Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp - Chương 7: Xử Lý Hoàng Đế (7)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Xử Lý Vạn Nhân Mê Một Trăm Loại Phương Pháp


Chương 7: Xử Lý Hoàng Đế (7)


Nhiếp Chính Vương vừa dứt lời, Mộ Dung Tu lập tức hoảng sợ.

Hắn sợ hãi nhìn Nhiếp Chính Vương, như thể muốn phân biệt xem y đang nói thật hay nói giỡn.

Thân Giác cũng sửng sốt vô cùng, trong nháy mắt cậu cũng quên mất phải che dấu cảm xúc, có chút ngơ ngác nhìn Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương là người ung dung nhất trong ba người, khóe môi y treo ý cười nhàn nhạt, nhìn thẳng vào Thân Giác.

Thân Giác sau khi ngây ngốc một hồi thì nhẹ nhàng hít một hơi lấy lại tinh thần, còn chưa kịp bày ra một biểu cảm khác, Nhiếp Chính Vương đã đứng dậy bế Mộ Dung Tu lên. Y trực tiếp ôm người đi vào phía trong nội điện, không màng đến Mộ Dung Tu vẫn đang giãy giụa, y hướng vào bên trong, còn không quên phân phó Thân Giác, “Tiến vào.”

Sắc mặt Mộ Dung Tu tái nhợt, từ khuỷu tay Nhiếp Chính Vương gian nan nhìn về phía Thân Giác, trong ánh mắt có sát ý, tức giận, còn có cả hổ thẹn không thể nói ra. Cách đây mấy ngày hắn còn khi dễ Thân Giác, hiện giờ thì biến thành hắn làm trò, bị người tùy ý vũ nhục trước mặt cậu.

Hắn chính là đương kim thiên tử.

Nhưng trên đời này làm gì có thiên tử nào như vậy?

Mộ Dung Tu nhìn Thân Giác từ từ bò dậy, ánh mắt càng trở nên hung hiểm hơn, nếu tối nay hắn bị…… Hắn nhất định sẽ giết Thân Giác diệt khẩu. Thân thể Mộ Dung Tu không thể khống chế run rẩy lên, hắn cắn răng, liều mạng chịu đựng phẫn nộ trong lòng.

Nhiếp Chính Vương nhìn thấu mỹ nhân trong lòng đang suy nghĩ cái gì, ý cười trên mặt càng sâu, y chậm rãi đi vào nội điện, ấn mỹ nhân trong lồng ngực lên long sàng.

Trên đời này còn có cái gì có thể khiến cho người ta huyết mạch sôi trào hơn so với đem vua của một nước áp đảo ở trên giường?

Nhưng cho dù có là thời khắc này, Nhiếp Chính Vương vẫn không quên con chuột xám ở bên ngoài.

Y xoay đầu, thấy người bên ngoài vẫn chậm chạp mà chưa chịu tiến vào, ánh mắt không khỏi lạnh xuống vài phần. Mà Mộ Dung Tu bị ấn ngã trên giường, tâm thần không khỏi càng thêm hoảng loạn, giãy giụa đến lợi hại hơn. Nhiếp Chính Vương phát hiện, bèn dứt khoát gỡ đai lưng trên người Mộ Dung Tu xuống, thuần thục trói hai tay đối phương lên đầu giường.

Mộ Dung Tu bị trói như vậy, đôi mắt lập tức đỏ bừng.

Nhiếp Chính Vương thấy thế, khẽ vuốt ve gương mặt của Mộ Dung Tu, tựa hồ như trấn an mà nói: “Ngoan, ta sẽ nhanh trở về thôi.”

Bây giờ y chỉ muốn đi bắt con chuột xám bẩn thỉu không biết tốt xấu kia tiến vào.

Thời điểm Nhiếp Chính Vương đi ra ngoài nội điện, lại nhìn thấy Thân Giác đang thu dọn tấu chương và chung trà vương vãi lộn xộn. Y nhướn mày, “Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Sau khi Thân Giác thu thập mọi thứ gọn gàng, mới nhìn về phía Nhiếp Chính Vương, “Nô tài đang thu dọn đồ vật bừa bãi.”

Nhiếp Chính Vương hơi nheo mắt, con chuột này lá gan cũng thật lớn, Mộ Dung Tu có đôi khi còn không dám nói chuyện với y như vậy. Thân Giác chỉ là một nô tài, cư nhiên dám trái lời y, còn dùng loại ánh mắt như thế này nhìn y, dùng loại giọng điệu này nói chuyện với y.

“Vậy bây giờ ngươi hẳn là đã thu dọn xong rồi?” Bởi vì cảm thấy đối phương không còn sống được bao lâu nữa, Nhiếp Chính Vương nói chuyện ngữ khí thập phần tâm bình khí hòa.

Thân Giác gật gật đầu.

“Vậy vào thôi.” Nhiếp Chính Vương nói xong thì xoay người trước, chỉ là y đi được hai bước, lại dừng lại xem Thân Giác có đuổi kịp hay không.

Thân Giác lúc này ngoan ngoãn thành thật mà đuổi kịp.

Mộ Dung Tu đang bị trói ở trên long sàng, thời điểm nhìn thấy Nhiếp Chính Vương cùng Thân Giác một trước một sau tiến vào, hai tay bị trói trụ nhịn không được nắm thành nắm đấm. Thân Giác phát hiện Mộ Dung Tu bị trói, yên lặng tự hỏi không biết đợi lát nữa phải làm như thế nào. Cậu không thể để Nhiếp Chính Vương chạm vào Mộ Dung Tu được, ít nhất là đêm nay thì không được. Nếu không phải yêu cầu bắt buộc Mộ Dung Tu phải yêu cậu, Thân Giác sẽ thực vui vẻ mà nhìn một màn hoang đường trước mắt.

Ở trong lòng Thân Giác, vô luận là người cưỡng bách Nhiếp Chính Vương, hay là kẻ bạc tình Mộ Dung Tu, đều là rắn chuột một ổ, cá mè một lứa.

Bọn họ ở bên nhau, thật sự là vẹn cả đôi đường.

Đáng tiếc cậu lại muốn tách hai người này ra.

Nhiếp Chính Vương đứng ở mép giường, ôn hòa nói với Thân Giác: “Ngày thường đều là ngươi giúp bệ hạ cởi áo đúng không? Đêm nay ngươi cũng làm đi.”

Mộ Dung Tu nghe vậy, căm tức nhìn Nhiếp Chính Vương, thanh âm cơ hồ là từ kẽ răng rít ra, “Nghê Tín Nghiêm, trẫm nhất định sẽ giết ngươi.”

Nghê Tín Nghiêm là tên của Nhiếp Chính Vương, chỉ là trừ Mộ Dung Tu ra, trên đời này không ai dám hô thẳng tên của y.

Nhiếp Chính Vương cười cười, “Được, chỉ cần em có thể giết ta, nếu không……” Y dừng một chút, thanh âm trầm xuống, “Trước tiên ở trên giường giết ta, như thế nào?”

Thân Giác nghe xong lời này, nhịn không được chớp chớp mắt, hóa ra là một kẻ biến thái.

Mộ Dung Tu bị một câu của Nhiếp Chính Vương chọc cho tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, nói không nên lời.

Nhiếp Chính Vương còn liếc Thân Giác một cái, ý bảo cậu nhanh chóng vì Mộ Dung Tu cởi áo tháo thắt lưng.

Thân Giác cúi đầu, im lặng tiến lên. Cánh môi Mộ Dung Tu run rẩy, thanh âm run run nói: “Thân Giác, ngươi…… Ngươi dám!”

Mộ Dung Tu chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như hôm nay. Hắn hận, hắn rất hận, hắn thậm chí còn hận lúc trước trong số những hoàng tử đã chết vì sao không có cả hắn. Hắn nhìn Thân Giác tiến lại gần, nhịn không được nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười có nước mắt. Thiếu niên trước mặt thấy trong mắt hắn lấp lánh ánh nước, mím môi, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, ngài là thiên tử.”

Cậu dứt lời, trở tay từ trong tay áo rút ra một thanh chủy thủ, hướng về Nhiếp Chính Vương phía sau đâm đi.

Nhiếp Chính Vương từ nhỏ tập võ, làm sao có thể bị một thái giám nhỏ bé không hiểu võ nghệ đánh lén được, mắt phượng hiện lên một tia trào phúng, một chân đã đá bay chủy thủ trong tay Thân Giác, ngay sau đó một cước thứ hai đem Thân Giác đá bay ra ngoài.

Cước thứ hai của y có sử dụng nội lực, Thân Giác bị đá bay ra ngoài, rơi xuống đất liền phun ra một ngụm máu lớn.

Nhiếp Chính Vương cởi áo choàng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía con chuột hôi đang hộc máu.

“Không nghĩ tới ngươi lại trung thành như vậy.” Y lạnh lùng nói.

Thân Giác giơ tay che lại lồng ngực, đau đớn làm đại não của cậu có chút tê dại, cậu cắn đầu lưỡi, thân thể loạng choạng bò lên. Nhiếp Chính Vương phát hiện Thân Giác còn có thể đứng lên, có chút kinh ngạc, chờ đối phương đến gần, y lại một cước đá qua. Một cước này y nhắm ngay lồng ngực.

Thân Giác lại một lần nữa bay ra ngoài.

Xương sườn hình như là bị gãy vài cái rồi, lần này cậu đứng dậy không nổi nữa, chỉ có thể bò lết về phía trước.

Bàn tay lẫn cổ áo đều nhuốm máu.

Cậu một đường bò lại đây, để lại một vệt máu thật dài.

Mộ Dung Tu nhìn một màn trước mắt mà ngây ngẩn cả người, lúc Thân Giác lại một lần nữa bò lại đây, hắn rốt cuộc nhịn không được hét lên: “Thân Giác, ngươi điên rồi sao? Ra ngoài đi!”

Thân Giác nghe vậy, lại bình tĩnh ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt dưới của cậu đều dính máu, Mộ Dung Tu không biết trong cơ thể một người rốt cuộc là có bao nhiêu máu, hắn chỉ cảm thấy màu đỏ trước mắt thật sự quá mức chói mắt.

“Bệ hạ…… Là Thiên…… tử, nô tài là người hầu hạ…… bên cạnh Thiên tử.”

Thanh âm Thân Giác rất nhỏ, lúc nói chuyện tốc độ rất chậm, mỗi lần cậu nói một chữ, bên môi liền tràn ra không ít máu. Mộ Dung Tu thấy thế, điên cuồng giãy giụa, cổ tay hắn đều bị ma sát đến đỏ ửng, “Ngươi cút đi! Cút đi! Thân Giác!”

Ánh mắt Nhiếp Chính Vương cũng đặt ở trên người Thân Giác, nhưng không giống Mộ Dung Tu, y chỉ cảm thấy màu đỏ trên người Thân Giác thật sự rất đẹp. Y nhịn không được ngồi xổm xuống, bóp lấy cổ Thân Giác. Cổ của thiếu niên rất nhỏ, phảng phất chỉ cần y dùng lực một chút, cái cổ này sẽ lập tức bị bẻ gãy.

Thân Giác giương mắt nhìn Nhiếp Chính Vương, liền dùng tất cả sức lực cuối cùng trên người mình mà nhào tới đối phương. Cậu phác gục Nhiếp Chính Vương trên mặt đất, một ngụm cắn lên cổ đối phương. Cậu liều mạng dùng hết toàn sức lực, hung hăng cắn mạnh xuống, trong miệng không biết là máu của cậu hay là máu của đối phương.

Nhiếp Chính Vương cảm giác được cổ ẩn ẩn đau, lại nở nụ cười.

Thú vị, thật sự rất thú vị.

Mới vừa rồi lúc thiếu niên nhào lại đây, y vốn dĩ có thể trực tiếp vặn gãy cổ đối phương, bất quá y thật sự có chút tò mò không biết Thân Giác có thể lấy trứng chọi đá đến mức nào.

Không nghĩ tới con chuột xám bẩn thỉu này lại còn dám cắn y.

Nhiếp Chính Vương giơ tay nắm được tóc Thân Giác, Thân Giác vẫn còn đang cắn y. Tay y ở sau gáy Thân Giác dừng lại một chút, tuy rằng mặt mũi lớn lên chẳng ra gì, nhưng tóc ngược lại rất mềm mại. Người ta nói tóc mềm thì tính tình cũng mềm, nhưng mà con chuột bẩn này tính tình ngược lại rất cứng rắn.

Y nghĩ đến đây, thế nhưng lại cười ha ha, cười xong, y mới kéo Thân Giác từ trên người chính mình xuống.

Y dùng sức lực, Thân Giác bị kéo ra, cả khuôn mặt đều vặn vẹo, hơn nửa khuôn mặt toàn là máu, cả người thoạt nhìn càng xấu xí.

Vậy mà Nhiếp Chính Vương lại vô cùng có tâm tình thưởng thức gương mặt xấu xí trước mắt, còn dùng bàn tay còn lại khẽ chạm chạm vào khóe môi dính máu của đối phương.

Thân Giác bởi vì đau đớn, hiện tại cả người đều choáng váng, bây giờ cơ thể của cậu chỉ là nhục thể phàm thai, xương thịt bình thường, không phải là tiên thể, căn bản chịu không được trận đánh này. Cậu lần này đánh cược mạng sống, nhiều ít cũng có chút tư tâm. Ít nhất cũng khiến cho Mộ Dung Tu nhìn thấy được sự trung thành của cậu, miễn cho Mộ Dung Tu xong việc lại giết cậu diệt khẩu.

Nhưng Thân Giác một lòng chỉ đặt ở trên người Mộ Dung Tu, ngược lại đã quên Nhiếp Chính Vương người này là một tên cuồng ngược đãi.

Mà người cuồng ngược đãi, đổ máu liền hưng phấn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN