Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 24: Anh thi 6.1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Xông Vào Ngõ Âm Dương


Chương 24: Anh thi 6.1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cổ trấn ở thành phố Q nằm gần Giang Cảnh Môn của Long Đao Cương, là địa điểm quay phim rất nổi tiếng trong nước.

Ban đêm, bọn họ thuê phòng trong cổ trấn. Ngành du lịch ở cổ trấn rất phát triển, nhà trọ giống như khách sạn, rất đặc sắc. Trần Dương và Trương Cầu Đạo ở chung một phòng, hai bên trái phải là Hà Thiên Na và Cao Thiên Lượng.

Hai người giành ở hai phòng bên cạnh Trần Dương, vì Trần Dương là vệ sĩ của Hà Thiên Na nên mọi người có thể hiểu vì sao cô ở phòng kế bên. Cao Thiên Lượng đang theo đuổi Hà Thiên Na, ở gần cũng dễ hiểu thôi.

Chia phòng như vậy không ai thấy kỳ quái. Ngoài trừ Tào thiên sư và hai tên học trò của ông ta. Buổi tối, Trần Dương và Trương Cầu Đạo dùng cơm dưới lầu, Tào thiên sư và học trò đi đến.

“Đạo hữu cũng nhận đơn hàng của Hà tiểu thư à?”

Trần Dương nâng mắt, phát hiện Tào thiên sư nói với Trương Cầu Đạo. Cậu nhìn thể bài Minh Uy bên hông hắn, yên lặng dời tầm mắt. Cậu không có thẻ bài, khó trách Tào thiên sư không để cậu vào mắt.

Trương Cầu Đạo lắc đầu: “Chúng tôi là vệ sĩ.” Bảo đảm sự an toàn của Hà Thiên Na, tính chất công việc giống vệ sĩ. Cách gọi không giống mà thôi, người tu đạo không quan tâm hư danh.

Tào thiên sư bị nghẹn, sau đó cười lạnh: “Đạo hữu, nhớ rõ câu nói của cậu, đến lúc đó đừng có đoạt chuyện làm ăn.”

“Chúng tôi phải bảo đảm sự an toàn của khách hàng, mấy người cũng đừng đoạt chuyện làm ăn.” Trương Cầu Đạo vừa ăn cháo vừa mặt không thay đổi trả lời.

Tào thiên sư suýt nữa thì chửi ầm lên, chuyện này khác nhau chỗ nào, hả?

Hai tên học trò bên cạnh tiến lên, giữ chặt Tào thiên sư nói: “Nói nhiều tổn thương hòa khí, không bằng đạo hữu so tài một phen? Nếu chúng tôi thắng, hai người từ bỏ vụ làm ăn lần này. Còn nếu nhúng tôi thua thì sẽ không nói hai lời, lập tức thu dọn hành lý rời đi.”

Tào thiên sư lên tiếng: “Thế nào?”

Trương Cầu Đạo vẫn không thay đổi vẻ mặt, lắc đầu, Trần Dương giành trả lời: “Một lời đã định, tuyệt không đổi ý.”

Tào thiên sư liếc nhìn Trần Dương, cho rằng cậu là học trò của Trương Cầu Đạo. Một đạo sĩ chưa thụ lục, còn không được gọi là thiên sư, kích động làm việc, mù quáng tự tin vào sư phụ.

Trương Cầu Đạo há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Trần Dương cười tủm tỉm hỏi: “So cái gì?”

Tào thiên sư trả lời: “Hai người có từng nghe qua bài ca dao “Giang Cảnh Môn, chiêng trống đánh, Long Đao Cương, chỗ chôn người?”

“Chưa từng nghe qua. Nhưng Giang Cảnh Môn, Long Đao Cương trong bài ca dao kia chẳng lẽ là Long Đao Cương gần cổ trấn chúng ta ở bây giờ à?”

“Đúng vậy. Giang Cảnh Môn là một cửa thành của Long Đao Cương, xa xưa thành phố Q là nơi đóng quân, thường xảy ra chiến loạn. Cuối thời Minh, có một tướng quân đánh vào thành phố Q, ra lệnh tàn sát hết dân chúng trong thành. Ngoài cửa Giang Cảnh, thi thể chất cao như núi, hổ sói trong núi gặm thi thể tha đi giữa ban ngày. Mà Long Đao Cương từ xưa đã là bãi tha ma, xương trắng chồng chất, quanh năm âm phong từng trận. Ra ngoài cổng Giang Cảnh Môn có một con đường, hai bên là núi cao sừng sững đột nhiên giao nhau chia phân chia ra làm hai hướng, hình thành địa thế như cái kéo. Đây là thế đất Long Đao, bình thường đều là tử lộ.

Long Đao tức là cái kéo, ngày xưa cái kéo cũng được gọi là Long Đao. Tục truyền: “Thế Long Đao, xây nhà thì đổ, người qua thì chết”. Chính vì vậy, nói Long Đao Cương chính là bãi tha ma tự nhiên cũng không phải không có lí do.

“Ngài muốn thế nào?”

“Tôi nghe nói khu đất phía trước Long Đao Cương khai phá thành khu thương mại, nhưng nghe nói từ khi khai phá đến nay, liên tục xảy ra việc lạ, không ít công nhân gặp quỷ. Mời cao tăng đến niệm kinh siêu độ cũng không có tác dụng, đã dừng thi công đến nay hơn một tháng. Chúng ta so xem ai có thể giải quyết chuyện quái dị này.”

Trần Dương lắc đầu từ chối.

Tào thiên sư không vui: “Trương đạo hữu còn chưa tỏ thái độ, học trò nhỏ như cậu lại dám nhanh miệng.”

Trương Cầu Đạo lên tiếng: “Lời của anh ấy chính là của tôi.”

“Dựa theo lời ông nói, từ xưa đến nay Long Đao Cương là một bãi tha ma, chỉ sợ đã sớm thành quỷ môn quan. Hoặc là nhặt hết xương cốt chồng chất mấy trăm năm, ghép lại thành thi hài đầy đủ, đưa bọn họ đi án táng, sau đó lại mời bốn mươi chín vị cao tăng tụng kinh siêu độ suốt tám mươi mốt ngày cho bọn họ. Mời cao tăng siêu độ không khó, nhưng ông có thể cam đoan sẽ tìm kiếm được đầy đủ xương cốt mỗi thi hài không? Đây là một công trình lớn, đương nhiên cũng có thể không làm cách này, ông có thể đóng cửa quỷ môn quan.”

“Nói hưu nói vượn! Làm sao có thể đóng cửa quỷ môn được?”

“Đàm phán với địa phủ.”

“Nói khoác mà không biết ngượng.”

Tào thiên sư càng coi Trần Dương là đạo sĩ mới nhập môn, thiên sư sao có thể nói như đang kể chuyện Ngàn lẻ một đêm như vậy?

Trương Cầu Đạo đã xem báo cáo, biết Trần Dương từng quang minh chính đại hối lộ quỷ soa, hắn tiếp tục im lặng ăn cơm. Dù sao hiện tại hắn là thiên sư cao thâm khó lường, muốn nói gì đã có học trò ra mặt nói thay.

“Hai người một mực từ chối, là thật không muốn so tài?”

Trần Dương phủ nhận: “Chưa nói so hay không, nhưng ngay cả cao tăng cũng không có cách siêu độ, ông định giải quyết chuyện quái dị ở Long Đao Cương thế nào?”

Long Đao Cương có địa thế hình cái kéo, lại là bãi tha ma thây xác chồng chất mà hình thành quỷ môn quan. Không cần nói cũng biết, xử lý cái nào trước cũng là phiền phức. Long Đao Cương tuy rằng phiền toái nhưng còn giải quyết được. Quỷ môn quan mới khó giải quyết, dù đóng cửa vẫn còn vô số xương trắng không thể đầu thai chuyển kiếp.

“Tôi tự có cách. Trương thiên sư, ngài nói một câu đi, so hay không so?”

“So.” Trương Cầu Đạo giơ tay: “Ông chủ, cho một đĩa cá kho.”

Trần Dương tiếp lời: “Tôi cũng thêm hai món, một đĩa đậu hủ Ma Bà, một đĩa gà xào ớt, cay nhiều.”

*Đậu hũ Ma Bà được một người phụ nữ tên Trần Ma Bà đã sáng tạo nên, từ đấy dân gian đã lấy tên người phụ nữ đó đặt cho món ăn này. s://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%E1%BA%ADu_ph%E1%BB%A5_mapo

Câu cuối cùng làm mọi người chú ý đến ba người, ở thành phố Q mà còn có người yêu cầu cay nhiều, không thể không nói người này rất dũng cảm. Phải biết người ở thành phố Q có một câu nói dối nổi tiếng khắp cả nước là – “Tin tôi đi, không cay đâu.”

“Vị nhà tôi thích ăn cay.”

“Người nhà anh đến đây à?”

“Vừa gửi tin nhắn, nói tối nay sẽ đến. Tôi bưng đồ ăn lên trước chờ.”

Trương Cầu Đạo do dự một chút rồi nói: “Hay là bây giờ tôi đặt thêm một phòng?”

“Không cần. Không phải gian phòng của chúng ta có hai phòng ngủ sao? Tôi và hắn ngủ một phòng là được.”

Không phải Trương Cầu Đạo lo lắng việc này, hắn là đang lo ở đây cách âm không tốt. E rằng mọi người sẽ xấu hổ.

“Ngày mai bắt đầu, kỳ hạn bảy ngày.” Tào thiên sư đứng dậy: “Tạm biệt.”

Ông ta vừa dứt lời lập tức xoay người đi.

Trương Cầu Đạo lại hỏi: “Ông ta có mục đích gì nhỉ?”

“Dù sao cũng không phải là ý tốt.” Trần Dương gọi nhân viên phục vụ đến, muốn một cái giỏ mây, đặt thức ăn vào giỏ rồi nói: “Chuyện Long Đao Cương, nếu ông ta có thể giải quyết thì cần gì để ý đến bốn trăm vạn của Hà Thiên Na?”

Công trình Long Đao Cương đã bị dừng lại hơn một tháng, tổn thất hơn trăm triệu. Chỉ cần có người có thể giải quyết chuyện quỷ dị ở Long Đao Cương, cam đoan khởi công đúng hạn, e là mấy ngàn vạn người ta cũng vui lòng trả.

“Ông ta tích cực thuyết phục chúng ta, rốt cuộc có mục đích gì nhỉ?”

“Ngày mai tra thử, tôi lên lầu trước. Đúng rồi, đối ngoại tôi vẫn là tiểu đạo sĩ nhập môn không có cấp bậc, đừng vạch trần tôi đó. Cậu nói với Hà Thiên Na và Cao Thiên Lượng, bảo bọn họ chú ý một chút.”

“Vâng.”

Trần Dương mở cửa vào phòng, nhìn thấy Độ Sóc ngồi cạnh bàn xoay lưng ra cửa. Cậu đi đến vừa lấy thức ăn trong giỏ ra vừa nói: “Sao lần này anh giải quyết công việc nhanh thế?”

Độ Sóc liếc cậu một cái: “Chưa. Còn chồng chất trên mặt bàn chờ phê duyệt kia.”

“Cấp trên bằng lòng cho anh đi?” Cậu vừa nói vừa đưa đũa cho hắn: “Em cố ý bảo ông chủ thêm cay, anh nếm thử xem.”

“Anh chính là cấp trên.” Độ Sóc nhận đôi đũa, nếm thử một miếng đậu hũ, vẻ mặt thản nhiên: “Không ngon bằng em làm.”

“Phải không? Đây là món nổi tiếng đặc biệt ở cổ trấn đó.” Trần Dương tự động xem nhẹ câu trước của Độ Sóc, đàn ông đều như vậy, trước mặt bạn đời cứ thích khoe khoang về bản thân. Không ngại khuếch đại sự thật.

Độ Sóc đặt đũa xuống, ngoắc ngoắc cậu: “Đến đây.”

“Làm gì?” Trần Dương vừa đi qua vừa hỏi.

Độ Sóc đứng dậy, bất ngờ ngậm lấy môi Trần Dương, mùi đàn hương thản nhiên như có như không tràn ngập miệng mũi.

Một lúc lâu sau, Độ Sóc lùi ra: “Thế nào?”

“Cũng, cũng được.”

Độ Sóc mặt không đổi sắc: “Thế nên anh mới nói không ngon bằng em làm.”

Cậu lầm bầm một tiếng: “Ừm.” Sau đó cậu rút hai chân ngồi lên sô pha, ôm gối che đi hai má nóng rực, nhỏ giọng nói: “Anh phải dè dặt một chút. Ảnh hưởng không tốt.”

“Vợ chồng già, chẳng lẽ còn có thể ảnh hưởng đến đứa nhỏ?”

Trần Dương bị nghẹn: “Anh Độ, gần đây anh nói chuyện rất lưu manh. Trước kia anh không nói những lời này.”

Trước đây Độ Sóc rất chững chạc, trên giường dưới giường đều không nhiều lời, cũng không đùa giỡn lưu manh như vậy. So với chồng, hắn càng giống anh trai hay ba ba, chăm sóc và dạy bảo cậu.

“Em ghét à?”

“… Không ghét.” Nhưng không quen.

“Có cảm thấy mới lạ không?”

“Có.”

“Vậy là tốt rồi.” Độ Sóc đặt đũa xuống, cất bát đĩa không vào trong giỏ, mang ra cửa đưa cho nhân viên phục vụ. Sau đó hắn quay lại ôm Trần Dương về phòng ngủ: “Khi nào Trương Cầu Đạo về?”

“Cơm nước xong sẽ quay lại.”

“Phòng cách âm thế nào?”

Trần Dương ngoan ngoãn dựa sát vào ngực Độ Sóc, biết rõ hắn muốn làm gì nhưng không hề có ý muốn phản kháng, ngoan ngoãn giống như cô vợ nhỏ vậy.

“Em không biết, vừa vào ở mà.”

Độ Sóc nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không sao cả. Lúc đóng cửa phòng ngủ, hắn thuận tiện hạ chú tĩnh âm, lại có ý xấu không nói cho Trần Dương biết. Báo hại cả quá trình cậu đều lấy tay che miệng, bị bắt nạt đến khóc cũng không dám phát ra âm thanh, chỉ sợ Trương Cầu Đạo đã về nghe được.

Dáng vẻ vợ bé nhỏ che miệng khóc không ra tiếng làm Bắc Âm đại đế càng muốn bắt nạt, vì thế hắn lại xuất lực khiến cậu suýt hỏng mất.

Một lúc lâu sau, Trần Dương mất hết sức lực nằm trên giường, cậu liếc nhìn giờ, đêm đã khuya rồi. Độ Sóc ôm cậu vào phòng tắm, giúp cậu tắm rửa, sau đó lại đặt về giường, bản thân hắn cũng nằm xuống cùng.

Trần Dương nhích lại gần Độ Sóc, hung hăng cắn một cái lên cổ, lên án nói: “Anh bắt nạt em.”

Giọng nói khàn khàn, toàn thân mềm nhũn, lên án lại giống như đang làm nũng.

Độ Sóc mặc cậu muốn làm gì thì làm, sau khi Trần Dương mơ mơ màng màng lâm vào giấc ngủ, hắn khẽ cắn vành tai cậu nói thầm: “… Duy trì cảm giác mới lạ.”

Ngày hôm sau lúc cậu thức dậy, bên cạnh đã trống không. Nếu không phải có dấu vết lõm xuống, chứng tỏ có người từng ngủ ở đây, cậu còn tưởng rằng việc Độ Sóc đến chỉ là một giấc mơ. Trần Dương đứng dậy, toàn thân nhẹ nhàng thoải mái, ngoại trừ thắt lưng hơi mỏi, nơi bí ẩn kia hơi khó chịu, còn lại thì khá tốt.

Cậu đi ra ngoài, trông thấy Trương Cầu Đạo đang ngồi trên sô pha dùng notebook điều tra tư liệu, thuận tiện ghi chép lại. Cậu rót ly nước lạnh đi qua, vờ như lơ đãng hỏi: “Tối qua cậu có nghe thấy âm thanh gì không?”

Trương Cầu Đạo không ngẩng đầu nói: “Không có.”

Trần Dương nhẹ nhàng thở ra, may mà tối qua cậu che miệng không phát ra âm thanh, nếu không sáng nay gặp mặt sẽ xấu hổ đến cỡ nào.

Trương Cầu Đạo nâng mắt, không nói cho Trần Dương biết, khuya hôm qua hắn thức dậy đi uống nước, nhìn thấy Độ Sóc cũng ra ngoài rót nước. Vết cắn trên cổ hắn rất mới, còn nghe được Trần Dương uống nước Độ Sóc lấy vào xong, khàn khàn giọng oán giận hắn không biết tiết chế.

Trương Cầu Đạo nghĩ nghĩ, sau đó lựa chọn không nói. Hắn nhìn ra da mặt cục trưởng Trần không dày, tránh cho cậu xấu hổ, vẫn là không nên nói ra.

“Anh Trần, tôi đã điều tra chuyện ở Long Đao Cương, phát hiện từ đó đến nay, nơi này thường xuyên xảy ra chuyện quỷ dị, luôn không yên ổn. Mặc dù thay đổi mấy nhà khai phá, tất cả bọn họ đều không tin quỷ thần, nhưng họ đều chết vì tai nạn bất ngờ. Nhà khai phá gần đây là người Hồng Kông, tín ngưỡng quỷ thần, mời cao tăng chùa Bạch Mã đến siêu độ, thế mà vẫn có người chết. Ngay hai tuần trước, một công nhân nửa đêm thức dậy, treo cổ chết trên lầu. Một công nhân khác thì nửa đêm không cẩn thận trượt chân, ngã úp mặt vào hố nước, bị chết đuối. Lúc được phát hiện, cả gương mặt hắn sưng lên, hố nước thậm chí không đến mắt cá chân, công nhân kia cũng không uống rượu.”

“Tà môn như vậy?”

Trần Dương đi qua, Trương Cầu Đạo chuyển màn hình notebook đến trước mặt cậu, trên đó là ghi chép của hắn: “Còn nữa, liên tục một tuần nay, người khai phá Long Đao Cương bỏ nhiều tiền mời thiên sư từ cấp bảy đến cấp bốn, biết rõ không giải quyết được còn mời nhiều thiên sư như vậy. Tôi không đoán được ông ta muốn làm gì?”

Trần Dương ghi nhớ tất cả tư liệu, sau đó mở lịch sử của Long Đao Cương ra xem.

“Long Đao Cương là quỷ môn quan, vốn đã tà môn. Nhưng gần quỷ môn quan chắc chắn có vật trấn tà, phòng ngừa oán khí, tà khí, âm khí thay nhau phá hỏng linh khí của đất trời tại nơi đó. Nhưng dù thế nào thì Long Đao Cương này cũng không phải là chỗ xây nhà cho người ở, chắc chắn sẽ phát sinh tai họa.”

Cái gọi là quỷ môn quan, mười người đi, chín người không về. Có gan ở tại quỷ môn quan cũng không có mệnh để sống sót. Vậy nên Long Đao Cương tuyệt đối không thể xây nhà hoặc khai phá thành khu thương mại.

“Chúng ta có so tài với Tào thiên sư không?”

Trần Dương lắc đầu nói: “Chưa nói đến việc có so tài với ông ta hay không, vừa nghe là biết ông ta muốn tính kế chúng ta rồi, so cái gì mà so. Sát khí ở quỷ môn quan rất nặng, khẳng định đã dính đến người, nếu có vật trấn tà sẽ không tà môn như vậy, trong vòng hai tuần ngắn ngủi đã chết hai người.”

“Ý của anh là có thể bọn họ đã đào vật trấn tà đi, cũng có thể đã làm hỏng… Chẳng lẽ hiện tại bọn họ nóng lòng muốn tìm cách thay thế vật trấn tà?”

“Không phải không có khả năng.” Trần Dương trả notebook cho Trương Cầu Đạo: “Chuyện này giao cho cậu điều tra, tôi đi theo Hà Thiên Na đến trường quay.”

“Vâng.”

Trương Cầu Đạo khép notebook, lưng đeo ba lô chuẩn bị rời đi. Lúc đến huyền quan, hắn bỗng quay đầu nói: “Anh Trần, em gửi một folder cho anh trong WeChat, anh download đi nhé.”

“Folder gì?”

“Kinh văn mà thiên sư thăng cấp cần học thuộc. Cố lên anh Trần. Sáng nay lúc vị kia nhà anh rời đi có cố ý dặn tôi nói với anh một câu, nhớ ôn tập.”

Trần Dương: “…”

Sau đó cậu cũng thu dọn đồ đạc, đi theo Hà Thiên Na đến phim trường. Lúc đến trường quay còn gặp được Cao Thiên Lượng, thế nhưng không thấy Tào thiên sư đâu, ngược lại thấy một tên học trò của ông ta.

Quầng mắt Cao Thiên Lượng đen thui: “Đại sư, ngài có cách nào đuổi anh linh kia đi trước không?”

“Sao vậy?”

“Tối hôm qua nó đi vào giấc mơ của tôi, khóc lóc thê lương thảm thiết làm tôi đau đầu luôn. Còn cắn tôi trong mơ, cắn đến máu thịt nát bét, suýt chút nữa không tỉnh lại được.”

“Cắn anh? Cắn anh chỗ nào?”

Cao Thiên Lượng sửng sốt, chần chờ nói: “Lúc đầu là cổ, sau đó là bụng…” Nói đến đây, vẻ mặt hắn đau khổ: “Bây giờ tôi nhớ lại là cả người phát lạnh.”

Tay trái Trần Dương khoác lên vai Cao Thiên Lượng, chỉ là tùy tiện khoác vai lại làm cho hắn không thể động đậy.

“Sao, sao vậy?”

Ngón trỏ và ngón giữa Trần Dương kép lấy cổ áo hắn, lặng lẽ kéo ra, cậu trông thấy một dấu răng màu đen rất kinh dị, như là bị dã thú gặm cắn vậy. Cố tình Cao Thiên Lượng lại không cảm nhận được chút nào, thậm chí hắn không có cảm giác đau đớn.

“Không có gì.” Trần Dương buông tay, lạnh nhạt nói: “Bùa hôm qua Cầu Đạo đưa cho anh đâu?”

“Tôi đặt trong áo lót, lúc nào cũng mang theo bên người.” Cao Thiên Lượng muốn lấy lá bùa ra, kết quả là một tay tro bụi. Gương mặt hắn lập tức trắng bệch, lúc này có ngốc cũng biết giấc mơ tối qua rất kỳ quái, nói không chừng không có lá bùa này, hắn sẽ chết luôn trong lúc ngủ.

“Đại, đại sư, làm thế nào bây giờ?”

“Thoải mái đi.” Cậu cúi đầu lấy một xấp bùa trong ba lô đưa cho Cao Thiên Lượng: “Không cần tiền, dịch vụ đã bao gồm trong gói phục vụ của chúng tôi.”

May là trước khi đi, cậu đã tìm Mao Tiểu Lỵ vẽ bùa cả đêm, trở về phải chia cho cô nàng một ít doanh thu của mối làm ăn này mới được.

“Có ý gì? Đại sư, cậu không giúp tôi siêu độ anh linh kia sao?”

“Hiện tại không có điều kiện siêu độ, yên tâm đi. Xấp bùa này có thể giúp anh cầm cự được mười ngày nửa tháng, dùng xong tìm tôi lấy thêm. Tôi bảo người chuyển phát nhanh đến đây một hộp.”

“… Mấu chốt là tôi bị làm không thể ngủ được.” Cao Thiên Lượng đau khổ nói.

“Vậy à.” Trần Dương như suy nghĩ đến điều gì: “Anh có từng nghe đến Dạ Khóc Lang chưa?”

Cao Thiên Lượng gật đầu.

Dạ khóc lang là trẻ nhỏ nửa đêm khóc không dứt, cũng có lời đồn là do bọn nhỏ nghe được tiếng khóc quỷ dị ban đêm, bị dọa sợ bên khóc không ngừng. Vì thế có một biện pháp dân gian – “Thiên hoàng hoàng địa hoàng hoàng, ngã gia hữu cá dạ khốc lang, quá vãn ân khách niệm tam biến, nhất giác thụy đáo đại thiên quang”

*Chú thích: Thiên linh linh địa linh linh, gia đình này có đứa trẻ khóc đêm. Người qua người lại nhẹ giọng/nhẹ dỗ dành đôi ba câu, để đứa trẻ thôi khóc mà ngủ đến sáng.

“Cắt bảy tờ giấy đỏ, viết câu này lên. Sau đó dán ở những khu náo nhiệt, trong lúc đó không được quay đầu lại, phải luôn đi về phía trước.”

“Có tác dụng sao?”

“Có.”

Cao Thiên Lượng gật đầu, lập tức đứng dậy gọi người cắt bảy tờ giấy đỏ đến, viết câu hát kia rồi ra quán dán ở những nơi náo nhiệt, không quay đầu lại rời đi. Quả nhiên đêm đó không nghe thấy tiếng con nít khóc nữa, tuy hôm sau thức dậy lại hỏng mất một lá bùa.

Hắn không phát hiện, sau lưng hắn đầy dấu tay đen của trẻ sơ sinh, nhưng Trần Dương nhìn thấy, mà đối với trẻ mới sinh đã chết non, độ khoan dung của cậu luôn rất cao. Ban đêm, thừa dịp Cao Thiên Lượng ngủ say, Trần Dương gọi anh linh kia lên, nói cho nó biết Cao Thiên Lượng sẽ thờ cúng và làm việc thiện tích công đức cho nó, sau đó đốt đồ chơi vỗ về nó.

Lúc này tiểu anh linh mới bỏ suy nghĩ hại chết Cao Thiên Lượng, cầm đồ chơi cực kỳ cao hứng chơi đùa. Sau đó nó còn cứu Cao Thiên Lượng một mạng, khiến hắn cảm kích, thật lòng tích đức cho nó. Nhưng đây là chuyện sau này, tạm thời không nói đến.

Lúc này, Hà Thiên Na đang quay phim. Khẩu súng giả đang kề trên trán cô, Hà Thiên Na vốn không được cử động, nhưng khi bàn tay cô chạm vào túi quần, lòng bàn tay bỗng nóng rực như bị phỏng. Hà Thiên Na “á” lên một tiếng, theo phản xạ cử động như né qua một bên. Viên đạn trong khẩu súng giả sượt qua cổ cô, lập tức lưu lại một tia máu.

Nền đất xuất hiện vết lõm của viên đạn, cả phim trường im lặng như tờ, người cầm súng giả đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng hét lên, lùi ra sau một bước, không cẩn thận trượt chân ngã xuống đất một lúc lâu vẫn không dậy.

Khi mọi người chạy đến thì phát hiện mắt hắn đã trợn trắng, sau gáy chảy máu đỏ tươi, đã tắt thở chết.

Lúc này, toàn bộ đoàn làm phim hoàn toàn náo loạn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN