Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 14: Bộ xương khô 7
Lúc chưa thụ lục, không nơi nào triệu tập, sau khi thụ lục, động tĩnh hô thần.
Ý nghĩa chính là, trừ phi thụ lục, được ban điệp văn chức vụ, thông báo đến thần linh bốn phương, căn cứ điệp văn điều binh khiển tướng, giết tà trừ ma. Trần Dương không thụ lục sao có thể gọi được quỷ soa Phong Đô đến?
Khấu Tuyên Linh nghi ngờ nhìn Trần Dương, Mao Tiểu Lỵ ngẩng đầu, lúc này cô mới kịp phản ứng, cũng hơi kinh ngạc. Trong tất cả chín cấp của thiên sư, cấp tám, cấp chín là mới nhập môn, chưa thụ lục, không thể điều binh khiển tướng. Đó cũng là lý do bọn họ không thể xưng là thiên sư.
Chỉ có thụ lục mới được gọi là thiên sư.
Trần Dương theo bản năng nhìn Độ Sóc, người sau mặt không thay đổi, dường như không có ý định thay cậu giải vây. Cậu không tiếng động thở dài, phải nói thế nào đây? Nói cậu kết âm hôn với quỷ soa âm phủ, đối phương còn đang ngồi trước mặt mọi người à.
Cậu có thể dễ dàng triệu hồi quỷ soa là do có người quen ở âm phủ. Đối phương giúp cậu tạo mối quan hệ, quỷ soa gọi tới đều là đồng nghiệp của hắn.
Nghĩ cũng biết không thể nói.
Người và quỷ kết hôn không phải là cách làm của chính đạo.
“Tôi tu tập theo Quỷ đạo.” Cậu dừng một chút rồi lại ôn hòa nói: “Tôi không nuôi quỷ, chỉ mời quỷ soa đến trợ giúp. Tôi từng hợp tác vài lần với họ, coi như quen biết.”
Khấu Tuyên Linh nhìn chằm chằm tướng mạo Trần Dương một lúc lâu, xác định cậu không phải là người đại gian đại ác, ngược lại còn ẩn ẩn công đức, có thể thấy cậu là người tốt đã từng cứu vô số người. Lúc này hắn mới yên tâm, gật đầu nói: “Trần đạo hữu.”
Trần Dương cười cười không nói.
Mao Tiểu Lỵ ôm má, kinh ngạc cảm thán: “Quỷ đạo chính thống đã thất truyền hai ngàn năm nay, không ngờ anh Trần thế mà tu Quỷ đạo. Nghe đồn tu Quỷ đạo đến cảnh giới nhất định là có thể trực tiếp tiến vào Quỷ Tiên, hoặc tu thành Tu La.”
Quỷ đạo Tu La, sáu đạo thiên nhân. Tu la là thiện thần, khác với ác thần A Tu La. Cái gọi là quỷ đạo thật ra chính là Vu giáo tại Ba Thục, là từ thượng cổ truyền tới bây giờ. Trương thiên sư vốn tiếp thụ Vu giáo ở Ba Thục rồi sáng tạo ra đạo giáo của chính mình, sau đó truyền dạy lại cho hậu thế.
*Thời Tiên Tần (là khoảng thời gian phân chia lịch sử Trung Quốc thời cổ đại, là cách gọi chung về thời đại trước triều đại Nhà Tần của Trung Quốc, tức là trước năm 221 TCN), trên đất Tứ Xuyên có hai nước chư hầu là Thục và Ba, nên Tứ Xuyên còn có biệt danh là Ba Thục (巴蜀)
Có thể nói, Vu giáo Ba Thục, Quỷ đạo là nguồn gốc của thiên sư. Chỉ là học Quỷ đạo, không phải là người thường nào cũng có khả năng học được trấn quỷ, giết quỷ, ngự quỷ, cùng quỷ làm bạn. Thời điểm ban đầu, Vu giáo Ba Thục chính là lợi dụng Quỷ đạo, giết người hại người, mưu đoạt lợi ích, khiến cho khu vực Ba Thục không hề yên ổn, luôn xuất hiện quỷ thành hoặc quỷ trấn, vì vậy bị chính đạo coi thường.
Giới thiên sư có một câu lưu truyền như sau: Tiên đạo mang đến điềm lành, Quỷ đạo mang đến điềm dữ.
Dần dà không còn ai tu Quỷ đạo nữa, thế là Quỷ đạo xuống dốc. Đến nay, tuy có vài giáo phái nhỏ chiếm cứ Ba Thục, nhưng lại không làm nên trò trống gì. Vì người tu Quỷ đạo cần thiên phú cao hơn thiên sư rất nhiều.
Khấu Tuyên Linh nói: “Không biết sư phụ của Trần đạo hữu là ai?”
Độ Sóc bỗng ngẩng đầu lên tiếng: “Cậu trở về nãy giờ mà vẫn chưa dâng hương cho sư tổ.”
“Đúng rồi!” Khấu Tuyên Linh vỗ trán, sực nhớ ra, hắn nhanh chóng đi lên lầu.
Trần Dương tò mò nói: “Hắn trở về còn phải dâng hương cho sư tổ à?”
“Chỉ có hắn. Lúc nào cũng mang bức họa của sư tổ bên người, mỗi ngày dâng hương ba lần.” Độ Sóc miêu tả rất súc tích: “Ba lần đấy.”
“…” Rốt cuộc cậu đã biết vì sao nhắc đến Khấu Tuyên Linh, Phùng Viễn nói cái gì mà đặc biệt “thành kính”.
Dùng bữa xong, Trần Dương nói với Mao Tiểu Lỵ: “Chúng ta lại đi một vòng xem có thể tìm được quỷ hòe không.” Cậu lại lơ đãng liếc nhìn Độ Sóc, thấy ánh mắt bình thản của hắn, cậu dừng một chút rồi nói: “Chia nhau hành động.”
“Được.” Mao Tiểu Lỵ thu dọn chu sa bút mực trên bàn, cầm bùa lên rồi nói: “Em đi đây anh Trần.”
“Làm việc nhớ cẩn thận”
Phòng khách chỉ còn lại Trần Dương và Độ Sóc, cậu quay đầu hỏi: “Đi không?”
Độ Sóc đứng dậy bước vài bước, sau đó quay đầu vươn tay ra: “Còn không đi?”
Trần Dương nhếch môi cười, nắm tay hắn nói: “Đi giải câu đố “Phương” trước.”
“Đoán được rồi à?”
“Có chút manh mối.” Cậu hơi nghiêng đầu, hai mắt cong lên cực đẹp, giống như tia sáng mặt trời: “Còn phải xác định lại cho chắc.”
Trần Dương tìm một quán cà phê ở phố thương mại trong khu biệt thự ngồi xuống, gọi cà phê mà không hỏi Độ Sóc có muốn hay không.
Hắn thích uống trà, như một ông già vậy.
Đối diện quán cà phê là một khu thương mại lớn, lầu hai có một khu vui chơi cho thiếu nhi. Quán cà phê nằm ở lầu ba, từ trên nhìn xuống thấy rõ khu vui chơi không xót chỗ nào, đang có rất đông trẻ em vui đùa trong đó.
Trần Dương nhấp một ngụm cà phê, hương vị đắng chát lan trên đầu lưỡi, làm cậu không tự chủ được cau mày. Trần Dương đặt tách cà phê xuống, không tiếng động đẩy đến trước mặt Độ Sóc, sau đó nghiêm trang nhìn khu vui chơi thiếu nhi đối diện.
Độ Sóc nhìn cậu nói: “Không quen uống mấy thứ đắng thì đừng tò mò.”
Vợ bé nhỏ của hắn, ngay cả trà hơi đắng cũng không thích uống.
Mấy năm qua Độ Sóc vẫn luôn có ý tập cho Trần Dương thói quen thích uống trà, chẳng qua cậu lại không thích đắng dù chỉ là một chút. Cậu bĩu môi, mắt điếc tai ngơ, vờ như không nghe thấy gì cả.
Lúc này, bóng dáng Vi Xương Bình xuất hiện ở đối diện. Cát Thanh và Phùng Viễn đi theo phía sau, dáng vẻ như chán muốn chết. Bên cạnh Vi Xương Bình là một thiếu nữ xinh đẹp, hắn đang tươi cười nồng nhiệt, ân cần trò chuyện với cô gái kia.
“Xuất hiện rồi.” Trần Dương hơi nghiêng người: “Phương Văn Văn.”
Độ Sóc nhướng mày: “Đây là đầu mối mà em đoán ra à?”
“Vừa khớp.” Trần Dương giơ ngón trỏ lên: “Từ gợi ý là Phương, lại có liên quan đến nhà ma Mật Vân. Trùng hợp thiếu nữ xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Vi Xương Bình lại họ Phương, hợp với suy đoán và nghi ngờ của em.”
“Làm sao em biết cô gái kia tên Phương Văn Văn?”
“Đêm qua Vi Xương Bình khoe khoang, hắn buộc miệng nói tên và cách liên lạc với Phương Văn Văn, còn nói có hẹn ngày hôm sau đưa Phương Văn Văn và em trai của cô ta đến khu vui chơi. Điểm thứ hai…” Trần Dương lại giơ ngón tay thứ hai: “Mười năm nay nhà ma Mật Vân không có người ở, những người từng dọn vào đều dọn đi không lâu sau đó. Nhưng không ai biết chuyện tiếp theo, đó là sau khi họ dọn đi, không lâu sau thì bị mất tích. Hộ nào cũng vậy, cả nhà đều bị mất tích. Ba tháng sau khi hộ cuối cùng dọn khỏi nhà ma Mật Vân, họ đi du lịch, sau đó không thấy tung tích nữa, được xếp vào án treo. Hộ gia đình đó họ Phương.”
“Không tồi.” Độ Sóc pha sữa, đường kính và đường viên vào cà phê, đẩy đến trước mặt Trần Dương: “Uống đi.”
Cậu cúi đầu nhìn tách cà phê hơi nâu rồi bưng lên nhấp một ngụm. Hoàn toàn không có vị đắng của cà phê, chỉ còn lại mùi vị của sữa, độ ngọt cũng vừa vặn. Cậu nhịn không được uống thêm một hớp: “Em biết anh có thể điều chế theo khẩu vị em thích mà.”
Độ Sóc giơ ngón tay lau đi một giọt cà phê dính trên khóe miệng Trần Dương, thản nhiên như không liếm sạch. Cậu ngẩn người, sau đó quay đầu đi tiếp tục nhìn về phía trước, nhưng hai tai từ từ đỏ lên.
Lúc này ở phía đối diện, Phương Văn Văn đang ngồi xổm dịu dàng nói gì đó với một cậu bé, chốc lát sau, cậu bé đi vào khu trò chơi. Phương Văn Văn thì đứng bên ngoài nhìn, Vi Xương Bình đứng bên cạnh vừa trò chuyện với cô ta, vừa quay đầu nháy mắt ra hiệu với Cát Thanh và Phùng Viễn đứng cách đó không xa.
Cát Thanh và Phùng Viễn liếc nhìn nhau, cô nàng tiến lên, làm dáng vẻ như vừa thấy người quen, sau đó vươn tay bắt tay với Phương Văn Văn.
Phương Văn Văn mỉm cười dịu dàng, trên tay lại đang đeo găng. Cát Thanh thấy thế khựng lại trong chớp mắt, nhưng sau đó cô nhanh chóng khôi phục vẻ tự nhiên.
Kế đó Phùng Viễn xuất hiện, hắn đẩy mạnh Cát Thanh một cái. Cô nàng mượn lực nhào vào người Phương Văn Văn, đút bùa ngũ lôi cầm sẵn trong tay vào túi áo của cô ta. Phương Văn Văn đỡ người dậy, gương mặt vẫn không may mảy thay đổi chút nào.
Ba người Phùng Viễn liếc mắt nhìn nhau, Cát Thanh khẽ lắc đầu, không tiếng động thở dài rồi rời đi cùng Phùng Viễn.
Độ Sóc nói: “Bùa ngũ lôi không có tác dụng đối với Phương Văn Văn.”
“Hẳn là có cách gì đó bảo vệ cô ta không bị thương bởi bùa ngũ lôi.”
Trần Dương vuốt cằm phỏng đoán.
“Có lẽ Phương Văn Văn chính là người.”
Trần Dương xoay đầu nhìn hắn, bỗng nhiên cậu nhích đến gần nói: “Anh Độ, anh nói cho em biết gợi ý thứ ba được không?”
Độ Sóc cười như không cười nhìn cậu. Hai người nhìn nhau vài giây, sau đó Trần Dương ngượng ngùng nói: “Không nói thì thôi.”
Độ Sóc giơ tay tì nhẹ lên cổ Trần Dương: “Phải tuân thủ quy tắc trò chơi.”
Lúc này ở phía đối diện, em trai của Phương Văn Văn từ trong khu trò chơi chạy ra, nhào vào lòng cô ta. Không đến hai giây sau, cả người cậu bé bỗng nhiên run rẩy, làm mọi người xung quanh đều hốt toảng.
Vi Xương Bình thấy xảy ra chuyện bèn lên tiếng hỏi, Phương Văn Văn cởi áo khoác phủ lên người em trai rồi ôm thật chặt, dáng vẻ hoảng hốt lo sợ lại bất lực không biết làm sao. Vi Xương Bình vội vàng gọi xe cấp cứu, cả đám người trở nên hỗn loạn. Đến lúc hắn nói chuyện điện thoại xong quay lại thì đã không thấy Phương Văn Văn và em trai cô ta đâu nữa.
Trần Dương đứng dậy đi xuống lầu cùng Độ Sóc, tới khu thương mại đối diện ngăn Vi Xương Bình đang định đến nhà Phương Văn Văn hỏi thăm tình hình. Hắn vừa muốn giải thích đã bị cậu cắt ngang: “Chúng tôi thấy hết rồi, về biệt thự trước đi.”
Vi Xương Bình không hiểu ra sao: “Đã đặt bùa vào túi áo Phương Văn Văn nhưng cô ấy không sao cả. Cô ấy không phải là yêu tà, sẽ không nguy hiểm.”
“Nhưng em trai cô ta thì có chuyện.”
“Tôi biết, Phương Văn Văn nói đó là chứng động kinh…”
Vi Xương Bình đang nói bỗng im bặt. Chứng động kinh? Không trùng hợp như vậy chứ?! Nếu là động kinh, vì sao vừa rồi phản ứng của cô ta lại giống như lần đầu đối mặt với tình huống thế này?!
Còn nữa, tại sao không để hắn xem xét tình huống? Tại sao không đợi xe cấp cứu đến?
Càng nghĩ càng thấy kinh khủng và sợ hãi.
Một cơn ớn lạnh lan ra toàn thân Vi Xương Bình: “Không, không thể nào.”
“Quay về thôi. Sau này cố gắng không tiếp xúc với Phương Văn Văn khi ở một mình.”
Hiện tại có thể biết Phương Văn Văn có lẽ là người, nhưng em trai cô ả thì không chắc.
Giữa trưa, Phùng Viễn và Cát Thanh về đến biệt thự, còn dẫn theo Mã Kỳ Kỳ. Thoạt nhìn Mã Kỳ Kỳ là một cô gái xinh đẹp, mảnh mai yếu đuối. Cô nàng đi theo sau nắm chặt tay Cát Thanh, ánh mắt kinh hoàn chưa bình tĩnh.
Trần Dương chú ý thấy trên cổ Mã Kỳ Kỳ có một vết dây thừng, cậu giơ tay ngăn cản Cát Thanh vừa định nói chuyện, bảo cô đưa Mã Kỳ Kỳ đi tắm nước ấm rồi ngủ một giấc trước. Cát Thanh nhìn ánh mắt ôn hòa như đã biết mọi chuyện của Trần Dương, gật gật đầu rồi dẫn Mã Kỳ Kỳ lên lầu.
“Bị tập kích?”
Phùng Viễn lập tức gật đầu: “Hai mắt đại sư đúng là sáng như đuốc. Tối qua Mã Kỳ Kỳ bị tấn công, nếu không phải cô ấy có đeo bùa được bà nội cầu ở chùa Định Quốc, sợ là đã bị siết cổ chết rồi.”
“Xem ra chúng đã bắt đầu ra tay.”
“Đại sư, phải làm thế nào?”
“Đêm nay hành động.” Trần Dương quét mắt nhìn một vòng rồi hỏi: “Mao Tiểu Lỵ chưa về à?”
Ngay lúc đó, Mao Tiểu Lỵ đẩy cửa bước vào. Vừa vào đã reo lên: “Anh Trần, em tìm được quỷ hòe mọc khối u rồi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!