Xinh Gái Có Gì Sai - Chương 8: Người dung tục
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
82


Xinh Gái Có Gì Sai


Chương 8: Người dung tục


Thầy Trần Vĩnh Bân vừa rời đi, Thời Vũ đã trách móc Ngôn Nhan và Liễu Phi Phi không nhắc nhở mình, hại cô mất hết mặt mũi, hỏi xem có phải hai người họ cố ý hay không.

Liễu Phi Phi suýt thì nổi cáu, cô nàng đã ra hiệu bằng mắt rõ ràng như thế rồi, tự mình không nhìn mắt người khác thì có cách nào được? Nhưng trông thấy Thời Vũ ấm ức, thôi vậy, không so đo với người này nữa.

Thời Vũ cảm thấy mất mặt, sau khi tan học, cô không cùng Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan ra ngoài ăn cơm mà tự chạy đến quầy bán quà vặt của trường mua hai hộp sữa chua, hút cả đoạn đường chậm chạp về phòng học.

Thời Vũ thích tháng Năm, bởi vì nó giống như một cô gái không muốn cho người ta đoán được tâm sự phức tạp, để chôn vùi tâm sự nên học theo cái nóng hầm hập của tháng Bảy tháng Tám, cũng học cách giảm nhiệt độ nhanh gọn của tháng Chín tháng Mười, càng hiểu cái se se của mùa xuân chứa đựng trong cơn gió tháng Ba, khiến người ta thậm chí quên đi bản thân nó.

Chẳng hạn như lúc này, Thời Vũ đối diện với ngày nắng thiêu đốt, vừa nghi ngờ ngày tháng hiện giờ, vừa hoài nghi thời gian lúc này, đã là chạng vạng rồi đúng không, sao vẫn còn ánh nắng chói chang và nhiệt độ cao vậy chứ?

Thời Vũ về đến tòa nhà dạy học, cũng chính là tòa lầu Thủy Nguyệt, đến tầng ba, cô không vào thẳng phòng học mà đứng bên ban công, lười biếng quan sát người ra vào cổng trường.

Kiến trúc của Trung học Trường Duệ khá đơn giản, như tạo thành từ mấy nét phác họa, giống như đề bài đầu tiên thi môn Ngữ Văn hồi tiểu học, nghiêm túc luyện viết chữ trong các ô chữ điền, các nét ngang phẩy đứng mác đều phải có quy tắc, không thể thêm, bớt một chút hoặc đi lệch vị trí. Chỉ là, kiến trúc này không có khung ngoài và các ô chữ điền, vì thế có thêm chút cảm giác khác.

Trường mang phong cách đơn giản, nhưng học sinh ra vào mặc đủ kiểu trang phục, thi thoảng còn có thể trông thấy học sinh mặc quần áo kỳ lạ và uốn nhuộm tóc đi lại, tựa như tô nhiều màu sắc rực rỡ cho cả ngôi trường.

Trường thì là bức tranh được phác bằng mấy nét vu vơ, còn học sinh thì điểm xuyết những sắc màu lên màu mực đen thẫm.

Bất giác, Thời Vũ đã hút hết một hộp sữa chua. Cô cầm chai trong tay, vào phòng học, ném chai vào thùng rác, sau đó lấy một chiếc ô đi nắng từ chỗ của mình ra, rồi mới ra ngoài phòng học.

Chiếc ô đi nắng này của Thời Vũ cũng có lai lịch, là chiếc ô cô tìm hẳn người đặt làm sau khi chạy đi tận mấy trung tâm thương mại, phù hợp với thẩm mỹ của cô, còn phù hợp với ưu điểm đơn giản dễ mang theo.

Sau khi lấy ô đi nắng ra, cô lại chê bật lên phiền phức, vì thế cô đặt ô sang một bên, muốn uống hết chai sữa chua trong tay, rồi về phòng học, không đứng hứng nắng chịu tội nữa.

Khi hút được một nửa hộp sữa chua, cô nheo mắt nhìn Lâm Phong Dự đi vào tòa nhà Thủy Nguyệt, rất kiêu ngạo vì mắt mình hoàn toàn không liên quan đến cận thị.

Dùng lời của cô để nói, thì người ta có thành tích tốt mà bị cận thị là chuyện hợp lý, có vài người thành tích chẳng ra sao mà còn cận thị thì có biết ngại không? Dù sao Thời Vũ cô cũng ngại.

Vì câu này, cũng không biết đã đắc tội bao nhiêu bạn “không ngại” rồi.

Lâm Phong Dự mặc áo trắng quần đen, cách ăn vận bình thường đơn giản, liền khiến anh sáng lấp lánh trong đám người. Điều đó khiến Thời Vũ hoài nghi đó nhất định là vì quần áo của anh được giặt cực kì sạch sẽ nên mới trắng phau lóa mắt như thế, bởi vậy dường như anh trở nên nổi bần bật trong đám đông.

Lúc này, các bạn học lục tục ăn xong cơm tối, từ nhà ăn hoặc ngoài trường ùa vào tòa nhà dạy học. Vì đích đến quá giống nhau nên những học sinh ấy tựa từng chấm nhỏ, tụ lại không dứt, như hình thành một hình cung vậy.

Rõ ràng các chấm hình cung bên tòa nhà Minh Nhật của lớp Mười hai là nhiều nhất. Nghĩ thì cũng hợp lý thôi, thi đại học gần như ở ngay trước mắt, sao có thể không tranh phút đoạt giây về phòng học để ôn bài chứ?

Tòa nhà của khối Mười, khối Mười một và khối Mười hai lần lượt là tòa Thiên Tinh, tòa Thủy Nguyệt và tòa Minh Nhật. Thời Vũ cảm thấy chi bằng gọi là tòa Sao tòa Trăng tòa Mặt trời còn hơn!

Thấy Lâm Phong Dự sắp vào tòa nhà, Thời Vũ ngẫm nghĩ, mình có cần phải đi đụng vào cậu ta để làm đậm thêm nhận thức giữa đôi bên không.

Đâu biết được, khi Lâm Phong Dự sắp vào tòa nhà, một nam sinh không biết đã nói gì với anh. Chỉ thấy Lâm Phong Dự gật đầu, vì thế một nhóm nam sinh cứ đứng ngoài tòa Thủy Nguyệt.

Trước ba tòa nhà đều có một mảnh đất bằng phẳng, cắm một vài khung bóng rổ để tiện cho học sinh tan học ra ngoài chơi bóng, hơi có ý ra ngoài giải tỏa sau thời gian dài ở trong phòng học hoặc học tập quá lâu, bởi vì nếu muốn chơi trò gì thật thì họ vẫn sẽ lựa chọn chơi bóng rổ.

Lúc này, nhóm nam sinh định chơi bóng rổ ở đây.

Thời Vũ bĩu miệng, để sữa chua lên lan can, không định vào phòng học nữa.

Ghét nhất là ai phá vỡ đội hình, rõ ràng ba tòa lầu đều tự tạo thành hình cung, bây giờ lại nhốn nháo đến gần tòa Thủy Nguyệt, không vì gì khác, chỉ bởi nhân vật nổi tiếng Lâm Phong Dự này cũng đang chơi bóng rổ.

Có người đi qua hành lang, Thời Vũ quay đầu qua nhìn đối phương, vươn tay phải ra, ngoắc tay với người đó. “Lại đây.”

Bạn nữ kia lấy làm khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua.

Thời Vũ chỉ vào chiếc ô đi nắng ở bên cạnh. “Bật ô hộ tôi.”

Bạn nữ đó bần thần hai giây, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, bởi vì đã từng nghe đến danh tiếng của nhóm Thời Vũ rồi. Theo tiêu chuẩn của học sinh ngoan thì tác phong hành sự của mấy cô gái này rõ ràng thuộc về thế giới khác với họ, thậm chí thuộc về nhóm mấy nhân vật trong truyền thuyết, xinh đẹp, giàu có, thành tích kém, hành sự hống hách thi thoảng bắt nạt bạn học.

Giải quyết xong vấn đề che nắng, Thời Vũ có thể thoải mái xem mấy anh chàng dưới lầu chơi bóng rồi.

Thời Vũ nhìn xuống dưới, vừa nhìn thì đã thấy không ổn nữa, ở lan can tầng hai, một nhóm nữ sinh nhoài người ra…

Thời Vũ hơi tức giận, khó khăn lắm mới ưng một nam sinh, sao lại nhiều tình địch như thế chứ, cô nghiêm túc nhìn, có mấy con nhỏ trông cũng ổn.

Thời Vũ hừ hừ.

Cô bạn bật ô chốc chốc nhìn xuống lầu, chốc chốc lại nhìn Thời Vũ.

Cô bạn này đương nhiên từng nghe tên của Thời Vũ, cũng từng nhìn cô gái này từ xa, song lần đầu tiên ở gần như vậy, sau đó cuối cùng đã hơi hiểu ra tại sao bạn nam học giỏi nhất lớp rõ ràng trông thì hoàn toàn vùi đầu vào việc học nhưng vẫn còn đỏ mặt mắt lấp lánh khi trông thấy Thời Vũ. Đây thật sự là một nữ sinh rất, rất xinh đẹp, xinh đẹp đến độ rõ ràng bạn biết cô ấy quái gở, xấu tính, được nhận xét chẳng ra sao, nhưng vẫn sẽ sinh ra một suy nghĩ – Nếu mình là con trai, mình cũng sẽ thích cô ấy.

“Cậu đang nhìn Lâm Phong Dự à?” Cô bạn dè dặt hỏi.

Thời Vũ rất nổi tiếng, một là vì cô và nhóm nữ sinh Ngôn Nhan hợp thành một nhóm người đẹp có vấn đề, một nguyên nhân khác là cô thật sự rất xinh đẹp, được công nhận là hoa khôi khối và hoa khôi trường.

Nghe nói một lần so sắc đẹp với một trường trung học dân lập khác là Trung học Minh Trí, Thời Vũ đại diện cho Trung học Trường Duệ vượt lên trên hoa khôi mới của Trung học Minh Trí, làm Trung học Trường Duệ nở mày nở mặt một phen.

Đương nhiên, Lâm Phong Dự cũng đại diện cho Trung học Trường Duệ thắng hot boy Trung học Minh Trí, đến nỗi thiếu chút nữa khiến Trung học Minh Trí lại một lần nữa mang nhân vật trong “truyền thuyết” từ xa xưa của họ ra.

“Nhìn cậu ta ấy hả?” Thời Vũ liếc đối phương một cái, kiên quyết không thừa nhận. “Tôi giống người dung tục thế à?”

Ặc…

Cô bạn bặm môi, muốn lên tiếng nói gì đó, nhưng lại không dám cho lắm. Cô nàng muốn nói – Nhưng cậu đang nhìn Lâm Phong Dự mà!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN