Xuân Mang Lưu Luyến
Chương 82: Ngoại truyện 2: Trần duyên giống như mộng
“Viễn Phi, đến huynh cũng muốn khuyên ta cưới Tiêu Nguyệt Mị?” Mặt mày Cầu Thế Trinh cứng rắn như nham thạch, ánh mắt tràn đầylửa giận cùng bi ai.”Viễn Phi, Thanh Lạc đã đủ khổ rồi, không danh không phận đi theo ta, ta ủy khuấtnàng nhiều năm như vậy, lúc này còn cưới Tiêu Nguyệt Mị, ta còn là người sao?”
“Nhiều năm như vậy, huynh đã chưa tìm được biện pháp giải quyết chưa? Bởi vì hôn ước vớiTiêu gia, huynh không thể chính thức cưới Thẩm cô nương làm vợ, cứ tiếp tục, cũng không có chuyển biến gì, sao không cố tìm đường sống trong chỗ chết?” Ứng Viễn Phi khuôn mặt trầm tĩnh, giọng điệu bình thản, không hề bị lửa giận của Cầu Thế Trinh ảnh hưởng.
“Cố tìm đường sống trong chỗ chết?” Cầu Thế Trinh nói nhỏ, mơ mơ hồ hồ lại là sáng tỏ lại là hồ đồ.
“Đúng! Tiêu gia dựa vào lời đính ước của đời trước, kiên quyết không lùi thân, huynh cũng đã đến tận nha môn cáo quan, cũng không lui được hôn sự này, còn có thể có biện pháp nào? Còn tiếp tục giằng co, không bằng. . . . . .” Ứng Viễn Phi hạ giọng nói: “Thánh chỉ tứ hôn, nhưng lại không nói không cho hưu thê(ly dị, bỏ vợ), cưới lại hưu điệu, nhất lao vĩnh dật.”(Nhất lao vĩnh dật: Một lần vất vả, suốt đời nhàn nhã)
“Nhưng, ta sợ Thanh Lạc sẽ thương tâm.”
“Huynh hãy nói rõ với nàng ấy trước, đây chỉ là kế sách tạm thời, dù sao, huynh cũng sẽ không chạm vào Tiêu Nguyệt Mị, cũng không tính là có lỗi với nàng.” Ứng Viễn Phi khuyên nhủ: “Thẩm cô nương suốt ngày buồn bực không vui, hiển nhiên là bởi vì mất con mà đau xót, lại đi theo người ta nhiều năm như vậy đến một cái danh phận cũng không có. Cưới Tiêu Nguyệt Mị lại hưu điệu, rồi lại rước nàng vào cửa, khúc mắc của nàng được giải, nói không chừng tâm tình sẽ có chuyển biến tốt đẹp.”
Cũng có đạo lý, Cầu Thế Trinh có chút động tâm, nhưng nhớ tới Tiêu Nguyệt Mị tính tình ngoan độc, lại lo lắng đứng lên.
“Tiêu Nguyệt Mị rất ngoan độc, ta sợ cưới vào đến đây, còn chưa kịp hưu nàng ta, Thanh Lạc đã dính độc thủ của nàng.”
Phụng chỉ thành thân, nếu là vừa thành thân liền thôi thê, là không làm được, ít nhất cũng phải quá hai ba tháng.
“Đưa Thẩm cô nương đến biệt viện tạm lánh, phái người bảo vệ cho tốt, không cho Tiêu Nguyệt Mị tiến vào.” Ứng Viễn Phi trầm tưmột lát nói.
Tin tức thánh chỉ tứ hôn, Cầu Thế Trinh đi rồi, nha hoàn hầu hạ Thẩm Thanh Lạcliền nói cho nàng biết. Thẩm Thanh Lạc mặt không biểu cảm nghe, hai tay lại nắm chặt thành quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào da thịt, nhưng trên mặt lại không hề có phản ứng gì.
Nha hoàn cảm thấy mất mặt, cất kỹ ấm trà rồi lui ra ngoài.
Đợi nhiều năm như vậy, hay là hắn muốn cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân rồi ! bàntay Thẩm Thanh Lạc nắm chặt trong tay áo đưa ra, run run cầm lấy ấm trà.
Hơi nước trong ly trà tỏa ra ngoài, nàng kinh ngạcnhìn dòng nước tràn ra, bất giác hoảng hốt.
Cầu Thế Trinh đêm nay rất trễ mới trở về, biệt viện bên kia tuy đám tôi tớ đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng hắn nhìn vẫn cảm thấy không vừa ý, lại ra lệnh cho đám nô tài cẩn thận quét dọn thêmmấy lần, còn có rất nhiều đồ dùng, cùng gia cụ cần mua thêm. . . . . .
Thẩm Thanh Lạc đã lên giường nằm ngủ, Cầu Thế Trinh trèo lên giường, đem người kéo vào trong lòng, thầm tính toán nên nói thế nào, nhưng vẫn không mở miệng được, sau một lúc xoa xoa sờ sờ, khống chế không nổi lại chọc ghẹo một phen.
Xong việc Cầu Thế Trinh đem Thẩm thanh Lạc ôm chặt vào trong lòng, ngập ngừng sau một lúc mới nói ra ý định của mình: “. . . . . . Thanh Lạc, nàng hãy yên tâm, quáhai ba tháng, ta liền bỏ nàng ta, chờ ta thôi nàng ta rồi, chúng ta lập tức thành thân.”
Thẩm Thanh Lạc buổi chiều cùng Cầu Thế Trinh ngang dọc làm tình, buổi tối lại khóc lóc hồi lâu, vừa rồi lại bị hắn trêu ghẹo, toàn thân mỏi mệt rã rời, xong việc rất nhanh liền ngủ thiếp đi, lời nói của Cầu Thế Trinh, nửa câu cũng không nghe được.
Thường lúc tới nói chuyện, Thẩm Thanh Lạc một câu cũng không đáp trả, Cầu Thế Trinh tập mãi thành thói quen, chỉ nghĩ là Thẩm Thanh Lạc đã nghe được, thấy nàng không khóc mắng, cho rằng Thẩm Thanh Lạc không có ý kiến, buông cả trái tim, liền tiến vào mộng đẹp lúc hưu Tiêu Nguyệt Mị rồi cùng Thẩm Thanh Lạc thuận lợi thành thân.
Còn ba ngày nữa là thành thân, Cầu Thế Trinh đối với việc thành thân chẳng quan tâm, tất cả tâm trí đều đặt ở biệt viện mới mua, từ bàn ghế đến chăn đệm, toàn bộ tự mình bố trí, thời gian rất gấp, hắn sợ những đồ dùng trong phòng mới mua sẽ có mùi, liền đốt trầm hương để khử mùi, còn tính toán ba ngày đầu sau khi thành thân, mỗi ngày đều ở trong phủ bảo vệ Thẩm Thanh Lạc, quá ba ngày sẽ đem Thẩm Thanh Lạc đưa đến biệt viện ở.
Mặc y phục chú rể, đeo hoa đỏ trên người, nhưng nghĩ đến việc bái đường vén khắn, Cầu Thế Trinh liền cảm thấy buồn nản vô cùng, dưới khăn voan đỏnày không phải là người trong lòng của hắn, vô luận như thế cũng nào khó có thể hoàn thành.
Đúng lúc này, tấm màn trướng đỏ thẫm khinh động, Cầu Thế Trinh nhìn thấy người sau tấm màn là Thẩm Thanh Lạc, nàng yên lặngnhìn hắn, trong mắt hàm chứa u oán, cũng có đưa tình Nhu Tình.
Cầu Thế Trinh trong lòng một trận kích động, đúng rồi, vì Thanh Lạc, hắn phải hoàn thành lần bái đường này. Thanh Lạc lúc trước đều không để ý hắn, hiện tại lại từ Ngưng Bích uyển đi đến phía trước nhìn hắn, nàng cũng ngóng trông hắn chỉ giả vờ thành thân, sau đó đột nhiên ngừng cưới Tiêu Nguyệt Mị.
Cầu Thế Trinh theo tiếng người làm lễ, không do dựcùng Tiêu Nguyệt Mị hoàn thành các thủ tụcbái đường.
Buổi tối tiễn bước tân khách, Cầu Thế Trinh đương nhiênvào ngưng bích uyển.
“Ngươi tới làm cái gì? Đi tìm tân nương của ngươi đi.” Thẩm Thanh Lạc mắng hắn, liều mạng giãy dụa, cự tuyệt cầu hoan của hắn.
Nàng nếu không đồng ý, sao lúc trước khi ta thành thân không nói thẳng, ta sẽ nhất định không thành thân, giờ phút này lại như vậy!
Cầu Thế Trinh ngày hôm đó cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân, vốn trong lòng đã tức đến muốn nổi điên, bị Thẩm Thanh Lạc chửi mắng cự tuyệt, đột nhiên bi phẫn dâng lên, đem Thẩm Thanh Lạc bế dậy, cũng không gọi người chuẩn bị xe ngựa, ôm người hướng cửa lớn phóng đi.
Từ thanh lâu trở về, Thẩm Thanh Tạc bắt đầu nôn mửa khóc suốt, Cầu Thế Trinh mới thấy hối hận, hối hận hận không thể đâm bản thân một đao.
Có lẽ do lần dọa đêm hôm đó, có lẽ là chuyển đến biệt viện mới nên không quen, những ngày tiếp theo, Thẩm Thanh Lạc ngã bệnh không dậy nổi.
Cầu Thế Trinh lo lắng, mọi việc tự thân tự lực, từ nấu thuốc đến mớm thuốc, ba tháng sau, bệnh tình Thẩm Thanh Lạccuối cùng có khởi sắc, lại quá ba tháng, cuối cùng bệnh của Thẩm Thanh Lạc đã lui.
Cầu Thế Trinh lúc này mới có thần trí chú ý tới chuyện khác, bản thân cùng Tiêu Nguyệt Mị thành thân đã nửa năm, có thể hưu thê rồi.
Cầu Thế Trinh ra biệt viện, từ lúc đưa Thẩm Thanh Lạc đến biệt viện hắn cũng chưa về phủ lần nào. Cầu Thế Trinh ở trên đường gặp Tiêu Nhữ Xương.
“Thế Trinh, chúng ta nói chuyện được không?”
“Không có gì để nói cả.” Cầu Thế Trinh cười nhạo, lướt qua Tiêu Nhữ Xương hướng về phía trước đi nhanh.
“Nguyệt Mị có con rồi.” Tiêu Nhữ Xương thở dài, thành công ngăn lại bước chân Cầu Thế Trinh.
“Có con rồi hả ? Ha ha. . . . . .” Cầu Thế Trinh cười to, hưng phấn mà nói: “Tiêu Nhữ Xương, huynh dạy bảo muội muội thật tốt, không chỉ tâm địa ác độc, còn không biết xấu hổ không cần da, còn dám hồng hạnh vượt tường(ngoại tình), ta sẽ đưa muội muội huynh một tờ hưu thư, huynh không còn lời nào để nói chứ?”
“Hưu thư?” Tiêu Nhữ Xương thay đổi mặt, “Thế Trinh, đệ đồng ý thành thân là vì muốn viết hưu thư sao?”
“Ta vốn đang muốn nghĩ cách, cũng may là muội muội huynh không biết xấu hổphối hợp với ta nha!” Không cần lo lắng muốn mượn miệng, tâm tình Cầu Thế Trinh lúc này thật tốt.
“Thế Trinh, xin đệ hãy nghĩ đến giao tình giữa hai nhà, đừng viết hưu thư, có được không?” Tiêu Nhữ Xương đau khổ cầu xin. Lúc này ở biệt viện, Tiêu Nguyệt Mị đã đến.
Tiêu Nguyệt Mị cố tình ưỡn bụng để cái bụng bầu của mình xuất hiện trước mắt Thẩm Thanh Lạc, Thẩm Thanh Lạc trong lòng oanh nổ một tiếng.
“Nói cho ngươi biết, Thế Trinh vì ta, đã đem toàn bộ cô nương ở trong nội viện đuổi đi.” Tiêu Nguyệt Mị đắc ý mỉm cười: “Hài tử của ta đã hơn ba tháng, Thế Trinh nói, sẽ đặt tên cho đứa nhỏ là Cầu Tiêu Thanh. . . . . .”
Đứa nhỏ hơn ba tháng rồi? Lúc đấy mình đang sinh bệnh, không cùng Cầu Thế Trinh hoan – hảo, hắn không nín được chạy về đi tìm Tiêu Nguyệt Mị rồi hả?
Nhìn Tiêu Nguyệt Mị tự tin vênh mặt ưỡn bụng, nhìn bộ y phục đỏ thắm chói mắt, nhìn cái bụng đang nhô lên của nàng, Thẩm Thanh Lạc đột nhiên lại cảm thấy không còn có gì vui trên đời này nữa.
Không thể chung tình, cần gì phải dỗ ta?
“Toàn bộ vứt hếtra ngoài cho ta. . . . . .” Cầu Thế Trinh lúc về đến nhà, Tiêu Nguyệt Mị không ở đó, hắn cũng không để ý, viết hưu thư xong gấp lại để trong tay áo, còn không ngừng chỉ huy đám nha hoàn, đem toàn bộ đồ dùng, đồ cưới của Tiêu Nguyệt Mị, tất cả mang ra ngoài đại môn(cổng).
Tiêu Nguyệt Mị dù có kêu gào ngăn cản thế nào, hạ nhân Cầu phủ đều không nghe theo, phải mất nửa ngày mới đem toàn bộ đồ của nàng ta ra khỏi cửa đại môn.
“Cầu Thế Trinh, ngươi dám hưu ta.” Tiêu Nguyệt Mị đã trở lại, hùng hổ chất vấn.
“Ta không dám hưu ngươi?” Cầu Thế Trinh cảm thấy buồn cười, “Ngươi trộm nhân dưỡng Hán(nuôi trộm tình nhân), mang thai dã chủng, ngươi còn tưởng rằng ta không dám hưu ngươi?”
“Chúng ta là vợ chồng, đứa nhỏ này là của ngươi.” Tiêu Nguyệt Mị ngạnhcổ, mặt cũng không đỏ lớn tiếng kêu la nói.
“Tiêu Nguyệt Mị, ngươi thực sự không biết xấu hổ.” Cầu Thế Trinh ôm bụng cười lăn lộn: “Ta chưa bao giờ tiến vào phòng của ngươi, trong Cầu phủ, mỗi một người đều có thể làm chứng, ngươi có muốn cùng ta đối chất trên công đường không?”
“Cầm lấy hưu thư, rồi cút cho ta!” Cầu Thế Trinh đột nhiên thu nụ cười, đem hưu thư vung đến trên mặt Tiêu Nguyệt Mị, quát chói tai.
“Ngươi. . . . . .” Tiêu Nguyệt Mị mặt trắng ra rồi.
Đem Tiêu Nguyệt Mị đuổi ra khỏi nhà, nghĩ đến lập tức có thể cùng Thẩm Thanh Lạc thành thân, Cầu Thế Trinh hưng phấn khó nhịn, lại không chờ được, nhưng nhìn trời đã hoàng hôn, liền gọi một người hầu, đến biệt trang thông báo cho Thẩm Thanh Lạc biết tin, hắn đã hưu điệu Tiêu Nguyệt Mị, đêm nay không trở về biệt trang, muốn đem phủ sửa sang lại một chút, mau chóng bố trí, để bọn họ có thể lập tức thành thân.
Sau khi người đưa tin rời đi, Cầu Thế Trinh đột nhiên cảm thấy ngực đau thắt lại, đau không thở nổi.
“Gia, người bị sao vậy?” Tần Minh Trí thấy Cầu Thế Trinh vốn luôn rắn rỏi lúc này lại đau đến chảy mồ hôi hột, sợ tới mức vội vàng cho người đi mời đại phu.
“Kỳ quái! Có chút thất tâm phong dấu (HCL).” Đại phu rung đùi, tương đối khó hiểunói thầm.
“Đại phu, Gia nhà ta bị sao vậy?”
“Trước tạm kê một đơn thuốc an thần đã.”
Người đến biệt viện đưa tin cho Thẩm Thanh Lạc lúc này đã trở lại, Tần Minh Trí vội dẫn hắn đến gặp Cầu Thế Trinh.
“Đem lời của ta nói cho Thanh Lạc chưa? Nàng ấy có khỏe không?” Cầu Thế Trinh cố gắng ngăn trái tim đang đập nhanh, hỏi.
Nhưng người hầu này lại chưa gặp được Thẩm Thanh Lạc, chỉ truyền lời cho hạ nhân của nàng, nhờ các nàng chờ đến lúc Thẩm Thanh Lạc tỉnh lại thì chuyển lời.
Thấy Cầu Thế Trinh chủ động hỏinhư vậy, hắn không biết phải nói thế nào? Chỉ sợ nói ra sự thật sẽ bị chủ nhân trách mắng, suy nghĩ một lúc liền mở miệng nói dối. “Thẩm cô nương vẫn khỏe, nàng nói nàng thật cao hứng, mọi chuyện xin để Gia định đoạt!”
Cầu Thế Trinh lúc này mới yên tâm, cầm bát thuốc an thần lên uống, không lâu sau ngủ thiếp đi.
Cầu Thế Trinh ngủ một đêm, rời giường lại cảm thấy trái tim đau đớn không chỉ không giảm bớt, còn đau liên hồi dữ dội hơn.
“Minh Trí, chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đến biệt viện đi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!