Nghĩ tới ánh mắt đáng thương của Lâm Phong Dự nhìn cô sà vào vòng tay ấm áp của Tô Viễn Trạch, Thời Vũ còn hơi thấy thương hại, sau đó bèn rắn lòng – Ai bảo cậu phá hỏng hôn sự của tôi và Tô Viễn Trạch, bây giờ tuy cậu rất đau khổ, nhưng kiếp trước Tô Viễn Trạch cũng đau khổ lắm đấy!
Thời Vũ tự tưởng tượng ra cảnh Lâm Phong Dự lòng đau như cắt mất hồn mất vía tan nát cõi lòng vì đánh mất mình, sướng thì sung sướng, nhưng trong lòng lại thấy hơi kì lạ, hình tượng đó dù thế nào cũng không khớp với hình tượng lạnh nhạt hờ hững của Lâm Phong Dự, cảm thấy giống như một cuốn sách lậu vậy, còn là sản phẩm nhái được gia công một cách cẩu thả.
Đôi mắt xinh đẹp của Thời Vũ chốc chốc lại chuyển động, ánh nước lấp lánh, nhưng đôi mày liễu khẽ cau, như đã sa vào phiền não, khiến người ta muốn vươn tay ra làm giãn đôi mày cho cô, mong người đẹp vô ưu vô phiền, tươi cười như hoa.
Liễu Phi Phi đẩy Ngôn Nhan một cái, ánh mắt liếc về phía Thời Vũ, tỏ ý bảo Ngôn Nhan mau nhìn. “Sao tôi cảm thấy bà ấy đang có ý xấu gì đó nhỉ.”
Ngôn Nhan quả nhiên nghiêm túc dừng lại trên khuôn mặt Thời Vũ một lát. “Thế thì sao? Dù có ý xấu với bà thì bà cũng chẳng làm gì được bà ấy.”
“Không thể nói thế được.”
“Ồ.” Ngôn Nhan lười biếng nói. “Ngay cả bạn trai mình cũng là người lọt qua tay Thời Vũ, bà sống, chẳng có giái trị gì để tham khảo cả.”
Liễu Phi Phi bực. “Bây giờ trong lòng Nghiêm Thư Lâm chỉ có tôi, chỉ có mình tôi thôi.”
Ngôn Nhan xòe tay. “Thế thì cũng không thay đổi được chuyện người cậu ta thích ban đầu là Thời Vũ. Quái lạ, sao bà ấy vẫn còn làm bạn thân của bà được nhỉ? Ồ, tôi nhớ ra rồi, Nghiêm Thư Lâm tỏ tình với bà ấy, bà ấy từ chối xong thì cảm thấy con người Nghiêm Thư Lâm khá ổn, muốn phù sa không chảy ruộng ngoài, sau đó làm mai cho hai người bọn bà, vậy mà bà ấy còn là bà mai cho hai người bọn bà nữa.”
Thời Vũ ở bên đó cũng đã nghe thấy cuộc chuyện trò của họ, nghiêng người qua, hơi nôn nóng nói: “Chuyện xưa nghĩ lại mà đau đớn lòng, mong hai vị nữ thí chủ chớ tiếp tục nhớ lại chuyện xưa nữa.”
Liễu Phi Phi: Rốt cuộc là ai nên cảm thấy đau đớn lòng hả?
Ngôn Nhan: Đù má tôi đâu có nhớ.
Thời Vũ làm ra tư thế “hai bọn bà im miệng hết đi”.
Liễu Phi Phi tò mò, rốt cuộc Thời Vũ đang sa vào phiền não nào, vậy mà khuôn mặt cứ âu sầu. “Tiểu Vũ, sao lại không vui, nói ra để tôi và Ngôn Nhan vui vẻ cái nào.”
Ngôn Nhan: “Chuẩn đấy, biết đâu bọn tôi còn có thể xua tan buồn phiền cho bà thì sao.”
Thời Vũ cho hai người họ một ánh mắt ghét bỏ mà chẳng buồn che giấu, khiến Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan tức nghẹn họng. Hai người họ nhất định có khuynh hướng tự ngược, nếu không tại sao còn làm bạn với thể loại như Thời Vũ chứ.
Thời Vũ thật sự ghét bỏ, cô đang tưởng tượng Lâm Phong Dự sẽ đau khổ nhường nào sau khi đánh mất mình, hơn nữa cái “đau khổ” này còn phải phù hợp với thiết lập con người Lâm Phong Dự, không thể nhìn trông quá lậu, nói với hai người họ thì có tác dụng gì được, hai người họ có thể tưởng tượng giúp cô không?
Với hình tượng lạnh nhạt của Lâm Phong Dự, dáng vẻ khóc lóc ầm ĩ không phù hợp, sống không bằng chết cũng không hợp với tác phong của anh.
Sau đó anh nên thế nào?
Thời Vũ khẽ cắn môi, đôi mắt thâm sâu, tự xây dựng ra một cảnh tượng.
Trong quán bar ánh sáng lẫn lộn, mùi rượu nồng nặc, mùi mập mờ của nam nữ chạy tán loạn cùng mùi rượu, phác ra một thế giới mờ ảo, âm nhạc véo von, tiếng người ồn ã, rất nhiều âm thanh và đủ loại cảm xúc của đám đông đan xen, như dòng sông tuôn trào, không có điểm khởi đầu không có nút kết thúc, chỉ cần trút ra được những con sóng cuộn trào là được.
Nhưng cuối cùng có một người, ngồi trên quầy bar, bài xích mọi huyên náo, thậm chí là cả ánh đèn lấp loáng ngoài thế giới của anh. Anh yên lặng ngồi uống rượu, tay áo sơ mi xắn lên cánh tay, bàn tay cầm ly rượu hằn đường gân rõ ràng, nhìn từ xa, tựa như một chiếc bóng tuấn tú, mông lung thần bí.
Nhưng chỉ có đến gần, mới có thể trông thấy hơi thở đè nén xung quanh anh, dùng rượu đè nỗi bi ai xuống, tổn thương đến độ lục phủ ngũ tạng đều đau, nhưng ngoài mặt vẫn là vẻ hờ hững và thản nhiên.
Đôi mắt anh dường như trong veo, dường như lại mơ hồ, sau đó nhìn nghiêng qua, ánh mắt khóa chặt vào cô. “Thời Vũ, em thật sự muốn rời xa anh sao?”
Dường như trong mắt anh có hai phần ánh sáng, rõ ràng đã xác định được lựa chọn của cô, nhưng vẫn nhìn sang với vẻ chờ mong, chút hy vọng đó, tựa như bong bóng xà phòng bay nhảy rực rỡ dưới nắng, thế rồi vào khoảnh khắc tiếp theo, nó bỗng vỡ tan chẳng còn tung tích.
Anh khẽ cúi đầu, như đã hiểu lựa chọn của cô, cứ thế, uống từng ngụm nhỏ hết rượu trong ly, bóng dáng cô liêu, quyện vào đêm tối, rời xa ánh đèn.
Nhưng cho dù vậy, anh vẫn đẹp trai mê người.
Mẹ nó nữa.
Thời Vũ vỗ bàn cái rầm, mặt đỏ bừng bừng, vậy mà cô bị dáng vẻ đẹp trai của Lâm Phong Dự thất tình trong tưởng tượng hút hồn mất rồi.
Tiếng rầm này nổ trung trong phòng học, gần như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn cô.
Ngôn Nhan đá bàn, tạo ra một loạt tiếng vang. “Nhìn gì mà nhìn, còn hay hơn sách trong tay hả?”
Ngôn Nhan khẽ cong môi, cười giễu.
Tất cả mọi người lập tức quay đầu lại, như đã sợ, mấy người này là mấy cô gái nổi tiếng có vấn đề trong khối, không thể đắc tội.
Ngôn Nhan nghiêng đầu nhìn Thời Vũ. “Bà đang nghĩ gì đấy, nghĩ mà tự đỏ bừng mặt luôn. Xấu hổ hả?”
Thời Vũ nhìn qua. “Không thể là tủi hổ hay sao?”
“Thế bà tủi hổ gì?” Liễu Phi Phi tò mò.
Thời Vũ lườm họ một cái, đã nói là tủi hổ rồi, ai còn ngu ngốc nói ra cho người khác biết chứ.