Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 22: Anh thi 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Xông Vào Ngõ Âm Dương


Chương 22: Anh thi 4



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bảy món một canh, bốn mặn hai chay, màu sắc hương vị đều đầy đủ.

Trần Dương vừa mới bưng món đầu tiên là thịt trâu xào ớt Hàng Châu lên, Mã Sơn Phong và Mao Tiểu Lỵ đã tự động kéo ghế vây lại. Lúc cậu bưng món thứ hai, chân gà tẩm mật, Trương Cầu Đạo từ trên lầu đi xuống.

Thịt Trâu xào ớt

Đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, Trương Cầu Đạo cao 1m75, đã hai mươi tuổi lại có gương mặt búp bê như trẻ vị thành niên. Hắn thích mặc quần áo màu đen, cho rằng như vậy trong có vẻ trưởng thành, thực tế lúc nào hắn cũng cầm di động trong tay đánh *nông dược.

*Chú thích: Trò chơi “王者荣耀”: Vinh quang của nhà vua hay còn được dân mạng, người chơi và báo chí Trung Quốc gọi là “王者农药”: vinh quang nông dược (thuốc trừ sâu) vì độ ảnh hưởng cũng như thu hút của nó khiến cho người chơi tốn thời gian, tiền bạc, công sức theo đuổi, mang lại rất nhiều lợi ích không tốt, như thuốc trừ sâu. Đối với một số phụ huynh và thầy cô mà nói, sức ảnh hưởng của trò này còn đáng sợ hơn thuốc trừ sâu với đất đai. Đây là một game: Mo-Ba: game đối kháng trực tuyến của Trung Quốc.

Link tham khảo thêm về nguồn tư liệu giải thích: game.huanqiu.com/gamenews/2017-07/10942984.html

“Đệ tử Chính Nhất giáo, Trương Cầu Đạo.” Hắn nhìn Trần Dương gật gật đầu, sau đó khiêng một cái ghế từ trong phòng ra ngồi vây quanh bàn.

Phân cục có một khoảnh sân rất rộng, trồng đủ loại hoa cỏ, bên cạnh còn có một cái lu lớn trồng hoa sen. Cảnh sắc yên bình, an tĩnh tươi đẹp. Trong sân có một cái bàn đá hình tròn, không có ghế dựa. Bây giờ gần sáu giờ chiều, bầu trời dần tối, ánh nắng chiều vẫn còn ở đường chân trời nên nhìn mọi vật vẫn rõ ràng.

Vì thế Trần Dương quyết định ăn cơm tối ngoài sân, gió mát hiu hiu, không oi bức mà rất mát mẻ. Cảnh sắc cũng đẹp, dù mùa hè có nhiều muỗi nhưng dùng một, hai lá bùa đuổi muỗi là được.

“Trần Dương, cục trưởng mới của phân cục.”

Trương Cầu Đạo cũng lên tiếng: “Sau này xin được chỉ dạy.”

Cậu mỉm cười, tâm trạng tốt lên rất nhiều, cậu có cảm giác Trương Cầu Đạo rất đáng tin cậy, thiên sư cấp bốn lễ độ, mỗi tháng sẽ nhận đơn hàng, độ hoàn thành cũng cao, nhiệt tình trong công việc, đánh giá không tồi. Hắn còn họ Trương, Trần Dương nhớ rõ sư tổ của Chính Nhất giáo cũng họ Trương, thật có duyên!

Có quan hệ thân thiết dễ làm việc. Cuối cùng cũng có một đồng nghiệp đáng tin rồi.

Trần Dương nghĩ vậy, hai mắt ánh lên vui sướng.

Lúc tất cả thức ăn đã được dọn lên bàn, Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ đứng dậy đi lấy bát đũa và cơm. Trần Dương tháo tạp dề, rửa tay rồi kéo ghế được mọi người chuẩn bị sẵn ngồi xuống, trò chuyện với Mã Sơn Phong.

“Vị kia của cậu còn chưa tới à?”

Trần Dương nhìn giờ: “Sắp đến rồi.”

Mã Sơn Phong cười cười nói: “Cũng là người trong giới à?”

“Cũng xem là vậy.”

Lúc này, trong nhà vang lên giọng của Mao Tiểu Lỵ: “Mã Sơn Phong, chú giấu rượu ở đâu?”

“Đừng có nói bậy, chú không giấu rượu nha.”

“Đừng đùa nữa.” Mao Tiểu Lỵ ló ra sau cửa sổ, la lớn: “Nói nhanh đi mà! Hôm nay cục trưởng đích thân xuống bếp, lại là lần đầu tiên gặp mặt cục trưởng phu nhân, chú đừng keo kiệt.”

“Cạnh tường sau bức họa sư tổ, trong phòng làm việc của chú. Chỉ được lấy một chai rượu mơ, một chai rượu dương mai, loại khác không được lấy.”

Mao Tiểu Lỵ trả lời: “Cháu không thèm uống rượu đế.”

Một lúc sau, cô nàng cầm ra hai chai rượu mơ và rượu dương mai, đều do Mã Sơn Phong tự tay ủ. Mở nắp chai, hương rượu nhàn nhạt và mùi thơm của trái cây xông lên mũi, trong buổi chiều chạng vạng gió mát của mùa hè và một bàn mỹ thực trước mặt, khiến ngón tay người ta cứ động động.

Trương Cầu Đạo nói: “Tôi đi lấy đá, ướp lạnh rượu trước đi.”

Ngay lúc này, ngoài cổng truyền đến tiếng tắt máy xe. Hai mắt Trần Dương sáng lên: “Đến rồi.”

Mọi người nghe vậy, lập tức biết đó là nửa kia của cậu, thế là cả đám nhìn chằm chằm ra ngoài cổng. Kế tiếp bọn họ nhìn thấy một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khí thế uy nghiêm đi vào.

Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo nhìn nhau rồi lên tiếng: “Thật xin lỗi tiên sinh, hiện tại không nhận đơn hàng. Nếu ngài có việc khẩn cấp, mời đặt hàng ở app Đại Phúc, Hiệp hội chúng tôi sẽ nhận đơn.”

Độ Sóc hờ hững liếc qua, làm sống lưng hai người phát lạnh, không khỏi ngẩng đầu ưỡn ngực cảnh giác. Nhất là Mao Tiểu Lỵ, cứ cảm thấy như đã gặp người này ở đâu rồi. Lúc chạm phải ánh mắt của Độ Sóc, cô nàng đột nhiên nhớ đến cục trưởng tổng cục Độ Bắc.

Hai người làm cô có cảm giác giống nhau như đúc, nhưng chuyện này không có khả năng. Ngoại hình hai người hoàn toàn không giống, vì thế Mao Tiểu Lỵ lâm vào nghi hoặc.

Trong bọn họ, Mã Sơn Phong tương đối trấn định. Ông cười cười chào đón: “Ồ, đến rồi à? Cầu Đạo, mau đi lấy thêm một cái ghế. Tiểu Lỵ, đến phòng làm việc của chú lấy chai rượu đế đi.”

Trương Cầu Đạo và Mao Tiểu Lỵ không rõ, còn tưởng Độ Sóc là người quen của Mã Sơn Phong, thế là nhanh nhẹn vào nhà lấy ghế mang rượu ra.

Trần Dương nhìn ánh mắt không gợn sóng của Mã Sơn Phong: “Chú…”

Ông xua tay, rõ ràng cái gì cũng biết.

Trần Dương cảm thán, đúng là gừng càng già càng cay. Cậu chưa nói gì mà Mã Sơn Phong đã biết Độ Sóc là nửa kia của cậu. Mà đối với việc hắn là nam, ông còn bình tĩnh được như vậy.

Thật ra ngay hôm sau ngày Trần Dương dọn vào ở, Mã Sơn Phong đã đoán được. Có cô gái nào lại có tính chiếm hữu lớn như vậy, hung hăng để lại cả mảng dấu hôn như thế? Lúc Độ Sóc tiến vào, nhìn ánh mắt Trần Dương là dễ dàng xác nhận phán đoán trong lòng.

Chỉ là vợ chồng biến thành chồng chồng thôi mà, cục phó Mã tỏ vẻ khi còn trẻ ông từng vào nam ra bắc, yêu ma quỷ quái gì cũng đã gặp qua, huống chi là một đôi chồng chồng. Nhìn phong thái của Độ Sóc, phỏng chừng cũng là một đại nhân vật.

Có lẽ cục phó Mã không có thiên phú đạo thuật như người khác, nhưng nhìn người thì chỉ có chuẩn mà thôi.

Trương Cầu Đạo khiêng ghế dựa ra, Mã Sơn Phong mời Độ Sóc ngồi xuống. Mao Tiểu Lỵ cầm chai rượu đi ra, tay kia còn xách xô đá.

Mã Sơn Phong nhận chai rượu, lại bảo Trương Cầu Đạo đi lấy bộ dụng cụ pha trà của ông. Người sau khoanh tay bất động, trừng mắt không chịu đi. Ông thấy thế bàn nói: “Báo cáo vụ án lần này của cậu, chú sẽ viết.”

Trương Cầu Đạo nghe thế mới đi lấy đồ pha trà.

“Rượu trái cây đợi ướp lạnh rồi hãy uống, rượu đế thì uống ấm. Ngài họ gì?”

“Độ.”

“Độ?” Mã Sơn Phong nhìn Độ Sóc, trong đầu liên hệ Độ Sóc và cục trưởng tổng cục Độ Bắc, ngay sau đó ông rùng mình một cái, ném ý tưởng đó ra khỏi đầu. Đây không phải là việc ông có thể thăm dò.

“Chào cậu Độ.” Mã Sơn Phong chào xong, xoay qua nói với Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo: “Đây là nửa kia của cục trưởng.”

Trương Cầu Đạo: “!”

Mao Tiểu Lỵ: “Chị dâu?!”

Phụt.

Trần Dương suýt nữa thì phun hết rượu trái cây trong miệng ra, tuy nén lại được nhưng cậu vẫn bị sặc. Độ Sóc vỗ vỗ lưng giúp cậu, chờ cậu khôi phục bình thường mới rót một ly nước đưa qua: “Uống chậm thôi.”

Trần Dương uống xong, hắn lấy cái ly đặt xuống: “Muốn nhìn anh bị chê cười cũng đừng tự sặc chứ.” Sau đó hắn liếc nhìn Mao Tiểu Lỵ: “Gọi tôi Độ Sóc là được rồi, “chị dâu” thì khỏi.” Hắn nhấp một ngụm rượu rồi nói tiếp: “Muốn gọi chị dâu thì cứ gọi Dương Dương.”

Trần Dương lại suýt bị sặc lần nữa, giơ tay nhéo hắn một cái: “Đừng nói lung tung. Tiểu Lỵ, em cứ gọi như trước là được. Còn ảnh, tùy em.”

Mao Tiểu Lỵ cười ngượng ngùng, vùi đầu gắp thức ăn. Mới ăn một miếng, cô đột nhiên mở to hai mắt: “Ngon quá!”

Cô ngẩng đầu muốn nói với những người khác, lại phát hiện không biết từ lúc nào, Trương Cầu Đạo vùi đầu ăn lia lịa, thức ăn trong bát chất cao như ngọn núi nhỏ. Tuy Mã Sơn Phong vừa từ từ uống rượu, vừa mỉm nghe bọn họ nói chuyện nhưng tốc độ gắp thức ăn không hề chậm hơn Trương Cầu Đạo.

“Gian xảo!” Cô nàng nói xong cũng không cam lòng yếu thế mà vùi đầu ăn, chỉ sợ chậm một bước sẽ hết sạch thức ăn.

Đồng nghiệp tâm cơ sâu đến đáng sợ, ngay từ đầu biểu hiện khiếp sợ như vậy, kết quả chẳng qua là muốn lén ăn sạch một mình. Mao Tiểu Lỵ tức giận nghĩ.

Trần Dương nhịn không được nở nụ cười. Cậu vốn cho rằng sẽ có người quá kinh ngạc hoặc không thích ứng, kết quả trong mắt bọn họ, nửa kia là đàn ông còn không hấp dẫn bằng một bàn thức ăn.

Dùng bữa tối xong, Mao Tiểu Lỵ ôm bụng ngồi phịch trên ghế, vừa ngắm sao vừa thì thào cảm thán: “Quá ngon. Anh Trần, người nào cưới được anh thật hạnh phúc.”

Từ khi xa nhà sống một mình, ba năm qua Mao Tiểu Lỵ đều dựa vào thức ăn ngoài và mì ăn liền để giải quyết bữa ăn, lúc này cô như hiểu ra hạnh phúc đích thực trong đời là thế nào.

Trần Dương trả lời: “Khoa trương.”

“Không đâu.” Mao Tiểu Lỵ giơ ngón cái: “Tay nghề nấu ăn của anh Trần chính là thế này, đúng không Trương Cầu Đạo?”

Mặc dù Trương Cầu Đạo không giống Mao Tiểu Lỵ ngồi không ra ngồi, nhưng hiếm khi hắn không nhàm chán chơi game. Hắn nghe vậy gật gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Rất ngon.”

Mã Sơn Phong cười cười trò chuyện với Độ Sóc. Hai người đều thích trà, thế là tán gẫu về trà. Nhìn tới nhìn lui, cứ cảm thấy hai người họ mới là người cùng một thế hệ. Ngoại hình Độ Sóc trẻ hơn Mã Sơn Phong đến ba mươi tuổi, nhưng khí chất chững chạc lại khiến người ta không thể nào liên hệ hắn với những người trẻ tuổi phấn chấn tinh thần.

Trần Dương ngồi bên cạnh Độ Sóc, chơi xấu dựa toàn bộ sức nặng lên lưng hắn. Người sau vẫn không nhúc nhích tý nào, dáng người cao ngất như cũ.

Đêm nay các vì sao trên trời đặc biệt sáng, cũng đặc biệt nhiều.

Trần Dương lột một viên kẹo bỏ vào miệng, lập tức cảm nhận được ánh mắt của Độ Sóc. Cậu nhanh chóng ngậm vào miệng, ngẩng đầu bày vẻ mặt vô tội.

“Viên thứ tư trong ngày rồi.”

Trần Dương lén nắm góc áo Độ Sóc, mở to mắt nhìn, không tiếng động làm nũng.

Hắn hơi cử động, vươn tay xoa nắn cổ Trần Dương, lành lạnh nói: “Lần này không được như vậy nữa.”

Cậu giơ tay thề, lại lén nhìn về phía những người khác, phát hiện bọn họ, người thưởng trà thì thưởng trà, người ngẩn người thì cứ ngẩn ra, người thì đang nghiêm túc nghiên cứu chòm sao, không ai chú ý đến hai người, cậu nhẹ nhàng thở ra.

Chẳng qua cậu không biết, khóe mặt bọn họ đang theo dõi từng cử động của hai người. Không hẹn mà cùng thầm nghĩ: Cục trưởng Trần đúng là vợ hiền.

Đột nhiên điện thoại của Mao Tiểu Lỵ reo lên. Cô bắt máy nói vài câu, sau đó thông báo với mọi người: “Đơn hàng mới đến rồi.”

_____________________

Chồng chồng thôi mà, chuyện thường thôi mà:))

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN