XOXO (Giam Cầm Tình Yêu) - CHƯƠNG 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1073


XOXO (Giam Cầm Tình Yêu)


CHƯƠNG 1


Một nhà thiết kế đồ họa chuyên nghiệp nổi tiếng trong ngành đồ họa.
XOXO
Là tác giả của các logo, thương hiệu nhận diện hàng đầu trên thế giới, từ thương hiệu xe ô tô, các công ty thời trang đến các thương hiệu ức ăn nhanh, vật dụng gia đình nổi tiếng, phần nhận diện thương hiệu đều do XOXO tự tay thiết kế. Những bài báo về XOXO thường xuyên xuất hiện trên các tạp chí thời trang, mỹ thuật, thiết kế,.. Cái tên XOXO này vô cùng có tiếng trong ngành thiết kế đồ họa suốt tám năm nay.Là một bậc thầy truyền đi rất nhiều cảm hứng nghệ thuật cho những người đang đi theo con đường này, được ca ngợi như một designer xuất sắc của thế kỷ 21.
Không chỉ tài năng, sự bí ẩn của XOXO cũng gây tò mò cho nhiều người khi y chưa từng xuất hiện trước công chúng bao giờ. Không có một tấm ảnh nào của y lọt được vào tay các nhà báo. Trong giới thiết kế đồn rằng XOXO là nam nhân, hơn nữa còn là một ông già giới tính không được thẳng cho nên mới có tâm hồn bay bổng đầy nghệ thuật như vậy. Rất nhiều lời đồn xung quanh người này nhưng không ai biết y thực sự là người như thế nào.
Ở Trung Quốc, ngành thiết kế đồ họa cũng đang ngày càng phát triển, hơn nữa cũng là một chuyên ngành rất hot rất được nhiều người theo đuổi. Nhưng cũng không phải ai cũng thành công trong ngành này. Có một hội được thành lập dành cho những chuyên gia thiết kế đồ họa nổi tiếng tại Trung Quốc, tên là Kinh Mỹ. Hội được thành lập nên bởi nhà thiết kế đồ họa gốc Hoa từng đoạt giải ở Pháp, Alex Wang hay còn gọi Vương Gia An. Một nam nhân trẻ đầy tài năng của ngành thiết kế đồ họa, hơn nữa cha của Vương Gia An còn là quan chức cấp cao, mẹ là con gái của tỷ phú rất giàu có. Tài năng cộng gia thế cộng với vẻ ngoài ưu tú khiến cho anh ta rất nổi tiếng. Việc lập nên hội Kinh Mỹ càng làm cho Gia An nổi tiếng hơn.
Tất cả thành viến Kinh Mỹ đều là các nhà thiết kế đồ họa có tiếng trong nước. Những người trở thành thành viên của Kinh Mỹ đều là người có thực lực thông qua tuyển chọn. Nói đây là một hội giao lưu thì cũng không phải. Các nhà thiết kế thường thích làm việc độc lập hoặc cùng làm việc với team mình nhiều hơn, vì về phạm trù mỹ thuật mỗi người đều có con mắt riêng, sáng tạo riêng. Không ai giống ai. Cái đẹp thì chín người mười ý không thể nói đâu là hoàn hảo.
Cho nên nói Kinh Mỹ là nơi để các nhà thiết kế so găng với nhau và chứng tỏ thực lực của mình thì chính xác hơn. Đối với các doanh nghiệp mới đang tìm kiếm nhận diện thương hiệu cho mình, chưa biết tìm đến nhà thiết kế nào thì nên đến phòng triễn lãm của hội Kinh Mỹ vì nơi đây trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, thể hiện cái tôi riêng của các nhà thiết kế. Mọi người đến đây có thể mua các tác phẩm trưng bày của các nhà thiết kế nổi tiếng cũng như các doanh nghiệp có thể đưa ra sự lựa chọn người thiết kế thương hiệu cho mình.
Mỗi tháng đều có tồng kết các tác phẩm của người nào bán chạy nhất và đương nhiên sẽ có giải thưởng vinh danh nhà thiết kế của tháng và nhận được một số tiền thưởng rất lớn. Năm ngoái người dẫn đầu doanh số nhiều nhất chính là Cao Noãn Vi. Cũng là một người phụ nữ nổi tiếng trong ngành. Nhờ đoạt được danh hiệu nhà thiết kế của năm do hội Kinh Mỹ trao tặng mà cô ta được hàng loạt các doanh nghiệp đặt hàng thiết kế. Hiện tại là cái tên rất hot trong ngành thiết kế đồ họa tại Trung Quốc.
Trong một căn hộ cao cấp nằm ở tầng thượng tòa nhà đắt tiền nhất thành phố New York, có hai cô gái trẻ ngồi xem phim cùng nhau. Nói là xem phim nhưng Chloe ngồi trên ghế sofa ôm laptop chăm chú lướt web, chỉ có người bên cạnh là chăm chú xem phim.
Lướt web một hồi Chloe đẩy đẩy người bên cạnh.
“Doris, cậu xem qua thử mấy tác phẩm này xem”
Cô gái ngồi bên cạnh chân mang dép lê, mặc áo hodie có chút xềnh xoàng nhưng gương mặt lại xinh đẹp như tượng tạc. Đôi mắt như đèn lưu ly lướt qua màn hình laptop, chỉ nhả ra mấy từ.
“Cũng khá”
Rồi tiếp tục xem phim.
Chloe bĩu môi một chút.
“Khó tính quá đấy. Mấy tác phẩm này đều là của thành viên hội Kinh Mỹ đang rất nổi tiếng bên Trung Quốc. Cậu có bao giờ nghe về hội này chưa ?”
Mắt người bên cạnh dán chặt vào tivi không mảy may quan tâm đến cô nàng, bâng quơ trả lời.
“Không biết”
Chloe tiếp tục bĩu môi.
“ Mình vô tình thấy mấy bài báo về hội này mấy hôm trước nên có tò mò lên trang web của bọn họ xem, thấy vài tác phẩm rất đẹp.Vậy mới thấy được ngành thiết kế đồ họa ở Trung Quốc thực sự đang rất phát triển, rất hot. Nhắc mới nhớ, cậu có dự định trở về Trung Quốc không ?”
Nghe câu hỏi của cô nàng. Lệ Khiết Ninh không có phản ứng gì chỉ cầm lấy lon bia uống một ngụm.
“Cũng có nhưng chưa biết khi nào”
Cô từ nhỏ đã sống ở nước ngoài, cha mẹ cô chuyển đến sống ở New York từ năm cô 10 tuổi, hai người lại mất sớm do tai nạn giao thông . Cô một mình sống ở nước ngoài suốt mấy năm nay chưa từng trở về quê hương. Cũng có dự định nhưng do quá bận rộn với công việc nên cô vẫn chưa trở về.
Lệ Khiết Ninh uống hết lon bia thì đột nhiên tắt phim muốn trở về phòng.
“Cậu đi đâu vậy, không coi nữa à ?”
Chloe ngạc nhiên hỏi với theo.
Cô không xoay người mà lại đi thẳng vào phòng, bỏ lại mấy câu.
“Mình có ý tưởng mới”
Chloe nghe vậy mới không kêu nữa. Cô nàng chỉ thở dài, cảm thấy bản thân lại bị bạn thân bỏ rơi. Có một cô bạn thân lập dị thật là khổ.
***********
Trong sân bay…
Giữa dòng người tấp nập vội vã, một dáng người cao lớn thu hút ánh nhìn của các cô gái ngoại quốc. Một người đàn ông Trung Quốc mặc chiếc áo sơ mi màu đen, hạt cúc trên cùng bị mở bung ra vừa cho thông thoáng, lại tăng phần gợi cảm. Gương mặt anh tuấn góc cạnh, mỗi một đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ cương nghị, đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ tinh tế. Hắn trên tay vắt ngang áo vest, bước đi thong thả ra khỏi cổng sân bay, hắn vừa bước ra ngoài đã có mấy người vệ sĩ mặc đồ đen đến tiếp đón.
“Tần tổng”
Tần Huyền Bắc gật đầu một cái giao hành lí cho bọn họ. Bên ngoài đã có một chiếc xe đắt tiền màu đen đợi sẵn để đưa đón người cực kỳ quan trọng kia. Tần Huyền Bắc ngồi vào trong xe đi tới khách sạn cao cấp ở New York.
“Lịch trình ngày mai là như vậy, Tần tổng có muốn chỉnh sửa chỗ nào không ạ ?”
Ngồi trong xe, trợ lý riêng của Tần Huyền Bắc báo cáo về lịch trình ngày mai. Hắn ngồi trong xe nhấm nháp chút rượu chậm rãi đáp.
“Không cần đâu”
Hắn nhìn bên ngoài trời, tối nay thời tiết khá tốt nên tâm tình của Tần Huyền Bắc cũng dễ chịu. Cũng đã rất lâu rồi hắn mới trở lại New York, nếu không phải vì công việc hắn cũng không đến đây.

..
Liên tục mấy hôm nay gặp gỡ đối tác nước ngoài, chỉ có hôm nay để nghỉ ngơi trước khi trở về nước. Tần Huyền Bắc đã dậy từ sớm để chạy bộ. Sau đó là đến cà phê đối diện khách sạn để ăn sáng. Trong khách sạn cũng có nhà hàng nhưng Tần Huyền Bắc thích ghé đến đây. Hắn rất thích bánh mì của quán cà phê này, vừa hợp khẩu vị hắn, hơn nữa mùi cà phê rất thơm. Hắn chọn một bàn ngồi ngoài trời, vừa ăn sáng vừa uống cà phê. Tiện thể mua luôn một tờ báo sáng để đọc.
Trong lúc đọc báo hắn bất chợt để ý đến một dáng người nhỏ bé đang đạp xe đến chỗ quán cà phê hắn đang ngồi. Một cô gái Trung Quốc mang một chiếc áo hodie, quần jean, giày thể thao đơn giản. Cô dựng xe đạp một bên, kéo cái nón áo Hodie ra khỏi đầu để lộ gương mặt xinh đẹp kinh diễm. Cô bước vào quán cà phê mang theo những ánh mắt chú ý của mấy tên đàn ông trong quán. Một lát sau cô bước ra ngoài chọn một bàn ngay bên cạnh bàn Tần Huyền Bắc ngồi xuống.
Lúc định kéo ghế ngồi xuống, cô để ý thấy hắn. Mà Tần Huyền Bắc là đang chằm chằm nhìn cô.
Lệ Khiết Ninh chỉ thầm nghĩ là một người Trung Quốc. Cô không thích tiếp xúc với người lạ lắm nên chỉ làm lơ ánh mắt kỳ lạ của người đàn ông kia, ngồi xuống uống cà phê. Cô rút một tập giấy trong ba lô ra vẽ nghuệch ngoạch.
Tần Huyền Bắc có chút tò mò nhìn qua tờ giấy của cô đang vẽ. Chỉ là mấy chữ cái. Cô gái xinh đẹp kia đang nhìn ngắm phong cảnh xung quanh nhưng lại vẽ mấy chữ cái. Vậy mà hắn tưởng cô đang vẽ phong cảnh.
Lệ Khiết Ninh rất nhạy cảm.
Có người nhìn lén cô liền cảm thấy khó chịu. Ngay lập tức đôi mắt xinh đẹp liếc qua người đàn ông kia. Mà hắn đối diện với ánh mắt dò xét của cô chỉ cười cười.
Cô đang khó chịu còn gặp người kia đang cười thì càng bực bội hơn. Cô đóng tập vẽ lại bỏ vào ba lô, tiếp tục uống cho hết ly cà phê.
Đột nhiên từ bàn bên kia phát ra một âm thanh trầm thấp bằng tiếng Trung.
“Tôi làm phiền em à ?”
Cô nghe thấy, nghiềng đầu nhìn hắn mỉm cười lịch sự.
“Không có”
“Vậy thì tôi làm phiền em thật rồi”
Hắn cười, nụ cười lơ đãng không thật.
Lệ Khiết Ninh không buồn đáp tiếp, chỉ cười qua loa lấy lệ. Cô uống hết ly cà phê sau đó bỏ vào thùng rác đeo ba lô đứng dậy định rời khỏi.
“Em có thích hoa mộc lan không ?”
Câu hỏi bất ngờ của người đàn ông làm cô đứng lại, cô không biết vì sao hắn lại hỏi mình câu hỏi không đâu này. Lệ Khiết Ninh xoay đầu khó hiểu nhìn hắn nhưng không có trả lời.
Tần Huyền Bắc cũng không đợi câu trả lời của cô, ngay lập tức tiếp lời.
“Tôi rất thích hoa mộc lan. Tôi… cuối cùng cũng đã được nhìn thấy bông hoa mộc lan đẹp nhất rồi”
Lệ Khiết Ninh không biết tên đàn ông Trung Quốc này đang nói nhăng nói cuội cái gì, chỉ thầm nghĩ hắn bị thần kinh. Cô xoay người lấy xe đạp, đạp ra đường lớn. Khi cô rời khỏi nụ cười bên môi người đàn ông vẫn nguyên vẹn, chỉ có ánh mắt hắn là trở nên âm u.
***********
Lệ Khiết Ninh về đến căn hộ của mình thì kiểm tra tin nhắn thoại mới phát hiện có hai tin nhắn của Kelly, trợ lý của cô. Cô liền nhấc điện thoại gọi điện cho chị ta.
“Này nhóc, cuối cùng em cũng cầm đến cái điên thoại rồi sao ? Chị gọi cho em từ sáng đến giờ mà không được, chị còn định đến nhà em”
Cô vừa nghe điện thoại vừa đi vào bếp mở tủ lạnh ra, lấy một trái táo cạp một miếng.
“Có chuyện gì sao ? Lúc nãy em đi ăn sáng nên không có mang theo điện thoại”
“Có một lời mời dành cho em. Một doanh nghiệp bên Trung Quốc muốn mời em thiết kế logo thương hiệu cho chuỗi điện thoại thông minh mới bên họ”
Giọng Kelly có chút nhấn mạnh khiến cô tò mò.
“Khiến chị gấp gáp gọi điện cho em như vậy xem ra công ty đó rất quan trọng”
“Đúng vậy, quả thực rất quan trọng. Thật ra thì.. Giám đốc của công ty đó là chồng sắp cưới của chị, anh ấy đang đau đầu vụ logo nhận diện thương hiệu, có nhờ mấy người thiết kế qua nhưng không có cái nào khiến anh ấy ưng ý cả. Chị chỉ có thể nhờ em”
Lệ Khiết Ninh nghe qua mới hiểu ra. Chồng sắp cưới của Kelly cũng là người Trung Quốc, cô chưa từng gặp mặt anh ta vì tính cô không thích gặp người lạ. Dù gì cũng là chồng của Kelly nên cô cũng không thể từ chối.
“Được, chị gửi em địa chỉ mail và số điện thoại của anh ấy…”
Đột nhiên Kelly cắt ngang lời cô.
“Thật ra, Doris, chồng sắp cưới của chị muốn gặp trực tiếp em để trình bày ý tưởng. Anh ấy muốn mời em đến Thượng Hải”
“Mời em đến Thượng Hải ?”
Lệ Khiết Ninh ngạc nhiên.
Cô còn chưa kịp nói tiếp lại bị Kelly chặn lời.
“Em đừng vội từ chối”
Chị ta biết tính cô, bản tính trạch nữ rất ít bước chân ra khỏi nhà của cô mãi không sửa đổi. Cuộc sống Lệ Khiết Ninh chỉ đi đến ba nơi, một nhà của cô, hai là studio làm việc, ba là quán cà phê ở khu phố bên kia, quán cà phê đó có quang cảnh rất đẹp hơn nữa Lệ Khiết Ninh mê bánh mì ở đó.
“Thật ra thì… tuần sau chị sẽ tổ chức đám cưới ở Thượng Hải. Em đến nhé, một công hai việc, không được từ chối”
Kelly đặc biệt nhấn mạnh, không cho phép cô từ chối.
Cô lại bị làm cho kinh ngạc.
“Nhanh như vậy ?”
Mới tuần trước, Kelly còn khoe khoang với cô về chiếc nhẫn đính hôn vậy mà tuần sau đã cưới rồi.
Giọng Kelly đầy háo hức.
“La Khải không đợi được nữa”
“Thế còn ?”
Công việc trợ lý, cô biết tìm ai thay thế gấp như vậy. Nếu kết hôn ở Thượng Hải vậy có nghĩa là Kelly phải đến đó ở luôn sao ?
“No, No, em đừng lo. Chị đã bàn với La Khải rồi. Chị chỉ xin phép nghỉ ba ngày để đi tuần trăng mật. Sau khi trở về chị vẫn trở về New York làm việc cho em trong một năm tới cho đến khi em tìm được người mới. Năm sau chị mới chính thức chuyển về Thượng Hải sống với anh ấy”
Lệ Khiết Ninh cảm thấy không phải cho lắm.
“Nếu vậy có phiền cho hai người lắm không ?”
Vừa kết hôn xong đã mỗi người một nơi.
“Đành như vậy, chị cũng không thể bỏ em được. Hay là Doris, em…”
Kelly ngập ngừng.
Cô nhíu mày hỏi.
“Chị muốn nói gì ?”
Kelly im lặng vài giây, sau đó mới từ từ cất tiếng.
“Em có muốn đến Thượng Hải sống không ? Chẳng phải lúc trước em nói, ước nguyện của cha mẹ em chính là được trở về quê hương sao ? Em vốn dĩ cũng muốn về đó không phải sao ? Bây giờ công việc bên đây cũng không còn bận rộn hay là trở về đi. Như vậy chị vẫn có thể tiếp tục làm trợ lý của em, lại không vướng bận La Khải bên kia”
Cô nắm chặt điện thoại trong tay có chút suy tư.
“Với tên tuổi của em thì đi đâu mà sợ không sống được. Chị tin rằng ngành này ở Trung Quốc, vẫn không có ai có năng lực được như em. Hơn nữa em là nghệ sĩ, nên đi đến nhiều nơi mới để tìm ý tưởng. Tin chị đi Thượng Hải là thành phố sẽ cho em rất nhiều ý tưởng ”
Mấy lời dụ dỗ ngon ngọt của Kelly quả thực làm con trạch nữ như cô có chút lung lay.
“Để em suy nghĩ đã”
“Được, được em cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng mà chuẩn bị hành lý đi, chị sẽ đặt vé máy bay cho em cuối tuần này đến Thượng Hải”
“Được”
Lệ Khiết Ninh cúp điện thoại. Nếu trở về Thượng Hải, cô sẽ phải thay đổi chỗ ở, cuộc sống hàng ngày của cô cũng phải thay đổi. Nhưng mà cô thực sự rất thích cuộc sống như hiện tại. Công việc tốt, nhà đẹp, có tiền, có xe, có một người bạn thân là đủ, không thị phi, xô bồ, yên tĩnh một mình, thích làm gì thì làm.
***********
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN