Xuân Nhật Yến - Chương 14: Cảm giác quen thuộc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Xuân Nhật Yến


Chương 14: Cảm giác quen thuộc


Edit: Lục Thất Tiểu Muội

* * *

Trong khoảng thời gian ngắn, Thừa Hư suýt chút nữa còn không nhận ra Lục Cảnh Hành.

Người đời đều biết, tuy rằng tên Lục Cảnh Hành này thông đồng cùng Đan Dương trưởng công chúa làm việc bất nhân bị thiên hạ phỉ báng, nhưng hắn quả thực lại có một túi da rất tốt. Nói tục một chút chính là “Phong lưu tuấn tú”, còn nói nhã nhặn một chút thì chính là “Loan lược thu được không trả người, say ngủ trên thảm cùng ánh trăng*”. Nói tóm lại chính là Nam Dương ngọc cốt phiến hễ mở ra, muôn vàn phong thái, hết thảy tình ý đều quy tụ tại đôi mắt.

(* Nguyên văn: 鸾篦夺得不还人, 醉睡氍毹满堂月 – Loan bề đoạt đắc bất hoàn nhân, túy thụy cù du mãn đường nguyệt: Chắc là miêu tả phong thái xuất trần của mỹ nhân gì đó, đoạn này edit thô quá)

Nhưng nhìn Lục Cảnh Hành trước mặt này, đừng nói đến phong thái gì đó, cơ bản người này hình người còn không ra nữa.

“Trả lời ta!” Thấy Thừa Hư không lên tiếng, Lục Cảnh Hành nóng nảy, nhíu chặt lông mày.

Thừa Hư khôi phục tinh thần, vội vàng chắp tay nói: “Bạch tứ tiểu thư hiện tại đang ở trong Bạch phủ cùng với Quân Thượng nhà ta.”

Cùng Giang Huyền Cẩn.. Ở chung một chỗ? Đồng tử Lục Cảnh Hành co rút lại, môi trắng bạch, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thừa Hư, lảo đảo hai bước ra khỏi cửa phủ.

“Lục chưởng quầy!” Thừa Hư vội vàng gọi hắn một tiếng: “Chủ tử nhà ta bệnh nặng, Lục chưởng quầy liệu có thể lấy ra một viên linh dược..”

Bàn tay khẽ lật một cái, Lục Cảnh Hành cầm một chiếc hộp bằng gỗ lim nho nhỏ đưa ra trước mặt Thừa Hư: “Mang ta đi gặp nàng ấy, cái này cho chủ tử nhà ngươi cũng không sao.”

Thừa Hư mừng rỡ, cảm tạ nói: “Mời đi theo ta.”

Sương phòng Bạch phủ.

Lí Hoài Ngọc ngồi ngẩn người bên giường nhìn chằm chằm Giang Huyền Cẩn, hai tên hộ vệ phía sau cũng ngơ người nhìn chằm chằm nàng.

Aizz, người có thân phận cao quý cảnh giác đúng là thận trọng, vất vả lắm mới tống được Thừa Hư ra ngoài, kết quả hắn còn để lại hai hộ vệ ở trong phòng, đừng nói nàng có thể lấy dao kề cổ Giang Huyền Cẩn, chỉ cần tới gần hắn một chút thôi, trường kiếm của hai người sau lưng kia sẽ lập tức xuất ra khỏi vỏ.

Thật là không có ý nghĩa.

Người trên giường chợt ho khan hai tiếng, mở mắt ra.

“Sao? Tỉnh rồi?” Hoài Ngọc vội trưng ra một khuôn mặt tươi cười, tiến đến nâng Giang Huyền Cẩn dậy, còn cẩn thận đem cái gối kê ra đằng sau lưng hắn.

Giang Huyền Cẩn lại sốt cao, trên mặt hiện ra một mảng phiếm hồng, trong đôi mắt nhiễm màu mực kia cũng phủ một lớp sương mù mênh mông. Hắn nhìn nàng, lại nhìn bốn phía xung quanh, khàn khàn giọng lên tiếng: “Thừa Hư đâu?”

Hoài Ngọc thành thật đáp lại: “Đi thỉnh cầu linh dược cho ngươi rồi.”

Linh dược? Giang Huyền Cẩn nhíu mày, giống như không hiểu được đây là ý gì, suy nghĩ một lát rồi nhắm mắt lại: “Làm sao ngươi vẫn ở đây?”

“Ta?” Hoài Ngọc cười: “Ngươi lại sốt cao, ta không ở đây thì còn có thể ở đâu?”

Giang Huyền Cẩn có chút phiền muộn, nói: “Để người khác chăm sóc ta cũng giống nhau thôi, ngươi nên tránh hiềm nghi.”

Hiềm nghi hiềm nghi lại là hiềm nghi, Lí Hoài Ngọc lắc đầu thở dài: “Ngươi cứ coi ta như cháu dâu hiếu thuận với tiểu thúc trước cũng được.”

Mặt Giang Huyền Cẩn tối sầm lại, ánh mắt âm u liếc nàng một cái.

“Aizz, tính khí này của ngươi đúng thật là cổ quái, ta nói không đứng đắn thì ngươi không vui. Ta nói đứng đắn rồi, vì sao ngươi vẫn không vui vậy?” Hoài Ngọc buông tay: “Rốt cuộc muốn ta làm như thế nào mới được?”

“Cách xa ta một chút.” Giang Huyền Cẩn nói.

Lí Hoài Ngọc tủi thân nói: “Ngươi lại chán ghét ta?”

Giang Huyền Cẩn hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.

Hoài Ngọc thở dài, đang định giả vờ ra vẻ tội nghiệp nói vài câu, cánh cửa đột nhiên kêu “Két” một tiếng bị người đẩy ra.

Hoài Ngọc kinh ngạc quay đầu nhìn qua, còn chưa nhìn rõ là ai tới liền cảm giác một trận gió đánh thẳng vào mặt, một tiếng bạc kéo tới “Xoát” một tiếng liền cuốn đến trước mặt nàng, không nói năng gì đã ôm lấy thắt lưng nàng lùi ra ngoài vài bước.

“…”

Lí Hoài Ngọc giật mình sợ hãi, theo bản năng chìa khuỷu tay đánh mạnh vào thắt lưng người kia. Nào biết được, người vừa tới này đối với chiêu thức của nàng lại biết rất rõ, đưa tay ra phía trước, một bàn tay cũng có thể chặn vị trí công kích của nàng. Khuỷu tay nàng đánh lên trên, trái lại bị hắn trực tiếp chộp lấy trong tay.

Cảm giác quen thuộc này..

Lòng Lí Hoài Ngọc khẽ động, lập tức ngẩng đầu lên.

Đôi mắt phượng của Lục Cảnh Hành phát ra ánh sáng chói mắt, tròng mắt thẳng tắp nhìn vào nàng, trên đôi mắt ấy, vẻ mặt hắn buông lỏng, vậy mà lại cúi thấp đầu mỉm cười.

“Tai họa nhà ngươi, quả nhiên có bản lĩnh ngàn năm.” Ghé vào sườn tai Hoài Ngọc, thanh âm của hắn giảm xuống cực thấp mà nói một câu.

Nghe ngữ khí vẫn sỉ nhục như mọi khi, chỉ là, bàn tay đặt bên hông nàng lại run rẩy đến kịch liệt, âm cuối chế nhạo nàng cũng có chút phát run.

Lí Hoài Ngọc bật cười: “Nhận cũng nhận ra rồi, còn sợ cái gì?”

Ôm thắt lưng nàng chặt thêm một chút, đôi mắt Lục Cảnh Hành hơi phiếm hồng: “Ta còn có thể sợ cái gì?”

Đương nhiên hắn sợ.. Đây chỉ là một giấc mộng của hắn.

Đan Dương mất, hắn dùng hết toàn bộ năng lực cũng không tìm được cho nàng một con đường sống. Vốn tưởng rằng cứ ngủ một thời gian dài, cuối cùng hồn phách cũng sẽ nhập được vào giấc mộng của nàng, nhưng sao đã nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn một lần cũng không mơ được thấy nàng.

Lục Cảnh Hành cảm thấy bản thân không phải là người trọng tình cảm, cùng với Đan Dương bất quá cũng coi như một đôi cẩu bằng hữu. Nhưng thời điểm nàng biến mất khỏi thế gian, hắn mới phát hiện ra, chốn phồn hoa kinh đô này cũng chỉ giống như một cái nhà giam ngột ngạt mà thôi.

Thừa Hư đến xin thuốc, vốn dĩ hắn định không cho, nhưng khi vừa nhìn thấy bức thư kia.. Ba chữ “Tới gặp ta” viết bằng chữ thảo đó, vừa viết vừa vẽ, chỉ có Lí Hoài Ngọc có thể viết ra, cũng chỉ có Lục Cảnh Hành hắn có thể nhận ra được.

Người đã chết rồi, vậy mà lại viết được cho hắn ba chữ, hắn không cảm thấy sợ hãi chút nào, ngược lại cảm thấy vui mừng. Nhưng sau khi vui mừng xong, hắn lại có chút sợ, ngộ nhỡ đột nhiên có người đánh thức hắn, phát hiện đây chỉ là một giấc mộng thì phải làm sao? Ngộ nhỡ Đan Dương.. Thật sự đã hồn phi phách tán thì phải làm sao?

Cổ họng có chút gấp gáp, Lục Cảnh Hành đang muốn nói thêm một chút, sau lưng đột nhiên dâng lên một trận sát khí.

“Cẩn thận!” Lí Hoài Ngọc nhanh chóng đẩy hắn ra phía xa.

Kiếm của Thừa Hư không xuất khỏi vỏ, nhưng lực cắt ngang đến mang theo hai phần lực đạo, đem theo một trận tiếng xé gió truyền tới, mang hai người ngăn cách ra xa.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Lục Cảnh Hành giận dữ.

Thừa Hư không đáp, chỉ dè dặt liếc người trên giường một cái.

Lí Hoài Ngọc sửng sốt, lúc này mới nhớ tới trong phòng còn có người khác, trong lòng thầm nói một tiếng hỏng bét, vội vàng nhìn về phía Giang Huyền Cẩn.

Khuôn mặt Giang Huyền Cẩn không chút thay đổi nhìn bọn họ, đôi mắt không một tia gợn sóng.

“Ha ha.. Lục chưởng quầy đột nhiên tới, quên mất thỉnh an Quân Thượng rồi.” Hoài Ngọc cười gượng đẩy Lục Cảnh Hành một cái.

Lục Cảnh Hành trắng mắt liếc nàng một cái, lại nhìn về phía Giang Huyền Cẩn, ánh mắt không chút thân thiện: “Đúng là ta không chú ý, Tử Dương Quân oai phong lẫm liệt sao có thể ở lại trong khách phòng của Bạch phủ, lại còn biến thành bộ dạng như thế này?”

Giang Huyền Cẩn không đáp, hỏi vặn lại: “Ngươi tới đây làm gì?”

“Còn có thể làm gì, đương nhiên là đưa thuốc cho Quân Thượng, để cho Tử Dương Quân tinh trung báo quốc của chúng ta sớm ngày bình phục, tiếp tục trừ gian diệt ác.” Lục Cảnh Hành ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng không cười, đem hộp linh dược nhỏ giao cho Thừa Hư.

Thừa Hư đón lấy, có chút khó xử.

Theo quy định mà nói, thứ gì cho vào miệng Quân Thượng hắn cũng phải kiểm tra qua, nhưng thuốc này chỉ có một viên to bằng ngón cái, sao thể nào cho hắn thử trước một nửa được?

“Ngươi nghĩ cái gì vậy? Vất vả lắm mới lấy được thuốc đến đây, sao còn không mau cho chủ tử ngươi uống đi?” Hoài Ngọc nhướn mi, một tay đoạt lại hộp thuốc trong tay Thừa Hư, đi đến bên giường.

Giang Huyền Cẩn lạnh lùng nói: “Ta không cần.”

“Làm sao lại không cần? Sao ngươi cũng không xem lại sắc mặt của bản thân đi? Hoài Ngọc líu lưỡi:” Vịt chết cũng không mạnh miệng bằng ngươi, mau uống đi, nước trà đây.”

Hoài Ngọc mở hộp ra, cầm lấy viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón tay đưa tới bên môi hắn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN