Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 3: Bức họa da người 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Gia Sơn dẫn mọi người lên lầu hai, gõ cửa phòng Hàn Khả.
Cửa mở từ bên trong, một người phụ nữ trung niên cao quý đỏ mắt nhìn nhóm người Trần Dương, lộ vẻ mặt không vui.
“Ông lại mời đám giang hồ thuật sĩ?”
Hàn Gia Sơn kéo vợ qua một bên, cười mời mọi người vào phòng rồi mới nhỏ giọng nói với bà Hàn:
“Đừng nói bậy.”
“Khả Khả chỉ bị áp lực tinh thần, mời bác sĩ là được. Ngày nào ông cũng nói Khả Khả bị trúng tà, mời nhiều thầy bà như vậy mà chả có tác dụng gì.”
Hàn Gia Sơn hơi xấu hổ, chỉ nhỏ giọng nói: “Một lần cuối cùng, được không?”
Trần Dương quay đầu nhìn Mao Tiểu Lỵ, cô nhún nhún vai: “Làm nghề này của chúng ta, gánh tiếng xấu đó trên lưng là chuyện thường.”
“Mọi người không có kỹ năng đẩy cái danh này đi à?”
“Không, chúng tôi ném lại cho khách hàng.”
“Nếu ném không được thì sao?”
“Dựa vào đồng nghiệp ném thay.”
Trần Dương khẽ lắc đầu: “Năng lực nghiệp vụ thật tệ.”
Nhắc đến chuyện này, Mao Tiểu Lỵ nhớ đến vừa rồi Trần Dương đột ngột bước ra, trong vòng một giây đã trở nên chuyên nghiệp, cô lập tức tôn sùng nói: “Anh Trần, anh thật có tài ăn nói. Vừa rồi ánh mắt Hàn tiên sinh nhìn chúng ta thay đổi luôn, thái độ cũng trở nên cung kính. Trước kia bọn em ra ngoài làm việc, những người đó đều bày vẻ mặt khó coi, tình nguyện tin tưởng đám thiên sư lừa đảo không có giấy phép cũng không tin bọn em, khiến bọn em nhận đơn hàng rồi bị từ chối nhiều lần, tiền lương cũng không có luôn.”
Trần Dương: “… Cô để lộ tình trạng lương bổng của mọi người rồi.”
Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng nói: “Vẫn có lương căn bản.”
Sau đó cô cười cười, hai bàn tay chà xát như con ruồi: “Anh Trần, anh học về tôn giáo à?”
Xoay tay giống thế này
“Không phải.”
“Tài chính?”
Cậu lại lắc đầu: “Chuyên ngành chính là Marketing, chuyên ngành tự chọn là dân tộc học”.
Mao Tiểu Lỵ vỗ tay bôm bốp: “Anh Trần, trông anh còn chuyên nghiệp hơn em nữa.”
Trần Dương cười cười, bắt đầu đánh giá căn phòng.
Căn phòng có tổng thể màu vàng nhạt, là phòng ngủ điển hình của con gái. Giữa phòng là một cái giường lớn, Hàn Khả đang nhắm mắt nằm trên giường không nhúc nhích, cánh tay còn đang truyền dịch. Cạnh tường có một cái kệ sách lớn, trên kệ bày rất nhiều sách chưa mở ra. Trên vách tường thì dán đầy áp phích, cơ bản toàn là hình các nhân vật trong anime và manga, thế nên trong đống áp phích hỗn tạp đó, bức tranh mỹ nhân bên cạnh cực kỳ nổi bật.
Trần Dương tiến lên vài bước, bức tranh trước mặt cao khoảng khoảng một thước, chiều rộng khoảng nửa thước. Trong bức tranh là một mỹ nhân mặc sườn xám trắng không tay hình trăng non, khoanh tay nghiêng người nhìn về phía người vẽ. Cánh tay trắng nõn, mặt mày như vẽ, môi đỏ răng trắng, cực kỳ động lòng người.
“Wow, thật xinh đẹp.”
Trần Dương quay đầu lại, không biết Mao Tiểu Lỵ đứng bên cạnh cậu từ lúc nào, cô nhỏ giọng cảm thán.
“Bức tranh vẽ như thật vậy… Ồ? Ngày lạc khoản này… Tiểu Phượng Ngọc, tháng Hoang năm Mậu Tuất, vậy là bức tranh vừa vẽ không lâu à? Nhưng con dấu này là thế nào?” Dường như Mao Tiểu Lỵ rất hứng thú với bức tranh này, vươn tay muốn sờ thử.
Trần Dương ngăn cô lại: “Đồ của người khác, đừng nên đụng vào.”
“À, phải.” Mao Tiểu Lỵ nhanh chóng thu tay.
“Đi xem tình huống của Hàn tiểu thư đi.”
Mao Tiểu Lỵ nhìn lại, phát hiện Lữ thiên sư và La thiên sư đã sớm tụ tập xem xét quanh người Hàn Khả, vì bốn mươi vạn mà tranh thủ.
Trần Dương cũng cất bước đi đến, bỗng bên tai cậu vang lên một giọng nữ như có như không.
“Tú tài lang…”
Trần Dương ngoảnh mặt làm ngơ, lập tức bước về phía trước, nghe thấy La thiên sư nói: “Hàn tiểu thư hẳn là bị nữ quỷ theo dõi, muốn lấy mạng đầu thai, dùng mệnh “mất sớm” đổi lấy số mệnh phú quý trường thọ của Hàn tiểu thư.”
“Có ý gì?”
Hàn Gia Sơn và vợ căn bản nghe không hiểu.
La thiên sư giải thích: “Cái gọi là kẻ chết thay, thật ra chính là ăn cắp mệnh của người sống thay vào mệnh mất sớm của lệ quỷ, để cho người khác thay thế chịu khổ âm thọ cho lệ quỷ. Còn lệ quỷ thì lấy thân phận của người sống, tiếp tục sinh hoạt ở dương gian. Hàn tiểu thư là bị một lệ quỷ mất sớm ăn cắp số mệnh, lệ quỷ kia muốn được thay thế Hàn tiểu thư.”
Hàn Gia Sơn kinh hãi: “Có cách nào cứu Khả Khả không?”
La thiên sư nói: “Ngài cứ yên tâm, nếu bị chúng tôi phát hiện, đương nhiên chúng tôi phải cứu Hàn tiểu thư. Kỳ thật dương gian có cảnh sát, âm phủ cũng có âm soa. Lệ quỷ hại người phải bị giải đến trước mặt đại đế Bắc Âm, đánh nhốt vào mười tám tầng địa ngục.
Lệ quỷ này vọng tưởng thay thế thân phận của Hàn tiểu thư, tránh tai mắt của âm soa, vừa lúc số mệnh của Hàn tiểu thư lại cực kỳ tốt, phú quý trường thọ, được cát tinh tương trợ. Đây vốn là thể chất trừ tà không gì có thể xâm nhập, nếu không phải cô ấy thuận miệng nói một câu, để lệ quỷ đánh vào chỗ sơ hở thì Hàn tiểu thư tuyệt đối sẽ không bị tai bay vạ gió thế này.”
*阴差 – âm soa: là người đã chết hoặc ma quỷ ở âm phủ, phụ trách câu hồn, dẫn đường…
吉星 – cát tinh: ngôi sao may mắn
Hàn Gia Sơn rất tin tưởng không hề nghi ngờ, nhưng bà Hàn lại đầy mặt không tin.
So với Hàn Gia Sơn từ nhỏ lớn lên ở Việt Tây tin thần tin quỷ, bà Hàn là người bản địa, kiên định tin vào chủ nghĩa khoa học.
“Nói hưu nói vượn, lệ quỷ có thể lấy thân phận người sống sao? Khôi hài, nếu vậy thì chẳng phải người người cũng có thể bị lệ quỷ lấy thân phận? Vậy những người bên cạnh tôi đều là lệ quỷ hết rồi.”
“Bà bớt tranh cãi đi.”
Bà Hàn hất tay Hàn Gia Sơn ra, chỉ vào mặt ông mắng: “Khả Khả bị bệnh mà ông không lo mời bác sĩ lại mời một đám thần côn! Chính vì vậy mà kéo dài thời gian, làm cơ thể Khả Khả bị kiệt sức, nếu ông sớm nghe lời tôi đưa Khả Khả ra nước ngoài khám bệnh thì bây giờ nó làm gì có cái dạng này?”
Nghe đến hai chữ “thần côn”, gương mặt Lữ thiên sư và La thiên sư đều lộ vẻ không vui.
Trần Dương nhìn Hàn Khả nằm trên giường bệnh, cô gái trẻ đã gầy đến trơ xương, hai mắt hõm sâu, quầng mắt xanh đen, trông thật khủng bố. Đột nhiên Hàn Khả mở to hai mắt, nhìn thẳng vào Trần Dương.
Cậu im lặng bước lên hai bước, phát hiện tầm mắt Hàn Khả không dừng trên người cậu mà chính là bức họa phía sau.
Không ai nhận ra Hàn Khả đã tỉnh lại, sắc mặt âm trầm dại ra y hệt lệ quỷ.
Lữ thiên sư nói: “Bà Hàn, tôi xin hỏi vài câu, bà chỉ cần trả lời có hoặc không, xem tôi nói có đúng hay không.”
“Được.”
“Có phải tính tình Hàn tiểu thư thay đổi rất nhiều, giống như biến thành một người khác mà bà hoàn toàn không quen?”
Bà Hàn chần chừ rồi trả lời: “Đúng.”
“Thói quen sinh hoạt, ăn diện, hành vi cũng như biến thành một người xa lạ?”
Bà Hàn phản bác: “Nhưng bị mệt mỏi tinh thần cũng làm tính tình người bệnh thay đổi.”
Lúc này Hàn Khả nằm trên giường đột nhiên lên tiếng: “Ồn muốn chết. Muốn cãi nhau thì ra ngoài mà cãi.”
Phòng ngủ lập tức yên tĩnh.
Trần Dương bỗng nói: “Bà Hàn, Hàn tiểu thư từng sống ở Việt Tây à?”
Có lẽ do ngoại hình Trần Dương dễ gần, dễ gây thiện cảm, giọng nói bà Hàn dịu đi: “Chỉ có tháng trước đi tế tổ. Trước kia nó không thích đi, lần này nghe nói Việt Tây rất tín ngưỡng quỷ thần, thế là ồn ào đòi đi. Chỉ đi có năm ngày.”
“Vậy năm ngày đó có thể làm khẩu âm thay đổi sao?”
Bà Hàn biến sắc, dường như giờ phút này bà mới phát hiện khẩu âm của con gái đã biến thành giọng Việt Tây. Từ nhỏ con gái bà đã sống ở thủ đô, nói giọng Bắc Kinh, sao đột nhiên lại thay đổi?
Dù có thể giải thích tính tình thay đổi là do bị bệnh, nhưng không có khả năng ngay cả khẩu âm cũng thay đổi.
“Bà Hàn, xin bà thử tin tưởng chúng tôi một lần. Qua đêm nay, nếu tình huống của Hàn tiểu thư vẫn không cải thiện thì đưa cô ấy đến bệnh viện, được không? Dù sao chỉ là thời gian một đêm mà thôi.” Trần Dương đột nhiên nghĩ đến gì đó, bổ sung: “Đúng rồi, đêm nay Hàn tiểu thư vẫn hát bài hát đó sao?”
Nghĩ đến bài hát Quảng Đông thê lương rợn người kia, lời phản bác của bà Hàn bị nghẹn trong cổ họng không phun ra được, chỉ gật đầu lung tung: “Chỉ đêm nay thôi…”
“Được. Cam đoan sẽ không làm bà thất vọng.”
Ánh mắt Hàn Gia Sơn nhìn Trần Dương đã tràn ngập cảm kích, cậu chỉ cười không nói, thần bí khó lường, rất có khí phách cao nhân.
Lữ thiên sư và La thiên sư không ngờ bản thân nói nhiều như vậy mà không bằng Trần Dương cười một cái, tâm trạng buồn bực, quyết định đối phó thằng nhóc đến sau này trước.
Ông bà Hàn rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn nhóm người Trần Dương và Hàn Khả.
Lúc này Lữ thiên sư và La thiên sư đứng cùng một chiến tuyến, cùng đối phó Trần Dương.
La thiên sư lên tiếng trước: “Có khả năng đêm nay lệ quỷ sẽ lại đến, chắc chắn nhập vào người Hàn tiểu thư trước rồi mới đến phòng khách hại người. Phải có hai người mới có thể bắt được lệ quỷ, chúng ta đều đi chung đường, không bằng hợp tác với nhau.”
Trần Dương cười cười, từ chối.
La thiên sư nở nụ cười rất khó phát hiện, ông chờ chính là những lời này.
Người trẻ tuổi vốn tâm lý cao ngạo, mới vừa nhận đơn hàng đã muốn độc chiếm làm một mình, không nguyện ý hợp tác với người khác mà không biết gừng càng già càng cay, thiên phú tốt cũng phải thân kinh bách luyện.
“Nếu vậy thì chúng ta tách ra. Ai bắt được lệ quỷ, cứu được Hàn tiểu thư thì đơn hàng này là của người đó. Chúng tôi cũng không bắt nạt cậu, tôi và Lữ thiên sư cùng canh trong phòng khách, các cậu ở phòng ngủ. Nếu các cậu giải quyết không được, chúng tôi sẽ ra tay.
Nhưng khi chúng tôi đã ra tay thì các cậu không được nhúng tay vào nữa.”
Trần Dương cười như không: “Vậy chẳng phải hai người chịu thiệt sao?”
“Cậu có đồng ý hay không?”
Trần Dương gật đầu: “Đồng ý. Tôi được lợi mà.”
Mao Tiểu Lỵ nhíu mày, bị Trần Dương kéo lại.
Lữ thiên sư và La thiên sư, cùng tên học trò kia đi xuống lầu, canh ở phòng khách đợi đêm xuống.
Mao Tiểu Lỵ nói: “Anh Trần, sao anh lại đồng ý với bọn họ? Rõ ràng là bọn họ cấu kết muốn tính kế chúng ta, nói chúng ta canh giữ phòng ngủ, nhưng ai mà không biết lệ quỷ vừa mới nhập thân là lúc hung tàn nhất chứ? Đơn hàng đến ba sao, chỉ hai người chúng ta khẳng định không đối phó được lệ quỷ này. Chờ đến lúc lệ quỷ ra khỏi phòng ngủ là đến lượt bọn họ hành động. Nhưng trước đó chúng ta đã kéo dài tiêu hao bớt quỷ khí của lệ quỷ rồi.”
Mao Tiểu Lỵ thở dài, quả nhiên anh Trần không hiểu biết mấy vấn đề này, cho rằng đối phó với lệ quỷ trước là được lợi.
Trần Dương cười cười, mượn di động của Mao Tiểu Lỵ chụp bức tranh trên tường một tấm, sau đó trả lại cho cô.
“Tiểu Lỵ, cô giúp tôi hỏi thăm Hàn tiên sinh vài chuyện được không? Hỏi ông ấy có biết cô gái trong bức tranh này không, hoặc là tấm ảnh người mất sớm trên bia mộ có phải là người này hay không?”
“Ý anh là…”
“Không chắc chắn.”
“Được, em đi ngay lập tức. Chờ tin tức của em.”
Mao Tiểu Lỵ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Trần Dương và Hàn Khả.
Cậu tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi.
Thật lâu sau, Hàn Khả đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Trần Dương.
Cậu nhận ra không đúng, ngẩng đầu nhìn qua.
“Tôi khuyên anh, đừng xen vào việc của người khác.”
Cậu nghiêm túc nói: “Đừng làm càn, quay trở về chỗ của cô đi. Nếu không, tôi đánh cô vào La Phong Lục Cung.”
_______________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Năm Mậu Tuất: 2018
Tháng Hoang: Tháng tư âm lịch, tháng năm dương lịch.
Để tránh hiểu lầm, giải thích một chút: thiên sư yêu cầu thụ lục, Trần Dương không có thụ lục nên không tính là thiên sư. Hơn nữa cậu vẫn cho rằng bản thân không phải là thiên sư, vì vậy ai hỏi sẽ phủ nhận, nhưng cậu có kiến thức, cũng từng học qua.
_________________
Việt Tây: các vùng phía tây Quảng Đông
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!