Xông Vào Ngõ Âm Dương
Chương 30: Diệp gia 3
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần Dương hỏi: “Cậu ta chết tối qua à?”
“Đúng vậy.” Hồ Anh Nam gật đầu: “Tối qua cậu ta còn báo cảnh sát, nghe kể lại là cầu cứu, nói có quỷ. Kỳ quái là người trong nhà lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.”
“Cậu ta từng cùng đi với Dương Tiêu thám hiểm nhà họ Diệp số 444?”
Hồ Anh Nam thở dài: “Đã đi hai lần. Nhưng tôi không xác định được có phải cậu ta rước lấy phiền phức ở đó rồi bị quấn lấy không. Dù sao cậu ta chết ở trong nhà, lúc ở nhà họ Diệp cũng không gặp chuyện lạ gì. Cậu cũng biết đó, thi thể không thể rời khỏi nơi bản thân tử vong.”
Cái gọi là thi thể không thể rời khỏi nơi tử vong, chính là trừ phi quỷ hồn thông qua vật môi giới, bằng không không thể rời khỏi nơi đó. Người chết tử vong trong nhà, cách xa nhà họ Diệp số 444. Theo lý mà nói, không phải do căn nhà đó.
Trần Dương nhớ Độ Sóc nói không quản chuyện dương gian, chẳng lẽ căn nhà đó không liên quan đến ma quỷ, mà là do người làm? Có thể đóng cọc gỗ vào mắt, đêm khuya xông vào nhà giết người mà không hề có tiếng động, không giống do người gây nên.
“Hiệp hội Đạo giáo có đi kiểm tra không?”
“Sự tình chưa sáng tỏ, không xác định được là người hay là ma quỷ gây nên vì thế Hiệp hội Đạo giáo không có biện pháp nhúng tay, chỉ bảo Tử Dương Cung và Bạch Vân Quan điều tra việc này. Bên Tử Dương Cung là do tôi phụ trách, Bạch Vân Quan lại hợp tác với cảnh sát.”
Thiên sư hợp tác với cảnh sát? Trần Dương cảm thấy thật thú vị. Có lẽ nhìn ra nghi hoặc của cậu, Hồ Anh Nam nói: “Bạch Vân Quan có một người tu tại gia thiên phú không tệ, làm đội trưởng đội hình sự.”
Bạch Vân Quan và Tử Dương Cung đều là phái Toàn Chân.
“Cô tiếp nhận chuyện này, có manh mối gì không?”
“Lấy đâu ra manh mối, chỉ biết cậu ta có đi vào nhà họ Diệp số 444 thôi. Không biết cậu ta trêu chọc phải thứ gì. Nếu không phải gặp chuyện không hay vì nhà họ Diệp thì còn may, còn nếu phải thì xong luôn.” Hồ Anh Nam cười khổ, xua tay nói: “Em họ tôi đã tham gia phát sóng trực tiếp thám hiểm căn nhà đó. Tôi đã không cho nó đi, ai ngờ nó lén trốn đi, sợ tôi nói với ba mẹ nên gạt không cho tôi biết, giờ xảy ra chuyện mới sợ hãi đi tìm tôi.”
Nếu đúng là vì nhà họ Diệp số 444 mà gặp chuyện, vậy thì e là Hồ Tương chạy cũng không thoát. Thế nên Hồ Anh Nam mới không thể không nhận giải quyết vụ này, còn phải có nghĩa vụ mà nhận. Dù sao ngoại trừ nhận đơn hàng, diệt trừ cái ác, giữ gìn chính nghĩa cũng là trách nhiệm không thể thoái thác của thiên sư.
Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: “Chị Hồ, chúng ta có thể tìm Dương Tiêu hỏi tình huống. Không phải cô ấy là trưởng Câu lạc bộ Thần Quái sao? Mỗi lần trực tiếp thám hiểm, dù cô ấy có tham gia hay không thì hẳn đều có video ghi lại. Có lẽ chúng ta có thể biết được nạn nhân chọc phải vật gì từ cô ấy.”
Hồ Anh Nam suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nói với Hồ Tương, bảo dẫn Dương Tiêu đến.”
Nhưng đến xế chiều Dương Tiêu mới tới, Hồ Tương đến sớm hơn hai tiếng, cô nàng lúng túng nói với mọi người: “Dương Tiêu ở đồn cảnh sát, cổ tin đây là một vụ mưu sát tàn nhẫn, thế nên rất phối hợp cảnh sát lấy lời khai.”
Hồ Tương vốn tưởng mọi người ít nhiều gì cũng sẽ để bụng, thật ra cô biết chị họ Hồ Anh Nam là đệ tử tại gia của Tử Dương Cung, bạn bè đều là thiên sư, có điều bản thân cô không tin mấy thứ này. Nhưng bất ngờ là mọi người chỉ gật đầu mà không nói gì.
Hồ Anh Nam nói: “Ghi chép lời khai xong có thể bớt thời gian đến đây không?”
Hồ Tương gật đầu: “Cô ấy nói có thể đến.” Sau đó cô đến gần Hồ Anh Nam nhỏ giọng nói: “Chị, mọi người không để bụng chứ?”
“Để bụng cái gì?”
“Dương Tiêu không để ý đến mọi người mà chạy đến cục cảnh sát.”
“Đây không phải là cách làm lý trí và chính xác nhất sao?” Hồ Anh Nam nhìn gương mặt bối rối của em họ, cô bật cười ra tiếng, xoa xoa tóc Hồ Tương: “Tin quỷ thần không hẳn là mê tín, không tin quỷ thần cũng không hẳn là tự cao tự đại.”
Hồ Tương không hiểu lắm, Hồ Anh Nam cũng không nói thêm nữa, chỉ hỏi chuyện liên quan đến nhà họ Diệp số 444. Hồ Tương gãi gãi đầu, suy nghĩ rồi mới nói: “Thật ra em không nhớ rõ chuyện liên quan đến căn nhà đó, không biết tại sao nữa, ấn tượng về chuyến đi phát trực tiếp rất mơ hồ, căn bản là không có cảm xúc gì đặc biệt, giống như bị che một lớp vải vậy. Rõ ràng là em đã đi đến đó, nhưng lại giống như người đứng xem vậy. Vì điểm này mà em quyết định đêm nay đi cùng Dương Tiêu thêm lần nữa, nhưng bây giờ em không dám đi.”
Trần Dương hỏi: “Có chuyện gì làm em có ấn tượng sâu đậm không?”
Hồ Tương cố gắng nhớ lại, sau đó đột nhiên vỗ đùi nói: “Có một việc, em vốn nghĩ không có gì, nhưng bây giờ nhớ lại, cảm thấy rất kinh khủng.”
Hồ Anh Nam lên tiếng: “Nói nghe xem.”
“Lần đó em đi theo Dương Tiêu và hai nam sinh trong câu lạc bộ, một người trong đó là Chu Thành Quân… là người vừa chết. Lần đó bọn em tách ra, em đi theo Dương Tiêu và một nam sinh lên lầu hai kiểm ra, nghe nói án mạng xảy ra ở lầu hai, hơn nữa lần đầu tiên có người phát trực tiếp thám hiểm, màn hình tối đen ngay đầu cầu thang. Thế là tất cả bọn em đi lên. Lầu một cũng có một phòng nghe nói có người chết trong đó. Lá gan Chu Thành Quân rất lớn, một mình đi vào căn phòng đó ở lầu một. Bọn em vừa mới đi đến đầu cầu thang định lên lầu hai thì nghe tiếng hét hoảng sợ của Chu Thành Quân, sợ đến nỗi rớt điện thoại, lúc nhặt lên thì màn hình đã tối đen.”
Trần Dương đưa một ly nước cho Hồ Tương, cô cảm kích cười cười, liếc nhìn người đàn ông đẹp trai bên cạnh cậu, cô có trực giác quan hệ của hai người không bình thường, nhưng chuyện này không liên quan gì đến cô, vì vậy Hồ Tương uống nước xong lại nói tiếp.
“Bọn em chạy vòng lại lầu một, thấy Chu Thành Quân vừa chạy vừa té ra khỏi nhà, bọn em đuổi theo, chạy đến lề đường cách xa căn nhà, rốt cuộc Chu Thành Quân cũng dừng lại, bọn em tức giận chạy đến hỏi hắn phát điên cái gì. Chu Thành Quân quay đầu lại, im lặng một lúc lâu rồi nói không có gì. Nhưng thật ra bọn em biết hắn chắc chắn đã thấy gì đó, vì gương mặt hắn trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, cực kỳ sợ hãi, như là nhìn thấy chuyện gì rất kinh khủng vậy.”
Trần Dương hỏi: “Cậu ta có nói gặp phải thứ gì không?”
Hồ Tương ngập ngừng trong phút chốc rồi mới lên tiếng: “Em không biết hắn có nói dối không… Vài ngày sau quay về trường học, bọn em nói về chuyện hôm đó. Hắn nói đi vào căn phòng kia rồi mở điện thoại chiếu sáng, còn chưa mở trực tiếp. Hắn có thói quen quan sát địa hình trước, sau đó sắp xếp để dọa cư dân mạng. Hắn đặt thức ăn vặt lên bàn rồi đi vòng quanh phòng, lát sau quay lại, phát hiện đồ ăn trên bàn ít đi một chút. Hắn không suy nghĩ nhiều, cứ tưởng là bị chuột tha đi, hắn đi thêm một vòng, khi quay đầu lại lần nữa thì phát hiện thức ăn đã mất hết.”
Hồ Tương dừng lại, nuốt một ngụm nước bọt, dường như nghĩ rằng tình huống đó rất kinh dị. Mao Tiểu Lỵ ôm chặt gối nhìn chằm chằm Hồ Tương, gương mặt khẩn trương giống như đang nghe chuyện ma vậy. Trương Cầu Đạo thấy thế, lườm một cái rồi búng lên trán cô, ý bảo thái độ cô đoan chính một chút.
Mao Tiểu Lỵ bĩu môi, thẳng lưng tỏ vẻ cô rất nghiêm trang. Trương Cầu Đạo không còn lời gì để nói.
“Chu Thành Quân nghĩ là nhà cũ lâu ngày không người ở nên chuột mới hung hăng không sợ gì như vậy. Hắn cầm di động chiếu sáng bỗng trông thấy một túi đồ ăn vặt bay bay xuống trước mặt, trên đầu hắn vang lên tiếng nhai nuốt như chuột gặm cắn. Hắn ngẩng đầu lên, đồng thời cũng cầm di động rọi lên, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt của một vật thể hình người.”
Trần Dương cắt ngang hỏi: “Vật thể hình người là ý gì, đối phương không phải là con người hả?”
Hồ Tương gật đầu: “Con người không thể có ba con mắt.”
“Ba con mắt?”
“Chu Thành Quân nói quái vật đó có ba con mắt. Thân mình thì như phụ nữ, có ngực nữa, tóc dài rối tung, toàn thân trần trụi. Gương mặt… rất kỳ quái, mới nhìn sẽ thấy trống không, nhìn kỹ lại thấy ngũ quan, trên trán có một con mắt dài.”
Mao Tiểu Lỵ lên tiếng: “Quái vật ba mắt? Nhị Lang Thần hả?”
Trương Cầu Đạo đánh một phát vào gáy Mao Tiểu Lỵ, cô nàng ôm gối nhanh chóng nhảy đến bên cạnh Hồ Anh Nam, quay đầu nhìn Trương Cầu Đạo lè lưỡi: ” Đánh không?”
Trần Dương quay đầu hỏi Độ Sóc: “Có quỷ nào có ba mắt không?”
“Không có.” Độ Sóc trả lời rất chắc chắn.
Cậu suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: “Có người nào ba mắt không?”
“Không có.” Độ Sóc nói, hắn nắm tay Trần Dương nhắc nhở: “Không có con mắt thứ ba bẩm sinh, nhưng dương gian từng có một quốc gia, người ở đó có con mắt thứ ba. Bọn họ rất sùng bái con mắt thứ ba, tín ngưỡng con mắt thứ ba như thần linh.”
“Đó là quốc gia nào?”
“Quỷ Quốc.”
Trong sách cổ có ghi chép rất nhiều về Quỷ Quốc, Sơn Hải Kinh nói quốc gia này ngụ tại phía Bắc, dân chúng Quỷ Quốc mọc một con mắt trên mặt. Cũng có ghi chép khác, Quỷ Quốc chính là Quỷ Phương, sách cổ ghi chép rất nhiều về nó, phổ biến nhất là việc hoàng đế Vũ Đinh chinh phạt Quỷ Phương, mất ba năm mới thành công. Ngày nay có ghi chép nói Quỷ Quốc ở Thiểm Tây, cũng có ghi chép nói là Hồ Bắc, cũng có nói Quỷ Quốc là bộ lạc ở Tây Bắc. Đến nay không thể xác định Quỷ Quốc từng nằm ở nơi nào, nhưng không thể nghi ngờ, đó là một quốc gia rất tôn thờ Quỷ, hơn nữa cực kỳ sùng bái con mắt.
* Vũ Đinh (: 武丁, trị vì: –, tuy nhiên lại xác định khoảng thời gian trị vì của ông là từ năm 1250 TCN tới năm 1192 TCN, tức là muộn hơn 74 năm) là vua thứ 21 trong. s://vi.wikipedia.org/wiki/V%C5%A9_%C4%90inh#Cai_tr%E1%BB%8B
“… Con mắt thứ ba dựng thẳng lên.”
Hồ Tương vừa dứt lời, Trần Dương lập tức nói: “Tung mục.”
Mọi người không rõ nhìn Trần Dương, Độ Sóc mỉm cười, ánh mắt tán thưởng nhìn cậu. Vì ánh mắt tán thưởng này mà cậu càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng.
“Thần Tung Mục Tam Nhãn, là thần linh mà nước Thục xưa sùng bái. Mọi người biết Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân không?”
*Dương Tiễn (: 楊戩) tức Nhị Lang Thần (chữ Hán: 二郎神), Quán Khẩu Nhị Lang (chữ Hán: 灌口二郎) hay Nhị Lang Chân Quân (chữ Hán: 二郎真君) là một nhân vật trong thần thoại và một vị thần trong tôn giáo truyền thống Trung Quốc là và. s://vi.wikipedia.org/wiki/Nh%E1%BB%8B_lang_th%E1%BA%A7n
*Thục (蜀) là một quốc gia cổ ở vùng,. Xuất phát quyền lực của nước Thục là (成都), với lãnh thổ chủ yếu nằm ở vùng Trung và Tây, cũng như vùng thượng thung lũng (漢水). Dân tộc chủ yếu ở Thục là. Nước Thục bị đánh bại vào năm. Khi đó kinh đô của Thục đặt tại. s://vi.wikipedia.org/wiki/C%E1%BB%95_Th%E1%BB%A5c
Những người ở đây, ngoại trừ Hồ Tương ai cũng biết cả, Hồ Anh Nam lên tiếng giải thích: “Nhị Lang Chân Quân.”
“Thực tế thì ở nước Thục xưa, Nhị Lang Thần là thần săn bắn của bọn họ. Nhị Lang Thần là thần Tung Mục Tam Nhãn, nước Thục cổ còn sùng bái rất nhiều thần linh như thần Thanh Y, Đấu Mẫu Nguyên Quân và Mã Vương, đều được gọi là các vị thần Tung Mục, có ba con mắt. Tượng thần trong các miếu cổ đều có ba con mắt, mà nước Thục xưa là thánh địa của Vu thuật Quỷ đạo, cũng được coi là Quỷ quốc.”
Thần Thanh Y chính là vua Tàm Tùng khai quốc nước Thục xưa, vì thường mặc quần áo màu xanh nên được gọi là thần Thanh Y, là thần linh dâu tằm mà nước Thục cổ sùng bái. Đấu Mẫu Nguyên Quân, là mẹ của những ngôi sao trong chùm Bắc Đẩu tinh, ba mặt bốn đầu tám tay, là thần của Đạo giáo. Trong giáo lý thờ phụng của Đạo giáo, là một vị thần rất có địa vị. Mã Vương thì lại là thần linh của một dị tộc.
Đấu Mẫu Nguyên Quân
Đức Mẫu Nguyên Quân
Nước Thục xưa là con cháu Vu tộc trong thời kỳ các vị thần vẫn còn đang tồn tại, tổ tiên là những người mở đất, đều là những người tôn trọng quỷ thần. Vì lẽ đó mà con dân nước Thục xưa được gọi là hậu duệ của Quỷ tộc ba mắt. Khu di chỉ Tam Tinh Đôi lúc trước cũng tìm ra không ít mặt nạ đồng xanh.
*Di chỉ Tam Tinh Đôi (: 三星堆遗址, nghĩa đen: Gò ba sao) là một di chỉ khảo cổ học nằm trong địa phận thành phố, tỉnh,. Đồng thời, Tam Tinh Đôi cũng là tên gọi của một văn hóa trước đây chưa biết mà nó là di chỉ điển hình. Hiện nay người ta tin rằng Tam Tinh Đôi là địa điểm của một đô thị lớn của Trung Hoa cổ đại. Văn hóa mà nó thuộc về đã được tái phát hiện vào năm 1987 khi các nhà khảo cổ học khai quật một lượng đáng kể các có niên dại cacbon phóng xạ là khoảng thế kỷ 12-11 TCN Thông tin thêm mọi người xem ở link sau: s://vi.wikipedia.org/wiki/Di_ch%E1%BB%89_Tam_Tinh_%C4%90%C3%B4i s://baike.baidu.com/item/%E4%B8%89%E6%98%9F%E5%A0%86%E9%81%97%E5%9D%80/304608
Mặt nạ đồng xanh
Hồ Tương nói: “Chuyện này có liên quan gì đến cái chết của Chu Thành Quân?”
Trần Dương tra được kết quả, đưa cho mọi người xem: “Đây là mặt nạ đồng xanh Tung Mục, trên trán có một cái lỗ, làm con mắt thứ ba. Hai con mắt kia thì lồi ra, như là hai cọc gỗ đóng vào. Một vài tài liệu về nước Thục xưa có ghi chép, tổ tiên nước Thục – Tàm Tùng khi xưa là một vị thần Tung Mục, đó là lý do có mặt nạ đồng xanh Tung Mục. Nhưng cũng có cách nói khác, mặt nạ này cũng là một loại hình phạt.”
Hồ Anh Nam nói: “Cậu nói Chu Thành Quân xúc phạm thần Tung Mục, vì thế bị trừng phạt?”
“Suy đoán thôi.” Trần Dương nói: “Bây giờ vẫn không biết Chu Thành Quân mạo phạm vật gì, cũng không biết hắn gặp phải vật gì trong nhà họ Diệp số 444. Hồ Tương, em bảo không biết Chu Thành Quân nói thật hay giả là có ý gì?”
“Hả?” Đột nhiên bị hỏi, Hồ Tương không kịp phản ứng, thế nhưng cô vẫn nhanh chóng trả lời: “Vì sau đó Chu Thành Quân lại đi đến nhà họ Diệp một lần nữa, không hề sợ hãi chút nào. Theo lý mà nói, gặp phải chuyện kinh dị như vậy, người ta trốn còn không kịp, ai lại không sợ là tiếp tục đi thám hiểm phát trực tiếp? Vậy nên bọn em đều nghĩ là hắn nói dối.”
Trần Dương lại nói tiếp: “Được rồi, tạm thời không đều cập Chu Thành Quân có nói dối hay không, vậy bọn em có gặp chuyện gì kỳ quái không?”
“Không có.” Hồ Tương khẳng định gật đầu: “Thật sự không có.”
Trần Dương lại hỏi Hồ Anh Nam: “Đêm nay cô phải đi đến nhà họ Diệp số 444 à?”
Hồ Anh Nam nghiêm túc nói: “Dù thế nào cũng phải đi điều tra, nếu không tôi lo lắng sẽ còn có người chết.”
Mao Tiểu Lỵ giơ tay: “Em cũng muốn đi.”
Khấu Tuyên Linh và Trương Cầu Đạo cũng tỏ vẻ, đêm nay buồn chán như vậy, đi theo xem cũng được.
Trần Dương lên tiếng: “Tôi và Độ Sóc sẽ đi thăm dò mấy lời đồn liên quan đến nhà họ Diệp.”
Mọi chuyện được quyết định như vậy. Chiều đó Dương Tiêu đến, nhưng hiển nhiên cô không tin quỷ thần, kiên định cho rằng Chu Thành Quân gặp phải sát thủ biến thái gì đó mới bị giết chết tàn nhẫn cổ quái như vậy.
Dương Tiêu nói: “Cách thức tàn nhẫn cổ quái như vậy rất giống một loại hình phạt, tôi biết rất nhiều sát thủ máu lạnh vô duyên vô cớ giết người ít nhiều gì cũng có tín ngưỡng. Đặc biệt là thờ phụng tà giáo, bọn chúng tin rằng giết người là giúp họ được giải thoát. Chu Thành Quân còn bị xếp thành tư thế quỳ, nói rõ hung thủ cho là cậu ấy có tội, vì thế chấp hành hình phạt. Bình thường tình huống thế này sẽ không chỉ giết một người. Hẳn là nạn nhân sẽ có điểm chung đặc trưng, tôi cần tìm điểm chung này.”
Không thể không thừa nhận, ngoại trừ không kính nể quỷ thần, Dương Tiêu là một người rất thông minh. Cô có thể chỉ căn cứ theo kiểu chết của Chu Thành Quân mà liên tưởng được những điều này, rất có thiên phú. Có lẽ sự thông minh này làm cô hoàn toàn không sợ hãi, tất cả những chuyện thần bí đáng sợ đều có thể giải thích được.
Nhóm người Trần Dương cũng không ngốc mà thuyết phục Dương Tiêu tin rằng trên đời này có quỷ, phải kính nể quỷ thần. Đối phương đầy tự tin vào bản thân, mà người càng thông minh càng cố chấp, trừ phi tận mắt nhìn thấy, tự mình trải qua, bằng không không cần phải mạnh mẽ thuyết phục.
Dương Tiêu nói: “Tối nay tôi vẫn sẽ đi đến nhà họ Diệp số 444, tôi đã nói tối nay phải xóa bỏ mấy lời đồn đãi mê tín về căn nhà này. Còn về cái chết của Chu Thành Quân, tôi hoàn thấy không nghĩ là do căn nhà đó.”
Hồ Tương khó xử, lo lắng Dương Tiêu chọc giận nhóm người Trần Dương. Cô quay đầu nhìn chị họ Hồ Anh Nam, gương mặt Hồ Anh Nam như đang suy nghĩ gì đó, bỗng cô xoa bụng nói: “Hơi đói, đi ăn điểm tâm uống trà chiều không?”
Mao Tiểu Lỵ nói: “Chị Hồ vừa nói làm em cũng cảm thấyđói. Thượng Hải có cửa hàng điểm tâm ngọt và trà nào chính gốc đặc biệt không?”
“Gần đây có một cửa hàng kem kiểu Ý, điểm tâm ngọt và bánh gato nhỏ ở đó rất ngon. Trà sữa cũng rất thơm nữa, giá cả phải chăng. Tôi mời, mọi người cùng đi đi.”
Dương Tiêu cũng bị Hồ Tương kéo đi. Trần Dương nghe đến kem, điểm tâm ngọt, rồi còn cả bánh gato nhỏ thì dao động. Cậu vừa đứng lên lại phát hiện Độ Sóc vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Cậu nóng nảy lôi kéo hắn: “Anh Độ, chúng ta cũng đi thôi.”
Độ Sóc vẫn không nhúc nhích tý nào: “Mỗi món chỉ được ăn một phần.”
Trần Dương gật đầu, dù mỗi món chỉ được một phần cũng có thể ăn rất nhiều món mà. Độ Sóc vừa nhìn là biết ý định trong lòng cậu, vì vậy nói thêm: “Chỉ được ăn tối đa bốn món.”
Trần Dương trừng mắt, nóng nảy nói: “Sao anh lại như vậy? Em không còn sâu răng nữa, bảo vệ răng miệng cũng rất tốt. Dù ăn nhiều đồ ngọt một chút cũng không sao.”
“Một chút của em bằng gấp đôi người bình thường, nếu anh không để ý trông chừng em, em có thể ăn kẹo thay cơm ba bữa một ngày.” Độ Sóc đứng lên, niết cổ Trần Dương rồi đi về phía trước: “Không thương lượng gì hết, còn nói nữa thì khỏi đi.”
Cậu không còn cách nào khác chỉ có thể chấp nhận, chẳng qua vẫn phàn nàn vài câu: “Quản em như con trai vậy. Quả nhiên không phải hôn nhân hợp pháp là không bảo đảm.”
“Sao lại không hợp pháp?” Độ Sóc không xoa nắn cổ Trần Dương nữa mà ôm lấy, chậm rãi nói: “Có trời đất làm chứng, trưởng bối cho phép. Dưới còn có rất nhiều quỷ sai âm ty chứng kiến, rất hợp pháp.”
Khóe miệng Trần Dương nhếch lên: “Em là người, anh là quỷ sai, không có luật hôn nhân ở cõi âm, dương gian cũng không luôn. Không hợp pháp chính là không hợp pháp, đừng có lôi kéo không liên quan.”
“Trời đất mới là luật pháp lớn nhất, chúng ta đã bái thiên địa. Được thiên địa đồng ý, đó chính là hợp pháp.” Hắn lại bổ sung thêm: “Vậy nên lát nữa mà anh thấy em lén ăn thêm điểm tâm, chờ xem anh hợp pháp trừng phạt em thế nào.”
Nếu như không phải phía trước nhiều người, Trần Dương đã nhảy lên cắn vai hắn rồi.
Hồ Anh Nam cách hai người gần nhất, mơ hồ nghe vài câu ngọt ngào hai người thì thầm. Cô lắc đầu vỗ vỗ ngực, Mao Tiểu Lỵ thấy vậy bèn hỏi cô không thoải mái à, Hồ Anh Nam gật đầu nói: “Không quá thoải mái, ăn no quá.”
Chén thức ăn chó mạnh mẽ nhét vào miệng, thật sự là no căng đến muốn nấc cụt.
Mọi người đi đến cửa hàng bánh ngọt gần đó, gọi một đống điểm tâm ngọt và đồ uống, vừa ăn vừa trò chuyện. Được một lúc, chợt nghe mấy người trẻ tuổi bàn kế bên hưng phấn bàn chuyện đi thám hiểm phát trực tiếp nhà họ Diệp số 444, Trần Dương nhìn về phía Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhún vai: “Mọi người đừng nhìn tôi, bây giờ trên mạng có gì hot là người ta ùn ùn làm theo. Vốn trò thám hiểm phát trực tiếp này chỉ có một bộ phận biết, nhưng sau khi cái chết quỷ dị của Chu Thành Quân truyền ra, nhà họ Diệp số 444 lập tức nổi tiếng. Tôi nói trước, không phải do tôi loan truyền, mục đích ban đầu của tôi là bài trừ mê tín.”
Cô nói vậy, những người khác không còn gì để nói. Thế nhưng Chu Thành Quân vừa mới chết mà tin tức loan truyền nhanh như vậy thật khiến người ta ngạc nhiên.
Trương Cầu Đạo lên tiếng: “Xem ra tối nay nhà họ Diệp số 444 sẽ xuất hiện mấy người trẻ tuổi, không biết có xảy ra chuyện gì không.”
Càng nhiều người đến, nếu là thật có vật gì thì nó sẽ càng bị chọc giận.
Trần Dương nói: “Mọi người chuẩn bị thật tốt, tối nay đến đó chú ý cẩn thận hơn là được.”
Mọi người gật đầu. Gần bảy giờ, trời nhá nhem tối, Trần Dương và Độ Sóc chia tay mọi người. Nhóm người Mao Tiểu Lỵ xuất phát đi điều tra căn nhà họ Diệp, còn Trần Dương thì đi tìm người đầu tiên thám hiểm nhà họ Diệp. Tử Dương Cung và Bạch Vân Quan có quan hệ không tồi, vậy nên quan hệ của Hồ Anh Nam và đệ tử Bạch Vân Quan – cũng là đội trưởng đội hình sự kia rất tốt, nhờ mối quan hệ này mà dễ dàng có được địa chỉ của người thám hiểm đầu tiên.
Trần Dương và Độ Sóc lên xe bus đi đến đó, hai người ngồi gần cửa, tay nắm tay. Cậu dựa đầu lên vai Độ Sóc, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trên xe không quá đông người, còn rất nhiều chỗ trống. Xe bus chạy về phía trước, tài xế ngáp một cái, trông thấy một bảng hiệu phía trước, ông cảm thấy hơi kỳ quái. Trong ấn tượng của ông, hình như không phải chuyển hướng này. Nhưng ông rất ít khi đi đường này, hôm nay mới vừa đổi tuyến với đồng nghiệp. Ông lắc đầu, dựa theo bảng chỉ đường chạy vào một con đường vắng người.
Đầu tiên vẫn còn có xe cộ qua lại, tương đối náo nhiệt, ai ngờ càng đi càng vắng lặng. Rõ ràng đèn hai bên đường đều được mở nhưng vẫn mờ mờ không rõ, khiến người ta có cảm giác không thoải mái.
Trần Dương mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Độ Sóc giơ tay che mắt cậu, nhỏ giọng ôn hòa nói: “Không cần để ý đến mấy thứ đó.”
Trần Dương gỡ tay Độ Sóc: “Chúng nó không chọc đến em, em sẽ không để ý.”
Nhưng rất hiển nhiên, mấy thứ đó hiếm khi gặp người lầm đường xông vào, căn bản sẽ không buông tha.
Những người trong xe cũng phát hiện không thích hợp, kinh hoảng hỏi: “Đường này không phải đường Đông Hoa, sao lại đi đường này? Đây là đâu vậy?” Hành khách phát hiện đây không phải là con đường bọn họ thường đi, hơn nữa cảnh vật bên ngoài cửa sổ quá mức quỷ dị.
Một nữ sinh cấp ba ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, vừa vặn chạm vào một đôi mắt không có ý tốt, mới đầu cô còn tưởng là thủy tinh phản chiếu, nhưng quay đầu lại nhìn, phát hiện chỗ ngồi đối diện không có người, vậy đôi mắt trên cửa sổ là thứ gì?
Cô vừa quay đầu lại nhìn, bỗng một bóng đen bay xẹt qua. Cô nàng hoảng sợ hét lên: “Bên ngoài có thứ gì đó!” Tiếng hét chói tai làm hành khách càng hoảng sợ hơn, bất an hỏi tài xế.
Gương mặt tài xế trắng bệch, trán đầy mồ hôi. Ông cắn răng không dám nói ra, vừa rồi ông nhìn thấy bảng tên đường, không phải đường Đông Hoa, mà là đường Văn Xương. Lúc này ông mới nhớ ra mấy lời đồn đãi quỷ dị về đường Văn Xương.
Trước kia đường Văn Xương là một bãi tha ma, khi đó rất nhiều người nghèo đều ở đây, nghèo kiết xác chôn cất tại chỗ. Có vài người đã chết không có tiền chôn, thế là cũng bị vứt ở đây. Còn có trẻ con, thai nhi đã chết cũng bị vứt trên con đường này. Trước đây, đường Văn Xương còn bị gọi đùa là đường Âm Dương, ý chỉ nơi này rất tà môn.
Ông từng nghe đồng nghiệp nói qua, nếu như không may chạy vào đường Văn Xương, tốt nhất là dừng lại không chạy tiếp nữa, nếu không sẽ không biết sẽ lái đến nơi nào. Đồng nghiệp hôm nay đồng ý đổi tuyến với ông còn cố ý dặn dò, lúc đến đường Đông Hoa phải chú ý xem bảng đường, tuyệt đối đừng nhìn lầm.
Nhưng ông vẫn nhìn lầm, đi vào đường Văn Xương. Dù thế nào ông cũng không ngờ, mới hơn bảy giờ một chút, mặt trời vừa mới lặn mà đã tà môn như thế.
Đột nhiên trước mắt ông xuất hiện một bóng người, tài xế tập trung nhìn kỹ, phát hiện là một bóng đen hình người phản chiếu qua kính chiếu hậu, đang dán thật chặt vào xe bus. Cái bóng kia dường như chú ý thấy có người nhìn, vì vậy nó nhìn qua, vừa lúc nhìn thẳng vào mắt tài xế qua gương chiếu hậu.
Ông lập tức bị dọa đến nỗi muốn ngưng tim, sau đó là điên cuồng sợ hãi. Ông đạp mạnh chân ga, chiếc xe chạy lên bốn năm mét thì tắt máy, đạp ga thế nào cũng không được.
Ngay sau đó, có thứ gì dùng sức đập mạnh vào cửa xe, tiếng “rầm rầm” vang lên, lưu lại một dấu bàn tay màu đen. Hành khách trong xe sợ đến lạnh run, la hét khóc lóc loạn hết cả lên. Tài xế tê liệt ngồi trên ghế, ngẩn người vô thần.
Mọi người đều biết, vật ngoài cửa đập nát cửa xe tràn vào là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Có người cố gọi điện thoại cầu cứu nhưng không có tín hiệu, họ càng trở nên tuyệt vọng đau khổ.
Lúc mọi người đang tuyệt vọng, Trần Dương đứng lên nói với tài xế: “Mở cửa xe.”
Qua một lúc tài xế mới phản ứng: “Cậu, cậu muốn đi xuống? Cậu đừng kích động, chúng ta chờ một chút, có lẽ sẽ được cứu.”
Trần Dương thở dài: “Tôi xuống đánh đuổi thứ kia đi, mở cửa xe đi. Những người khác dù xảy ra chuyện gì cũng đừng xuống xe.”
Tài xế nhìn Trần Dương lăng lăng, mơ hồ biết ông gặp được cao nhân rồi, thế là ông vội vàng mở cửa cho cậu xuống xe. Trần Dương vừa xuống xe, cửa xe lập tức đóng lại, cậu vừa đi được ba bốn bước thì chiếc xe bus đột nhiên biến mất, bị sương mù đen đặc che lấp.
Hành khách trong xe khẩn trương và mong đợi nhìn ra ngoài, trong lòng cầu khẩn Trần Dương được phù hộ không xảy ra chuyện gì, không chỉ vì Trần Dương cứu bọn họ, mà còn vì cậu là cọng rơm cứu mạng duy nhất.
Trước khi xuống xe, cậu đã biết bọn họ gặp phải thứ gì rồi. Địa sát, một loại tà ma thích quẩn quanh trên đường lớn, thích tập kích tạo thành tai nạn xe cộ. Hai tay Trần Dương hai tay bắt chéo lại làm Bắc Phong sát quỷ ấn, niệm: “Bắc phong sát quỷ ấn, phong đô triệu quỷ thần ấn… Cấm đoạn chư quỷ, trảm phạt tà thần, cấp cấp như luật lệnh!”
*Bắc Phong sát quỷ ấn Phong Đô gọi quỷ thần…..nghiêm cấm vạn quỷ, chém chết tà môn, nhanh chóng nghe lệnh.
Kim quang lập tức hiện lên, từ từ xua tan sương mù đen dày đặc. Trong màn sương đen đó, địa sát gào thét chói tai, nhanh chóng lùi ra sau, không dám lưu lại nữa. Mọi người trong xe không thấy được kim quang, chỉ có thể cảm nhận được cảm giác âm u đã giảm đi không ít, hơn nữa dường như sương mù dày đặc đã mỏng đi.
Có một con địa sát không cam lòng, còn muốn dùng toàn lực đập vỡ cửa xe. Chẳng qua nó vừa mới đụng vào kính thủy tinh cạnh chỗ ngồi của Độ Sóc, hắn quay đầu qua, gương mặt không hề thay đổi chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt địa sát. Địa sát còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh tan trong nháy mắt.
Đáng sợ như thế hiển nhiên không có địa sát nào không có mắt nhào vào. Trần Dương bên kia cũng sắp đuổi hết địa sát quấy rối, nhưng dù sao đường Văn Xương cũng từng là bãi tha ma, hai bên đường có rất nhiều cô hồn dã quỷ. Trần Dương dán hai lá bùa lên xe bus, lập tức xuất hiện hai ngọn đèn.
Cậu gõ cửa xe, ý bảo tài xế mở cửa, vừa bước lên xe, ai cũng nhìn cậu chằm chằm, Trần Dương lên tiếng: “Có thể đi được rồi, đừng nhìn ra ngoài và la hét, sợ thì nhắm mắt kéo rèm lại.”
Mọi người nghe theo, người nào quá sợ hãi thì dứt khoát nhắm chặt hai mắt. Đương nhiên cũng có người dạn dĩ muốn nhìn, chẳng qua mới lén nhìn sơ qua đã sợ đến lạnh run. Ngược lại tài xế không chớp mắt nhìn thẳng về phía trước mà lái. Tuy không dám nhìn nhưng ông cũng biết bên ngoài có rất nhiều thứ đang nhìn bọn họ chằm chằm.
Cho đến khi ánh đèn đường ấm áp xuất hiện, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, giống như sống sót sau tại nạn mà nhìn Trần Dương, ánh mắt đầy cảm kích. Có người hỏi cậu ở đạo quán nào, hỵ vọng có thể đi bái lạy.
Trần Dương nói cậu không có đạo quán, nhưng giới thiệu Tử Dương Cung và Bạch Vân Quan. Sau đó cậu quay về ngồi bên cạnh Độ Sóc, hơi kiêu ngạo nói: “Em biết Bắc Phong sát quỷ ấn rồi đấy”
Bắc Phong sát quỷ ấn có tác dụng giết quỷ trừ tà phục ma, là một trong những pháp ấn Phong Đô, vốn cần gỗ đào tâm khắc. Thế nhưng Trần Dương không dùng pháp ấn mà dùng tâm ấn thi triển ra, có thể nói thiên phú cực cao.
“Dương Dương lợi hại.”
“Em chỉ thử xem, không ngờ thành công. Lần tới em phải thử tâm ấn của Phong Đô đại đế.” Trần Dương dã tâm bừng bừng nói.
Phong Đô đại đế – Độ Sóc – tươi cười hơi cứng lại, ôm vợ yêu nói: “Chắc chắn Dương Dương có thể, Dương Dương thông minh nhất.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!