Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 27: Anh thi 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
149


Xông Vào Ngõ Âm Dương


Chương 27: Anh thi 9



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tối đó Trần Dương không thể ra khỏi phòng, ở lại cùng Độ Sóc cả đêm. Sáng hôm sau, cậu chạm mặt Trương Cầu Đạo, hắn há miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì mới tốt, do dự một lát rồi mới lên tiếng: “Anh làm như vậy không thấy có lỗi với Độ Sóc sao?”

Trần Dương im lặng một lúc rồi nói: “Ảnh biết.”

“Nhịn được?”

“Độ… Độ Bắc cũng là bạn đời của tôi. Bọn họ đều biết đến sự tồn tại của đối phương.”

Trong lòng Trương Cầu Đạo bình tĩnh đến bất ngờ: “Độ Sóc, Độ Bắc là anh em phải không.”

“Xem là vậy.”

Trương Cầu Đạo gật gật đầu, không nói gì nữa. Chỉ là sau đó, mỗi lần hắn nhìn Trần Dương, ánh mắt đều mang theo một tia kính nể, lúc quay đầu nhìn Độ Sóc lại là kính nể cùng thông cảm, nói chung là tâm tình hắn rất phức tạp.

Từ sáng sớm, nhóm người Khấu Tuyên Linh đã ra ngoài sắp xếp việc siêu độ Long Đao Cương tối nay, song song đó là chuẩn bị việc nghênh đón nữ La Sát sinh ra. Buổi tối đến rất nhanh, xung quanh Long Đao Cương được căng dây cảnh giới, xe cảnh sát và cảnh sát tuần tra cũng tập trung xung quanh, không cho phép người qua đường đi qua nơi này.

Bọn họ tuyên bố với bên ngoài là đang tra án, cũng đuổi mọi người đi. Nhưng có một đoàn làm phim không vui, vì bọn họ đã thuê một căn nhà cổ gần Long Đao Cương, đợi đến đêm sẽ quay phim. Dù cảnh sát khuyến cáo thế nào đi nữa, họ cũng không muốn rời đi.

Sau khi Trần Dương biết được chuyện này, cậu tìm Cao Thiên Lượng nhờ giúp đỡ. Hắn đi không đến hai phút đã quay lại, hướng cậu ra dấu “chiến thắng”. Hà Thiên Na cũng đi theo hắn, dường như hai người đã có chút gì với nhau.

Cao Thiên Lượng nói: “Đoàn phim kia thuê căn nhà cổ ở Long Đao Cương, nếu hôm nay không quay phim thì coi như tiền trôi theo dòng nước. Tôi nói chuyện với nhà đầu tư của bọn họ, họ đi rồi.”

Trần Dương cám ơn hắn, Cao Thiên Lượng lại hỏi: “Mọi người định lập đàn mở trận pháp hả? Tôi có tin tức nội bộ, hôm nay có rất nhiều thiên sư đến đây, có đúng là muốn siêu độ không?”

“Đúng.” Trần Dương cũng không gạt Cao Thiên Lượng, thứ nhất đây không phải là chuyện bí mật gì, thứ hai là chuyện quỷ dị ở Long Đao Cương đã truyền đi sôi nổi khắp thành phố Q, Cao Thiên Lượng cũng có thể nghe thấy.

“Tôi có thể ở lại xem không?”

Không đợi Trần Dương từ chối, Hà Thiên Na đã đẩy hắn một cái: “Anh muốn chết à. Ở đây nguy hiểm như vậy còn muốn ở lại? Anh không thấy bên ngoài căng dây cảnh giới sao, ngay cả người qua đường cũng bị đuổi đi, chắc chắn có nguy hiểm, anh còn muốn đi?”

Cao Thiên Lượng vội vã xua tay: “Tôi chỉ nói vậy thôi, đại sư Trần, cậu xem lời tôi như đánh rắm đi, đừng nghe.”

Trần Dương dặn hai người đêm nay dù nghe được âm thanh gì cũng đừng mở cửa nhìn, phải đóng chặt cửa sổ, dán hết bùa trong tay lên cửa sổ. Qua hết đêm nay, đến sáng thì không sao nữa.

Cao Thiên Lượng nói: “Đã biết, cám ơn đại sư Trần nhắc nhở.”

Hai người nói xong thì quay về nhà trọ. Sau khi ăn tối, hai người cũng dặn dò mọi người trong đoàn làm phim như lời Trần Dương, dặn bọn họ dù nghe được tiếng động gì cũng đừng hiếu kỳ đi xem.

Mặc dù những người khác không hiểu nguyên nhân nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ sẽ nghe theo.

Chạng vạng tối, Trần Dương đích thân xuống bếp nấu một bàn ăn cho mọi người. Ai cũng khen ngợi hết lời, nhất là Khấu Tuyên Linh. Hắn còn nói nếu mỗi bữa cơm ở phân cục Đại Phúc đều do Trần Dương ra tay, hắn sẽ xin tổng cục chuyển đến phân cục.

Cậu tưởng hắn nói đùa nên vui vẻ đồng ý. Nhưng cậu không biết, Khấu Tuyên Linh đang thật sự nghĩ như vậy.

Tám giờ tối, mọi người xuất phát đến Long Đao Cương. Qua một ngày, nơi đó đã bố trí được thành một đàn pháp rất lớn, trong đó có hơn mười thiên sư. Những thiên sư này có người là do Hiệp hội Đạo giáo mời tới, họ ở gần thành phố Q nhất, có người là thiên sư do nhà khai phá Long Đao Cương mời, hôm nay nghe được chân tướng lập tức xung phong giúp siêu độ.

Hiện trường bố trí rất nhiều cờ chiêu hồn, cũng thiết lập đàn âm dương, trên âm đàn bày đồ cúng hoa quả, trà rượu và thức ăn, còn có tiền giấy, nến thơm và đồ vàng mã. Nhóm siêu độ chia làm hai bộ phận, một phần niệm chú cầu an xoa dịu các linh hồn, một phần là siêu độ cô hồn dã quỷ.

Cờ Chiêu Hồn

Trước tiên, người đứng đầu đàn tràng sẽ niệm chú xin Thành Hoàng địa phương, rồi triệu hồi cô hồn tới pháp hội thập phương, sau đó niệm chú trấn an hồn phách của bọn chúng. Kế tiếp, nhóm còn lại sẽ niệm kinh siêu độ, chia làm hai loại, Chính Nhất giáo sử dụng linh bảo để siêu độ, Toàn Chân giáo đốt đồ cúng thi thực cho ma đói. Lúc này đàn tràng sử dụng pháp chú của Toàn Chân giáo để phổ độ cô hồn dã quỷ ma đói thập phương đến.

Trần Dương đứng quan sát cạnh đàn pháp hội, bên cạnh là Độ Sóc và Trương Cầu Đạo. Trên đàn pháp là các thiên sư đứng trật tự ngay ngắn, người chủ trì là miếu chủ miếu Hỏa Thần ở thủ đô – Mạnh Phú. Hàng năm miếu Hỏa Thần đều tiến hành một đại hình pháp hội siêu độ vong hồn, bởi vậy Mạnh Phú rất thành thạo đối với việc mở pháp hội thế này.

Đầu tiên mọi người phải trai giới, thanh tĩnh tâm thần, mặc pháp y rồi đến đàn tràng. Mạnh Phú phát tế thần trước, rồi xin chỉ thị Thành Hoàng địa phương, báo cáo pháp hội thập phương, thu nhận điệp văn. Thỉnh Thành Hoàng giám sát du hồn dã quỹ, tránh cho có dã quỷ không cam lòng vào luân hồi, xông ra ngoài đụng phải người qua đường. Sau khi báo Thành Hoàng là triệu hồi vong hồn, Mạnh Phú bắt đầu niệm kinh văn.

Mặc dù cách quá xa không thể nghe rõ kinh văn, nhưng giai điệu và vần điệu lại rất êm tai, sau khi nghe vào lập tức cảm thấy tâm hồn thanh thản. Sau đó, cờ Chiêu Hồn không gió mà bay, nhiệt độ ấm áp ở hiện trường đột ngột giảm xuống, ngọn lửa dao động vài cái rồi bất động, cờ Chiêu Hồn cũng dừng lại.

Đàn tràng rộng lớn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng Mạnh Phú hành lễ, nhưng Trần Dương biết, hiện giờ có vô số vong hồn đang xếp hàng nhìn Mạnh Phú, có vài vong hồn không chịu đến bị âm soa áp giải.

Trần Dương quay đầu lại, phát hiện Trương Cầu Đạo mặt không thay đổi cầm điện thoại nghiêm túc quay phim: “Cậu làm gì vậy?”

Trương Cầu Đạo trả lời: “Mao Tiểu Lỵ muốn biết quá trình cử hành pháp hội thập phương, bảo tôi quay lại cho cổ xem.”

Thái dương Trần Dương giật giật: “Tiểu Lỵ không lo ôn tập kinh lục chờ sát hạch thăng cấp sao? Lúc này còn thích náo nhiệt.”

Độ Sóc nghe vậy cúi đầu liếc nhìn Trần Dương. Vợ yêu hồn nhiên quên mất bản thân cũng không lo ôn tập thăng thụ, cũng tham gia náo nhiệt đây.

Lúc Mạnh Phú bắt đầu niệm kinh, tất cả thiên sư cũng đồng loạt niệm theo. Đối với cô hồn dã quỷ, nghe kinh văn là một chuyện rất thoải mái, thế nên bọn chúng đều yên tĩnh lắng nghe.

Tiếp theo là thi thực hóa bảo, biến thức ăn thành thức ăn quỷ hồn có thể ăn được, đốt vàng bạc đèn cầy, những vật chúng sử dụng ở cõi âm, trong quá trình thi thực vẫn phải niệm kinh. Kinh văn cũng chia thành nhiều loại, có phần độ hóa quỷ đột tử, có phần độ hóa cô hồn, có phần độ hóa quỷ đói.

Sau khi thi thực hóa bảo là đến phần thỉnh Phong Đô mở cửa mười tám tầng địa ngục. Đưa tất cả cô hồn dã quỷ đi qua quỷ môn quan vào địa phủ rồi đóng cửa quỷ môn. Sau đó hàng năm chỉ mở một lần.

“Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương. Linh phù đáo xử, vạn quỷ thính lệnh. Tốc nhập luân hồi.”

*Trời tròn đất vuông, pháp lệnh chín chương. Linh phù nơi nơi, vạn quỷ nghe lệnh. Tốc nhập luân hồi.”

Khi Phong Đô Chú được niệm lên, có cô hồn dã quỷ không phản kháng, cũng có dã quỷ nỗ lực muốn chạy trốn. Đó là những dã quỷ thi cốt không đầy đủ, sau khi vào địa phủ không chắc có thể tiến vào luân hồi ngay, vài du hồn thì từng phạm sát nghiệt, không dám để Phong Đô xét xử và phán quết, sợ bị xuống địa ngục.

Đáng tiếc bên trong có thiên sư, bên ngoài có quỷ soa và âm ty Phong Đô ngăn cản, ác quỷ muốn chạy trốn hoặc bị thiên sư bắt đi, hoặc bị Câu Hồn Tác mạnh mẽ giải đi. Trong lúc nhất thời, vô số cô hồn dã quỷ mà mắt thường không nhìn thấy chạy trốn khắp nơi trên đàn tràng, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.

Có một ác quỷ dữ tợn nhìn trúng Trần Dương đang đứng gần quan sát, nó hét lên một tiếng rồi xông về phía cậu. Trần Dương còn chưa kịp ra tay thì bỗng có một Câu Hồn Tác từ trên trời chụp xuống, trực tiếp quấn ác quỷ cả người vặn vẹo, thống khổ kêu rên.

Thành Hoàng địa phương thu hồi ác quỷ rồi gật đầu với Trần Dương, sau đó yên lặng liếc nhìn Độ Sóc vừa thu tay về bên cạnh, thầm nghĩ ác quỷ này đúng là to gan lớn mật, trước mặt đại đế mà dám đụng vào vợ hắn.

Thật sự là quá to gan lớn mật.

Thành Hoàng thu ác quỷ xong lại gia nhập cuộc chiến, chỉ là sau đó, hắn cứ cố tình dùng thủ đoạn tàn nhẫn bắt hết ác quỷ tới gần Trần Dương. Trương Cầu Đạo và Trần Dương nhìn mà không hiểu ra sao.

Trên đạo tràng, tất cả ác quỷ đều bị giải đi, chỉ còn lại cô hồn dã quỷ xếp hàng đi vào quỷ môn quan. Quỷ môn quan từ từ đóng lại, lúc chỉ còn lại một khe nhỏ, mặt đất bỗng nhiên chấn động mãnh liệt. Mạnh Phú và các thiên sư khác đều biến sắc: “Nữ La Sát xuất thế!”

Mặt đất từ từ nứt ra, một quan tài đá từ dưới đất trồi lên, máu tươi đỏ lòm bên trong nhanh chóng tràn ra ngoài. Nắp quan tài từ từ trượt xuống, phát ra âm thanh nặng nề, rơi mạnh xuống lõm sâu vào nền đất, lộ ra nữ La Sát đang ngủ say trong quan tài đá.

Nữ La Sát cực kỳ xinh đẹp, quả nhiên là dung mạo vô cùng mỹ lệ. Cô ta mặc đồ cưới đỏ như máu, cả người đeo đầy đồ trang sức càng khiến cô ta xinh đẹp đến quỷ dị, đôi môi đỏ như máu, khóe mắt bôi hai vệt đỏ, vừa yêu dị lại cực kỳ xinh đẹp.

Cô ta đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh như băng không một gợn sóng. Cô ta quét mắt nhìn toàn bộ hiện trường, nơi nào bị tầm mắt cô ta đảo qua, nơi đó như bị dao nhỏ quét qua vậy. Tất cả thiên sư sẵn sàng đón địch, bầu không khí cực kỳ căng thẳng.

Thức ăn của nữ La Sát chính là máu thịt con người.

Đột nhiên cô ả há miệng hét lên một tiếng, đôi môi đỏ mọng trên gương mặt mỹ lệ nháy mắt toét ra đến tận mang tai, lộ ra hàm răng bén nhọn như muốn ăn thịt người. Cô ả nhảy ra khỏi quan tài, nhắm vào một người nhào đến muốn cắn nuốt.

Mạnh Phú ngăn cản được đòn tấn công của nữ La Sát, cứu tiểu bối suýt bị cô ả giết chết. Sau đó ông ra lệnh cho những người khác nhanh chóng lùi ra sau, đừng giao đấu với nữ La Sát, tránh việc thương vong vô nghĩa.

Dịch Duy tiến lên hỗ trợ, chỉ tiếc hai thiên sư Tam Động Ngũ Lôi vừa mới mất quá nhiều khí lực siêu độ cô hồn dã quỷ, lúc này hai người cộng lại cũng phải là đối thủ của nữ La Sát vừa xuất thế.

Nữ La Sát vốn là ác quỷ ăn thịt vô số người. Trước kia phạm tội chồng chất, từng được Phật Tổ cảm hóa, nhưng nữ La Sát trước mắt căn bản không để cho người khác có cơ hội độ hóa.

Sức lực cô ả vô cùng lớn, hành động lại nhanh nhẹn, không sợ bùa chú thông thường, cũng không sợ lôi hỏa. Cô ả phát ra tiếng hét khiến người ta muốn thủng màng nhĩ, hàm răng mở rộng toang hoác, nhằm vào đầu Mạnh Phú muốn cắn.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, một sợi dây đỏ vung lên quấn lấy cổ nữ La Sát, kéo ả ra sau mấy mét. Mọi người tập trung nhìn vào, trông thấy một thiên sư trẻ tuổi đang kéo sợi dây đỏ cố định động tác của nữ La Sát. Người đó chính là Trần Dương.

Trần Dương vốn đứng tại chỗ quan sát, thấy hai người Mạnh Phú và Dịch Duy không địch lại nữ La Sát, cậu có chút lo lắng. Lúc này Độ Sóc đẩy cậu lên trước một bước: “Lên đi. Đấu với nữ La Sát, xem trình độ bây giờ của em thế nào rồi.”

Trần Dương nghe vậy lập tức hành động. Dây đỏ trên cổ nữ La Sát quấn một vòng, được cậu nắm thật chặt. Nữ La Sát quay đầu đối mặt với cậu, phát ra tiếng rít mà người thường khó có thể chịu nổi.

Trần Dương chịu đứng tiếng rít khó nghe, càng cố sức ghìm chặt cổ nữ La Sát, dùng ngón giữa bắn đồng tiền liên tục ong ong chấn động ra, đồng tiền trượt nhanh áp sát vào cổ nữ La Sát. Vừa tiếp xúc với cổ nữ La Sát, nó lập tức phát ra tiếng “xì xì”, tiếng rít của cô ả cũng im bặt.

Nhưng hành động này đã chọc giận nữ La Sát, cô ả nắm sợi dây đỏ, không thèm đếm xỉa đến lòng bàn tay bị thương, cố hết sức kéo Trần Dương qua. Đột nhiên bàn tay ả biến thành một bàn tay cực to màu tím đen, tay áo bị xé toạc, vươn về phía cần cổ mịn màng của Trần Dương muốn bóp chặt.

Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh thấy thế, vừa bước lên muốn cứu cậu, không ngờ tốc độ của Độ Sóc lại cực nhanh, trong nháy mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh Trần Dương, ôm ngang hông cậu, sau đó bay lên đá một cú vào giữa mặt nữ La Sát. Cú đá mạnh đến nỗi làm cô ả ngã vào trong quan tài đá, hắn nắm chặt sợi dây đỏ của Trần Dương quấn quanh quan tài đá, rút nắp hòm dưới đất đậy lên lần nữa, sau đó nhẹ nhàng đứng lên trên.

Trong quan tài truyền đến tiếng đập ầm ầm và tiếng gào rú tức giận điên cuồng của nữ La Sát, nhưng quan tài đá vẫn không sứt mẻ chút nào, cứ như bị nghìn cân đè lên.

Trương Cầu Đạo và Khấu Tuyên Linh nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ kinh ngạc và kính nể trong mắt đối phương. Hai người hoàn toàn không ngờ Độ Sóc lợi hại như vậy, mọi người kết hợp cũng không làm gì được nữ La Sát, thế mà hắn đạp một cú là bay thẳng vào quan tài đá.

Khấu Tuyên Linh biết cục trưởng Độ lợi hại nhưng chưa từng chứng kiến hắn ra tay. Hôm nay là lần đầu tiên hắn được chứng kiến, lập tức có nhận thức mới về cục trưởng. Tất cả thiên sư có mặt đều phản ứng giống hai người, nhưng ba vị quan chủ lại tương đối bình tĩnh, hiển nhiên đã từng thấy Độ Sóc hành động.

Sau khi kinh ngạc, Khấu Tuyên Linh thắc mắc hỏi: “Cục trưởng Độ ôm cục trưởng Trần lâu như vậy rồi sao còn chưa buông ra?”

Trương Cầu Đạo – biết rõ chân tướng một nam hầu hai chồng – yên lặng không nói gì nhìn Khấu Tuyên Linh, anh hoàn toàn không biết gì về nhân tính vặn vẹo cả.

Mọi người chỉ thấy Độ Sóc ôm Trần Dương đứng trên quan tài đá bất động, nhưng lại không biết lúc này hắn đang thẩm vấn nữ La Sát.

Độ Sóc đứng phía sau, dựa sát vào người Trần Dương, che hai tai cậu hạ chú tĩnh âm. Trần Dương thắc mắc muốn quay đầu ra sau, lại bị hai tay hắn cố định, chỉ có thể ngơ ngác nhìn chằm chằm quan tài đá dưới chân.

“La Sát Tư, đã tu thành La Sát, quy thuận địa phủ, thống lĩnh ác quỷ, chức vụ phạt tội nhân, có nguyện không?”

La Sát là tên chung của ác quỷ, nữ La Sát cũng xưng là La Sát Tư. La Sát thuộc về Quỷ đạo, Phong đô đại đế quản lý vạn quỷ, cho nên nữ La Sát cũng thuộc quản lý chung của đại đế.

Vạn quỷ đối với Phong Đô đại đế đều có bản năng sợ hãi và kính nể, nữ La Sát cũng vậy. Chẳng qua cô ả có quá nhiều phẫn nộ, không cam lòng và oán hận, giúp cô ả có can đảm kể oan tình: “Ta chỉ mới mười sáu tuổi, đã định người kết hôn. Lại vì hồ ngôn loạn ngữ của thuật sĩ tha phương hồ đồ mà ta bị đóng đinh trong thạch quan, còn làm ta đời đời kiếp kiếp không được luân hồi, cả ngày chịu oán khí của vạn quỷ quấy nhiễu, sao ta cam lòng? Đại đế, từ trước đến nay ngài nổi tiếng công chính, ngài nghĩ ta là La Sát ăn thịt người muốn giết ta, nhưng những người hại chết ta năm đó lại có con cháu đời đời an cư lạc nghiệp! Còn ta thì sao? Ai thấu nỗi oan của ta?!”

Nói đến câu cuối, nữ La Sát điên cuồng gáo rú. Thậm chí quan tài đá xuất hiện chấn động nhỏ.

Độ Sóc vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh đến lạnh lùng, giờ phút này hắn là một thần linh chân chính, trong lòng chỉ có pháp luật mà không có tư tình. Hắn không phải Địa Tạng Bồ Tát đại từ đại bi, hắn là thần đứng đầu Phong Đô, mỗi ngày đều gặp những chuyện bất bình ở dương gian, còn thấy nhiều tình cảnh thê thảm hơn nữ La Sát.

“Người hại ngươi, bị ngươi giết chết, con cháu ba đời nghèo khó vất vả, gặp tai nạn bất ngờ mất sớm. Sau đó vì tích phúc mấy đời, số mệnh mới được thay đổi. Hơn nữa người hại người vẫn còn chuộc tội ở địa ngục đến nay, nỗi oan của ngươi, thiên đạo thay ngươi giải. Nay những người bị người hại chết là vô tội, ai thay bọn họ giải oan?”

Nữ La Sát không phản bác được.

Quả thật cô ả rất đáng thương, thế nhưng cô ả đã trả được thù. Thiên đạo cũng thay cô ta ghi chép tội nghiệt và tính toán những người đó, mà tội nghiệt mà nữ La Sát phạm phải, có lẽ cũng đã được ghi chép lại.

Mấy trăm năm qua, người bị ả giết chết nhiều không đếm xuể. Chẳng lẽ những người đó không vô tội? Nữ La Sát bị giam trong quan tài đá nhiều năm không thể đầu thai, ngày đêm chịu oán khí vạn quỷ quấy nhiễu, chẳng lẽ không phải là đang chuộc tội?

Thiên đạo công bình, luôn công bình như thế. Bất kỳ kẻ nào phạm tội, dù xuất phát từ bất cứ lý do gì, có bao nhiêu nỗi khổ trước kia đều phải chuộc tội đã phạm phải!

Mà nay nữ La Sát đã tu thành La Sát, là ác quỷ đứng đầu. Trừ phi nghe kinh lục, tẩy lệ khí, tích công đức mới có thể đầu thai chuyển thế. Nếu cô ta không muốn, có thể chọn làm quỷ soa địa phủ, làm La Sát, tu Quỷ đạo.

Độ Sóc lại nói: “Quy thuận Phong Đô, tu Quỷ đạo. Không quy thuận, đánh vào địa ngục Vô gián.”

*Vô gián địa ngục: dành cho 5 đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại Đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu. Nơi đó chúng sinh bị hành hình liên tục đời đời, không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân này thụ thân khác trả quả báo, mãi mãi không được siêu sinh đầu thai. Khám lớn là A Tì Đại Địa ngục, rộng 800 dặm, lập riêng 16 Địa ngục nhỏ. s://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1t_nhi%E1%BB%87t_%C4%91%E1%BB%8Ba_ng%E1%BB%A5c .thangnghiem /news/?ID=149&CatID=14

Rõ ràng nữ La Sát biết bản thân đuối lý, vì vậy cam chịu Độ Sóc an bài. Nếu đổi thành bất kỳ người nào khác đến thuyết phục, cô ả sẽ trực tiếp cắn chết. Dù là quỷ đế một phương cũng không khiến ả sợ hãi. Thế nhưng cố tình lại là Phong Đô đại đế – chỉ nghe thấy tên đã khiến vạn quỷ sợ hãi – nữ La Sát nào dám phản đối? Huống chi không biết tại sao, nữ La Sát nghĩ lúc nói chuyện, Phong Đô đại đế luôn ẩn chứa sát khí, dường như chờ đợi ả từ chối.

Cho đến lúc đã trở thành âm soa Phong Đô, nữ La Sát mới biết ngày hôm đó người mà cô ta suýt cắn chết chính là nửa kia của đại đế. Cô ta bị dọa chảy mồ hôi lạnh cả người, may mà lúc đó không có đánh tới Trần Dương.

Độ Sóc ra lệnh nữ La Sát trông coi quỷ môn quan Long Đao Cương, sau khi cô ta đồng ý, hắn nhảy xuống khỏi quan tài đá, thuận tiện ôm Trần Dương xuống. Nắp quan tài trượt ra, nữ La Sát khôi phục dung mạo tuyệt mỹ vốn có, hướng pháp hội thập phương cúi người, sau đó lại nằm vào quan tài lần nữa. Quan tài đá tự động chui xuống đất, mặt đất khép lại.

Mọi người có mặt ngơ ngác, dù thế nào cũng nghĩ không ra, Độ Sóc đứng trên quan tài đá một lúc, sau đó nữ La Sát cam lòng trong coi quỷ môn quan Long Đao Cương.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Trương Cầu Đạo hỏi Trần Dương lúc ấy xảy ra chuyện gì. Cậu cũng không nói rõ được, chỉ lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”

“Anh đứng gần nhất, thế nào lại không rõ?”

“Anh Độ hạ chú tĩnh âm, tôi không nghe được gì cả.” Trần Dương xoa xoa cằm thì thào: “Chẳng lẽ là do nữ La Sát sợ dáng vẻ tức giận của anh Độ? Anh Độ mà giận lên rất khủng bố, tôi cũng rất sợ.”

Trương Cầu Đạo liếc nhìn Trần Dương, hai ngày trước còn gọi Độ Sóc là “anh Độ”, hiện tại cũng gọi cục trưởng Độ là “anh Độ”. Hắn im lặng vài giây, sau đó bỗng nói: “Cục trưởng Độ chính là Độ Sóc phải không.”

Trần Dương gật gật đầu: “Đúng vậy.” Bỗng cậu kịp phản ứng lại, quay phắt qua nhìn Trương Cầu Đạo, người sau bày vẻ mặt “quả thế”.

“Tuy ban đầu tôi rất kinh sợ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, phát hiện cách hai người ở chung y hệt khi anh với Độ Sóc. Mà sóc là bắc, vậy nên hai người là một.”

Trương Cầu Đạo yên tâm, cục trưởng Trần không phải là đồ khốn nạn bắt cá hai tay. Hắn vỗ vỗ vai Trần Dương: “Về phần tại sao ngoại hình không giống nhau, tôi hiểu mà. Thân phận cục trưởng Độ không tầm thường, có thể giấu thì giấu, yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật giúp anh.”

Trần Dương: “…” Cám ơn nha. Nhưng cậu cũng không rõ là Trương Cầu Đạo hiểu cái gì.

Sau khi giải quyết xong, vài người lưu lại dọn dẹp pháp hội. Trần Dương và Độ Sóc quay về khách sạn thu dọn đồ đạc, vừa lúc gặp Cao Thiên Lượng vội vàng chạy đến tìm bọn họ. Độ Sóc về phòng trước, Trần Dương đứng lại nói chuyện với Cao Thiên Lượng.

“Có chuyện gì, nói chậm thôi.”

Hắn vội vàng nói: “Đại sư, ngài mau mau đi xem tiểu anh linh trong âm bài của tôi, mau cứu nó.”

“Dẫn đường đi.” Trần Dương vừa đi vừa nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tối qua tôi nghe thấy bên ngoài có âm thanh rất khủng khiếp, tôi ngủ không được. Thiên Na cũng sợ, chúng tôi ở trong phòng đợi trời sáng. Sau đó tôi nghe tiếng cậu, cậu bảo tôi mở cửa. Giọng nói đó đúng là rất giống cậu, tôi cho là thật mới đi ra mở cửa. Kết quả ngoài cửa là một ác quỷ, nó đánh về phía hai người chúng tôi.”

“Không phải anh có bùa sao?”

“Bị nước làm ướt.”

Trần Dương nhíu mày, quay về phải bảo Mao Tiểu Lỵ nghiên cứu bùa chống nước mới được. “Nói tiếp đi.”

“Chỉ còn lại một lá bùa, tôi bảo Thiên Na cầm bùa trốn vào phòng ngủ, muốn dẫn ác quỷ kia đi. Thế nhưng ngoài phòng có rất nhiều ác quỷ, mở cửa là cả đám sẽ tràn vào. Tôi không dám mở cửa, suýt nữa bị ác quỷ giết chết, đột nhiên tiểu anh linh kia xuất hiện cứu tôi, nhưng nó cũng bị ác quỷ làm bị thương rồi.”

Hai người đi vào phòng ngủ, cửa sổ phòng đóng kín. Hà Thiên Na đang ngồi bên giường, gương mặt lo lắng nhìn anh linh như ẩn như hiện trên giường, suy yếu đến nỗi không thể duy trì hồn thể, bên cạnh là món đồ chơi ngựa gỗ hai ngày trước Trần Dương đốt cho nó.

Tiểu anh linh rất yêu thích món đồ chơi này, dù không cách nào duy trì hồn thể cũng muốn có đồ chơi bên cạnh.

Hà Thiên Na đứng dậy nói: “Đại sư, mau cứu đứa bé này.”

Trần Dương gật đầu nhìn tiểu anh linh. Lúc này màu da của nó đen khủng khiếp, không biết có phải đã buông bỏ thù oán hay không, dáng vẻ nó trở nên rất đáng yêu xen lẫn đáng thương.

Tiểu anh linh rất có cảm tình với Trần Dương – người đốt đồ chơi cho nó, vừa thấy cậu liền rên khẽ hai tiếng, cực kỳ suy yếu.

Cậu lập tức mềm lòng, nắm ngón út hư ảo của tiểu anh linh, quay đầu nói với Cao Thiên Lượng: “Đưa âm bài của anh cho tôi.”

Cao Thiên Lượng lập tức tháo âm bài đưa cho cậu. Trần Dương lại hỏi: “Có ngọc không?”

Hà Thiên Na vội vàng lên tiếng: “Có.” Cô chạy đến va li hành lý, lấy một khối phỉ thúy khá to trong hộp ra đưa cho Trần Dương: “Cái này được không?”

Phỉ thúy

“Được.” Cậu vừa dứt lời lập tức đập nát âm bài, lấy một ít xương cốt của đứa bé bên trong dán lên ngọc thạch, niệm chú xong lại dùng giấy vàng bọc lấy, sau đó ngẩng đầu nói: “Ngọc thạch dưỡng hồn, bây giờ tôi thả hồn phách tiểu anh linh vào trong ngọc thạch, nhưng cần máu tươi để vẽ bùa.”

Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na đồng thời lên tiếng: “Dùng máu của tôi đi.”

Ánh mắt Trần Dương trầm tĩnh nhìn hai người: “Tiểu anh linh cứu hai người một mạng, kết duyên với hai người. Nếu như dùng máu của hai người vẽ bùa, ngọc thạch nuôi dưỡng nó, lại vì nó mà tích đức, nó có thể đầu thai. Nó sẽ đầu thai thành con của hai người. Hai người có nguyện ý không?”

Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na liếc nhìn nhau. Người sau trầm mặc không nói. Cao Thiên Lượng lên tiếng trước: “Có thể dùng máu của một người không?”

“Có thể.”

“Vậy lấy máu của tôi đi. Nó đã cứu tôi một mạng… Có lẽ không chỉ vậy, tôi rất thích nó. Đứa bé này rất thông minh, còn có nghĩa khí. Nếu sau này có một đứa con như vậy, tôi cũng vui lòng.”

Trần Dương gật đầu.

Hà Thiên Na nhìn thẳng, khẽ nói: “Cũng lấy máu của tôi đi.”

Cao Thiên Lượng ngẩng phắt đầu nhìn cô, ánh mắt đầy ngạc nhiên. Hà Thiên Na dịu dàng nhìn tiểu anh linh: “Nó cũng cứu tôi một mạng.”

Thế là Trần Dương lấy máu của hai người vẽ bùa, thả hồn phách tiểu anh linh vào ngọc thạch, sau đó giao cho hai người rồi dặn dò: “Cung dưỡng nó thật tốt, làm việc thiện tích đức. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hai ba năm sau là có thể đầu thai.”

Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na nhớ kỹ trong lòng.

Tiểu anh linh xuất hiện trên vai Trần Dương, hôn lên mặt cậu.

Trần Dương bật cười: “Trở về đi. Đây là thiện báo của nhóc.”

Tiểu anh linh cười mặt mày cong lên, lờ mờ có thể nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của nó. Anh linh trở lại bên cạnh Hà Thiên Na và Cao Thiên Lượng, rất yêu thích cha mẹ tương lai mà nó đã chờ đợi thật lâu. Nó hôn hai người một cái rồi quay vào trong ngọc thạch.

Cao Thiên Lượng và Hà Thiên Na nhìn nhau, yên lặng nắm tay, trong lòng rất chờ mong ngày tiểu anh linh đầu thai thành con của họ.

_________

Nhờ bạn Trương não động xé trời mà bạn Dương được giải oan ha ha ha. Anh Cao này sướng quá, đi 1 chuyến không những cứu được cái mạng còn có vợ đẹp con khôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN