Xông Vào Ngõ Âm Dương - Chương 5: Bức họa da người 5
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Xông Vào Ngõ Âm Dương


Chương 5: Bức họa da người 5



Tấm ảnh mà Hàn Khả nhìn thấy trên bia mộ lại không phải là chân dung của người đã chết mà là mỹ nhân trong bức tranh trước mắt.

Mao Tiểu Lỵ nói: “Chẳng lẽ không phải là quỷ quấy phá mà là tinh quái?”

Tinh quái là vạn vật dựa vào tu luyện mà thành, trải qua năm dài tháng rộng hấp thu linh khí, gặp cơ duyên xảo hợp, khai linh trí mà thành tinh. Chẳng qua tinh quái tu luyện không dễ và phải chịu nhiều trói buộc, dù đã mở trí thông minh cũng không chắc chắn có thể hành động, vì vậy chúng nó thường dùng rất nhiều thủ đoạn để gia tăng tu vi. Thủ đoạn chúng thường dùng nhất chính là nhập vào người, đoạt mạng người đó.

Thảo nào Mao Tiểu Lỵ nghĩ đến tinh quái trước tiên, đủ loại dấu hiệu cho thấy tà môn ẩn nấp trong bức tranh mỹ nhân này. Con người là chi linh* trong vạn vật thiên địa, đồ vật càng giống người càng dễ thành tinh.

*Chi linh: tinh khôn, khôn khéo, linh hoạt.

Tượng đá, bức tranh, điêu khắc… Thời gian càng lâu, tướng mạo càng chân thật thì càng dễ thành tinh. Nếu thành tinh thì tất nhiên sẽ có lòng tham, lòng tham lớn nhất của tinh quái chính là trưởng thành. Đa số tinh quái không tu theo đường chính đạo mà cứ đi theo con đường tà đạo chiếm cứ thân xác con người.

Hàn Khả vừa nghe đến tinh quái liền sợ đến nổi nhào về phía Trần Dương: “Bức tranh thành tinh? Đại sư, có thể ném nó không?”

“Thỉnh thần đến thì dễ, đưa thần đi thì khó.” Trần Dương lắc đầu nói.

Không có được chỗ tốt, sao có thể dễ dàng bỏ đi? Chỉ sợ Hàn Khả vừa mới ném bức tranh, giây tiếp theo đã chọc giận “thứ đó”, khiến nó cướp luôn tính mạng của cô.

“Nếu không… Hay là đốt đi?”

“Cô không muốn chết thì cứ làm.”

“Có ý gì?”

Trần Dương nhìn Mao Tiểu Lỵ: “Cô tương đối chuyên nghiệp, đến giải thích đi.”

“Sợ là ba hồn bảy vía của Hàn tiểu thư đã bị bức tranh này hút lấy, trừ phi chờ tinh quái trong bức tranh đi ra rồi giết chết, nếu không một khi hủy bức tranh thì người cũng không còn.”

Mao Tiểu Lỵ cố chọn từ ngữ không có gì đáng sợ, nhưng Hàn Khả vẫn bị dọa khóc.

Trần Dương quét mắt nhìn Hàn Khả, dễ bi thương dễ hoảng sợ, tinh thần không vững, đúng là biểu hiện ba hồn bảy vía bị lấy mất.

Mao Tiểu Lỵ đi đến bên cạnh Trần Dương nhỏ giọng nói: “Anh Trần, thật là tinh quái quấy phá hả?”

“Tối nay xem kỹ rồi hãy nói.” Cậu lắc đầu.

Hiện tại tất cả những gì cậu biết đều từ trong miệng người khác, tuy cậu gặp nữ quỷ trong bức tranh một lần nhưng lại không tiếp xúc trực tiếp. Vẫn nên chờ đến tối nữ quỷ xuất hiện rồi nói tiếp.

“Anh Trần, anh không chuẩn bị gì à?” Mao Tiểu Lỵ lấy kiếm gỗ đào, một mớ bùa, một cái la bàn kim loại trong ba lô ra.

“Tôi không phải là thiên sư.”

“À, đúng. Em cứ quên, vì nhìn anh Trần cứ như kinh nghiệm đầy mình vậy. Có cảm giác rất đáng tin giống như ba của em.”

“Ba cô là ai?”

“Truyền nhân đương nhiệm phái Mao Sơn. Anh không biết sao, lúc giới thiệu với Hàn tiên sinh, anh còn nói lai lịch của em.”

“…” Trần Dương thật không ngờ Mao Tiểu Lỵ đúng thật là truyền nhân của phái Mao Sơn, thiên sư thế gia. Cậu chỉ là nhớ đến một bộ phim truyền hình từng vang bóng một thời, trong đó có nói “nam Mao bắc Mã” mà thôi.

“Anh Trần thật sự lợi hại!”

Mao Tiểu Lỵ cực kỳ tôn sùng Trần Dương, không phải thiên sư mà có thể liếc mắt là nhìn ra lai lịch của cô, ánh mắt này người thường không thể nào bì kịp.

Câu nói đến bên miệng của Trần Dương lại nuốt về, im lặng tiếp thu ánh mắt tôn sùng của cô, ung dung thản nhiên, thoạt nhìn càng thêm bí hiểm.

“May là hai ngày trước em mới vẽ mấy chục lá bùa, lại có kiếm gỗ đào, hẳn là có thể đối phó được.

Nhưng còn vài lá bùa chưa hoàn thành…” Mao Tiểu Lỵ nói xong liền tìm một chỗ, ngồi đó lẩm bẩm với hơn mười lá bùa.

Hàn Khả thấy kỳ quái, quay qua hỏi Trần Dương: “Đại sư, cô ấy đang làm gì vậy?”

“Kết sát.”

Dân gian có câu “Vô cương vô sát không thành bùa.”, vẽ bùa dễ kết sát mới khó. Hiện tại Mao Tiểu Lỵ đang kết chính là Thiên Cương sát, phổ biến nhất trong những lá bùa ngũ lôi, chỉ có bùa được kết sát mới phát huy hết uy lực.

Nói là nói vậy chứ lấy khí kết sát không dễ dàng gì, nhưng nhìn dáng vẻ thoải mái của Mao Tiểu Lỵ, có thể thấy được cô có thiên phú rất cao.

Mười một giờ đêm gần mười hai giờ, giờ phút âm khí thịnh nhất trong ngày sắp đến.

Căn biệt thự chìm vào bóng tối và yên tĩnh, mây đen lặng lẽ tản ra, trăng rằm xuất hiện, trắng bệch lạnh lẽo như băng, treo ở một góc chân trời trong có vẻ bí hiểm âm trầm. Sân biệt thự cực kỳ yên tĩnh, các loại hoa cỏ cũng lặng ngắt như tờ. Bỗng một cơn gió quỷ dị thổi qua, hoa cỏ bị đẩy qua hai bên, nhưng những bông hoa cách đó không xa vẫn an tĩnh bất động.

Giống như cơn gió quỷ dị kia là một người nào đó không nhìn thấy đang đi đến, đẩy hoa cỏ ra mà bước.

Cơn gió thổi đến cửa nhà thì đột nhiên dừng lại, trước cửa vốn trống rỗng bỗng hiện lên kim quang, cùng với đó là một tiếng quát lớn nghiêm khắc, vang dội như núi lở, cao vút đến chín tầng mây.

Cơn gió quỷ dị kia lập tức biến mất.

Tất cả mọi người đang chờ đợi trong phòng khách, bỗng nghe ngoài cửa vang lên một tiếng nổ lớn, vợ chồng Hàn Gia Sơn và dì giúp việc bừng tỉnh.

Hàn Gia Sơn nói: “Xảy ra chuyện gì vậy? Lệ quỷ đó đến hả?”

Trần Dương ngẩng đầu liền thấy La thiên sư và tên học trò đã đi đến trước mặt Hàn Gia Sơn ân cần nói: “Vẫn chưa, bên ngoài chỉ là gió thổi mà thôi.”

“Gió thổi?” Bà Hàn nhíu mày, bảo dì giúp việc ra cửa xem xét.

Bà ta đi ra cửa nhìn một vòng rồi quay lại nói: “Không có lấy nửa cơn gió.”

Tiếng vang lớn như vậy, nếu có gió thì chắc chắn phải là gió to, không có khả năng không có động tĩnh gì.

Bà Hàn cau mày: “Chẳng lẽ là ăn trộm?”

Lúc này La thiên sư mới nói: “Chỉ là một du hồn dã quỷ muốn nhặt của hời, bị môn thần dọa chạy.”

Ánh mắt bà Hàn nói rõ bà không tin, La thiên sư lại nói tiếp: “Trước cửa có rải một lớp tàn nhang, nhìn xem có dấu chân lưu lại không?”

Dì giúp việc lại vội vàng chạy ra nhìn, sau đó kinh hô: “Có, có rất nhiều dấu chân.”

“Dấu chân rất cạn, chỉ có dấu đi tới mà không có dấu quay ra.” Bà ta lại liên tục báo cáo tình huống.

Bà Hàn nửa tin nửa ngờ, bà tương đối tín nhiệm Trần Dương bèn quay qua hỏi cậu là chuyện gì.

Trần Dương nói: “Quỷ đi trên tro nhang sẽ để lại dấu chân. Sức nặng của quỷ rất nhẹ, bởi vậy dấu chân cũng cạn. Số mệnh của Hàn tiểu thư rất tốt, hiện tại bị tử khí quấn thân, cô hồn dã quỷ xung quanh muốn chiếm thân thể cô ấy. Nhưng có môn thần bảo vệ gia đình bình an, cô hồn dã quỷ không vào được.”

Nói đến số mệnh con gái cực tốt, bà Hàn cảm thấy lời này có thể lọt lỗ tai, gật gật đầu tiếp thu lời giải thích này.

Lữ thiên sư và La thiên sư trừng Trần Dương, không thể tin và không phục. Cậu sờ sờ mặt, thật bất đắc dĩ. Xã hội bây giờ chỉ nhìn cái mặt, cậu có thể làm gì được chứ?

Hiện tại tất cả mọi người đều chờ trong phòng khách, nếu có người xuất hiện ở phòng ngủ, nữ quỷ sẽ càng thêm cẩn thận. Nữ quỷ muốn thế thân, đêm nay chính là đêm mấu chốt. Trần Dương không nói cho bà Hàn biết, nếu trong tối nay không giải quyết nữ quỷ kia, Hàn Khả sẽ không sống qua nổi đêm nay.

Thế nên dù nữ quỷ biết có thiên sư ở đây, cô ả cũng tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.

Vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ cũng chờ trong phòng khách. Trên cổ tay Mao Tiểu Lỵ cột một sợi chỉ đỏ, hai đầu mỗi bên có cột một cái chuông, bên kia cột vào mắt cá chân Hàn Khả.

Mao Tiểu Lỵ chán muốn chết nhìn chằm chằm sàn nhà, không thể chơi game. Cô quay sang muốn nói chuyện với Trần Dương, người sau lại đang xem sách dạy nấu ăn.

“Anh Trần…”

Boong! Boong! Boong!

Tiếng chuông đồng hồ báo mười hai giờ khuya vang lên.

Leng keng! Leng Keng! Leng Keng!

Lại một hồi chuông vang lên dồn dập, bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương. Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ vừa đứng lên, trên lầu đã vang lên tiếng hét thê thảm của Hàn Khả. Hai người nhanh chóng chạy lên lầu.

Cửa phòng bị Mao Tiểu Lỵ đá văng, trong phòng không mở đèn, Trần Dương theo ký ức sờ soạng muốn bật đèn, cậu ấn công tắc vài cái nhưng đèn vẫn không bật. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể dựa vào ánh trăng yếu ớt mà xem xét tình hình.

Hai người vừa bước vào phòng, cánh cửa phía sau bỗng rầm một tiếng đóng sập lại.

Mao Tiểu Lỵ nhảy lên giường giật chăn ra, trên giường chỉ có một cái chuông, không thấy Hàn Khả đâu.

“Không thấy người?”

Trần Dương cau mày, bỗng cảm thấy cổ tay ẩm ướt, cậu ngẩng phắt đầu lên. “Hàn Khả” đang bó bằng tứ chi giống như bò sát trên trần nhà, đầu nghiêng qua một bên, hai mắt trợn ngược chỉ còn tròng trắng nhìn cậu chằm chằm. Miệng vặn vẹo há to, nước bọt nhiễu xuống trúng tay cậu.

“Tiểu Lỵ!”

Mao Tiểu Lỵ quay đầu lại, cầm bùa ra: “Ngọc thanh thủy thanh, chân phù cáo minh, thôi thiên nhị khí, hỗn nhất thành chân. Ngũ lôi ngũ lôi, cấp hội hoàng trữ, nhân uân biến hóa, hống điện tấn đình, văn hô tức chí, tốc phát dương thanh, lang lạc tự tân độc thẩn miêu lô xuân ức sát nhiếp, lập tức nghe lệnh.”

Lá bùa giống như mọc ra con mắt, chuẩn xác bay về phía “Hàn Khả”, dán ngay lên lưng cô ả, ngay sau đó hai người có thể dùng mắt thường thấy được tia chớp xẹt ra từ lá bùa. “Hàn Khả” bị điện giật, phát ra tiếng hét quái dị, dường như rất thống khổ.

Mao Tiểu Lỵ thừa thắng xông lên, lại dán thêm một lá bùa ngũ lôi.

“Hàn Khả” hoảng sợ, thân mình bò nhanh dọc trên trần nhà ra ngoài, theo hành lang chạy đến cầu thang. Mao Tiểu Lỵ nhớ đến giao hẹn với hai thiên sư kia, kêu thảm một tiếng: “Không! Năm mươi vạn của tôi!”

Cô hét xong lại đuổi theo.

Ánh đèn dưới lầu rất sáng, thân mình “Hàn Khả” giống như rắn, vặn vẹo quái dị, miệng phát ra âm thanh như dã thú, làm người ta nghe mà run sợ.

Vợ chồng Hàn Gia Sơn trong phòng khách thấy thế sợ đến mức suýt ngất xỉu, dì giúp việc trốn dưới bàn không chịu bò ra. “Hàn Khả” bỗng ngẩng đầu, gương mặt vừa xanh vừa đỏ cực kỳ quỷ dị hướng bọn họ gào thét.

Lá bùa ngũ lôi dán trên lưng cô ả bị ma sát rơi mất, lúc này “Hàn Khả” chính là một con quái vật bị chọc giận.

Mao Tiểu Lỵ đuổi theo đến đó, giơ thẳng ngón trỏ và ngón giữa bấm tay làm pháp quyết, sau đó lại ném một lá bùa ngũ lôi ra. Lữ thiên sư và La thiên sư dưới lầu thấy thế liếc mắt nhìn nhau, Lữ thiên sư nhảy lên trước mặt chặn đường Mao Tiểu Lỵ, xé nát lá bùa.

“Cô gái, đã nói phân chia ranh giới, mấy người trong phòng ngủ, chúng tôi ở phòng khác. Các cậu giải quyết không được thì rời đi đi.”

Mao Tiểu Lỵ tức giận gương mặt đỏ bừng nhưng không biết phải làm thế nào. Lúc này cô nàng vẫn chưa học được tinh túy “không biết xấu hổ” và “mạnh tay tàn nhẫn”.

Chờ sau này khi cô đi theo Trần Dương một thời gian, nếu lại đối mặt với tình huống thế này thì phòng chừng cô sẽ đánh mấy thiên sư khác ngất xỉu mà cướp tiền.

Nhưng hiện tại Mao Tiểu Lỵ vẫn còn non nớt, lại rất giữ nguyên tắc, bởi vậy cô đúng là đứng yên ở đầu cầu thang không động đậy.

Phía dưới lầu, La thiên sư và tên học trò đang nghênh chiến “Hàn Khả” nhào qua, bà Hàn sợ đến mức mềm chân, Hàn Gia Sơn vội vàng kéo bà qua một bên lẩn trốn.

Tình hình chiến đấu dưới lầu vô cùng kịch liệt, trong phòng ngủ lại yên tĩnh đến quỷ dị.

Trần Dương kéo tấm rèm, để ánh trăng chiếu vào phòng, sau đó cậu xoay người đối mặt với bức tranh: “Xuất hiện đi.”

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ lặng lẽ đóng lại, phỏng chừng lúc này làm thế nào cũng không mở được.

Một người từ trong bóng đêm chậm rãi đi ra, ánh trăng chiếu lên gương mặt người này, rõ ràng chính là “Hàn Khả” – người đang ở phòng khách dưới lầu.

________________

Dù đã cố nhưng tui vẫn không thể edit mấy câu thần chú thuần Việt được, đành để Hàn Việt, thứ lỗi cho mị.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN