Xuân Phong Độ Kiếm - Chương 6: Phương trượng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Xuân Phong Độ Kiếm


Chương 6: Phương trượng


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi chiều hôm đó, một đội kỵ sĩ giáp đen ghìm ngựa dừng chân trước chùa Bảo An, người cầm đầu làm thủ thế, những người còn lại lập tức chỉnh tề tản ra, vây quanh cả ngôi chùa ở giữa.

Áo bào tím là người duy nhất trong đó không mặc áo giáp giục ngựa tiến lên, nói: “Gõ cửa.”

Dẫn binh chính là Thái Việt – đề ty binh mã ty Hoàng Thành. Hắn phụng thánh chỉ hoàng đế đến đây đuổi bắt dư đảng Khánh Vương, tự cho là thời cơ tuyệt vời để lập công, lại không ngờ rằng hoàng đế còn phái nội vệ đi theo, bởi vậy trong lòng có oán, ngoài miệng cũng không tự giác mang ra mấy phần quái gở: “Một tên ma ốm tay trói gà không chặt, bắt nó không cần tốn nhiều sức, cần gì làm phiền Lục đại nhân đích thân đến, ngài không khỏi quá cẩn thận rồi.”

Lục Thanh Chung nghiêm túc thận trọng, cũng không hề bị lay động, thản nhiên liếc nhìn hắn một cái: “Thái đề ty chưa từng nghe chuyện thọ yến của trưởng công chúa Đông Dương hả? Khánh Vương thế tử mặc dù người yếu, nhưng học rộng đa tài, từng chỉ dẫn thị vệ đại thắng học trò Chử gia Thác Châu. Nếu như hôm nay cậu ta bày cơ quan ám khí ở đây, ngươi và ta không cẩn thận, sao có thể còn mạng về kinh?”

Thái Việt bị một lời nói của y chặn họng, không hề có lực cãi lại, tức giận đến mức quay đầu mắng quân sĩ kêu cửa: “Còn lề mề làm gì! Ngươi cố ý muốn thả dư nghiệt nghịch đảng kia sao?”

Lục Thanh Chung nghe hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe không ra gì. Đúng lúc này tiểu sa di mở cửa ra, nhìn thấy giáp sĩ áo đen đằng đằng sát khí, không khỏi co rúm lại, căng thẳng chắp tay trước ngực nói: “Các vị thí chủ đường xa mà đến, gia sư mời vào bên trong.”

Thái Việt cao giọng nói: “Phương trượng chùa Bảo An đâu? Bản quan phụng chỉ lùng bắt dư nghiệt nghịch đảng Khánh Vương, dám chứa chấp bao che người, đồng tội với mưu phản!”

Lời còn chưa dứt, Lục Thanh Chung bên cạnh hắn dứt khoát tung người xuống ngựa, không nhanh không chậm tiến lên, nói với tiểu sa di kia: “Làm phiền rồi.”

Thái Việt: “…”

Tuy hắn là đề ty binh mã Hoàng Thành, có quyền điều binh, nhưng Lục Thanh Chung chính là một trong chín cao thủ đại nội, cùng chức quan tam phẩm, coi như hắn muốn la lối hơn nữa, trên mặt vẫn phải có ý tôn trọng Lục Thanh Chung.

Với Thái Việt mà nói, động tác này của họ Lục đâu chỉ đè hắn xuống đất đạp một cước. Nhưng mà quyền thế lớn hơn người, Lục Thanh Chung không lên tiếng, hắn cũng không thể tự ý hành động, đành phải cúi đầu xuống ngựa, hùng hùng hổ hổ đi sau Lục Thanh Chung vào chùa Bảo An.

Ánh nến trong phật đường lay động, trong ngọn đèn sáng tối chập chờn này, bức tượng phật tổ mình vàng to lớn lộ vẻ tĩnh mịch cao lớn hơn, làm nổi bật vẻ gầy yếu của phương trượng Tuệ Thông trước phật.

Lục Thanh Chung đi vào phật đường, lạy ba vái với tượng phật trước mới chuyển sang phương trượng Tuệ Thông, khách sáo nói: “Tại hạ Lục Thanh Chung, phụng thánh mệnh của bệ hạ tới đây, mong rằng Khánh Vương thế tử đi ra gặp mặt?”

Phương trượng Tuệ Thông chắp tay trước ngực hành lễ, không lá mặt lá trái với y, ông nói thẳng: “Các hạ cầm đao giết người đi vào, thịt cá nào dám gặp nhau với búa rìu?”

Lục Thanh Chung không ngờ ông không thèm giả vờ, sau khi quan sát bảo điện rộng lớn, lại quan sát lão hòa thượng trước mặt, trong lòng nhất thời lưỡng lự không chắc, không biết Văn Hành rốt cuộc diễn trò gì, thế là vận nội lực, nâng giọng lên: “Khánh Vương ý đồ mưu phản, tội này đã là ván đóng thuyền, ẩn núp vô ích, cùng lắm là tốn thời gian mà thôi, nếu thế tử không muốn liên lụy người khác, mời nhanh chóng hiện thân, theo ta về kinh!”

Y dùng nội lực hùng hậu phát ra âm thanh, vang vọng phật đường, như chuông lớn vang lên, hồi âm không dứt. Thái Việt đứng rất gần, bị hét bên tai ù ù, trong lòng chán ghét, không khỏi lùi lại mấy bước. Phương trượng Tuệ Thông lại lù lù bất động, không bị ảnh hưởng chút nào, dùng âm lượng bình thường nói: “Từng nghe ‘Hạc Lệ Bích Tiêu’ của Thanh Điêu đường nổi danh, bây giờ gặp một lần, quả nhiên bất phàm.”

Lục Thanh Chung giật mình trong lòng, thầm nghĩ: “Lão hòa thượng này sao nhận ra được môn công phu này?”

Thanh Điêu đường là một tiểu môn phái ở Bác Châu, trong công pháp có một môn “Hạc Lệ Bích Tiêu”, với bí pháp dùng nội lực phát ra âm thanh, người nghe võ công cao, thì không dễ bị khuấy động; nếu người không có võ công nghe, nhẹ thì ù tai không ngừng, nặng thì thất khiếu chảy máu. Lục Thanh Chung lộ chiêu này, là có chủ tâm muốn ra oai phủ đầu với Văn Hành, cho hắn biết lợi hại, kịp thời chịu thua. Ai ngờ Văn Hành không lộ diện, ngược lại thử ra một phương trượng Tuệ Thông giấu tài.

Lục Thanh Chung vào đại nội trước khi danh tiếng hiển hách, người biết y xuất thân kế nghiệp thầy cực ít, Thanh Điêu đường trên giang hồ cũng không phải môn phái tiếng tăm hiển hách, cho dù xem xét từ phương diện nào, cũng không nên bị một lão tăng trong chùa miếu sơn dã tùy tiện nói toạc ra. Lục Thanh Phong sớm biết Văn Hành có đọc lướt qua võ công tâm pháp các phái trên giang hồ, giờ phút này càng thêm hoài nghi Văn Hành trốn trong chùa. Y thử một lần không thành, đã hiểu phương trượng Tuệ Thông quyết chí ngăn cản, dứt khoát không còn giả vờ khách sáo nữa, nói thẳng: “Lục mỗ ở trong kinh mười năm, không biết chùa Bảo An lại cất giấu cao thủ như thế, hôm nay nếu đại sư khăng khăng ngăn ta, Lục mỗi sẽ lĩnh giáo cao chiêu của đại sư.”

Phương trượng Tuệ Thông nói: “Được thí chủ coi trọng, nói ra thật xấu hổ, lúc bần tăng quy y từng thề trước phật, đời này không động đao binh, không tranh thắng với người.”

Lục Thanh Chung hỏi: “Lời này của đại sư, là cam nguyện bó tay chịu trói rồi?”

Tuệ Thông đáp: “Cũng không phải, gian phật đường này bố trí dầu hỏa thuốc nổ, nếu Lục thí chủ cố ý làm dữ, cả chùa Bảo An cũng chỉ đành đồng quy cực lạc với chư vị.”

Lục Thanh Chung ngẩn ra, một lát sau bật cười khanh khách: “Ta lại không ngờ, tác phong làm việc của phương trượng chùa Bảo An, lại còn hung hãn hơn phàm nhân thế tục ta đây.”

Y suy nghĩ rồi đề nghị: “Đã như vậy, ông và ta đấu một trận, nếu đại sư cao hơn một bậc, ta sẽ dừng tay ở đây, cho thế tử một con đường sống, thế nào?”

Thái Việt vừa nghe, vội vàng nói: “Lục đại nhân! Đây là dư nghiệt của nghịch tặc, ngươi dám kháng chỉ hay sao?”

Lục Thanh Chung lạnh lùng cười nói: “Bệ hạ hỏi, đương nhiên ta có lời đáp lại, đến lượt ngươi xen vào việc của người khác? Cút ngay!” Dứt lời đẩy một chưởng, ống tay áo phồng lên, đánh Thái Việt bay thẳng ra khỏi đại điện, lọt vào trong đám người chờ lệnh bên ngoài điện.

Y tuy là nội vệ, lúc nổi cáu lên lại hơi có phong thái của kẻ mê võ, đã hạ quyết tâm muốn so tài với Tuệ Thông, không ai có thể ngăn cản, hiện tại “hô” đánh ra một chưởng: “Người rảnh rỗi cũng đi, để ta xin đại sư chỉ giáo!”

Tuệ Thông thở dài nói: “Thiên đạo luân hồi, nhân duyên tiền định, nên như thế.” Rồi cũng rũ tăng bào, bay lên nghênh tiếp Lục Thanh Chung, chạm nhau một chưởng với y. Nội lực cả hai đụng nhau, sóng khí cuồn cuộn, tuy là thăm dò, nhưng cũng dùng năm, sáu phần mười công lực, trong lòng mỗi người kinh ngạc, cùng lúc nhảy ra sau.

Lục Thanh Chung nghĩ thầm: “Lão hòa thượng này nội công lại thâm hậu như thế, chưởng pháp cũng chưa từng gặp trước đây, không biết lai lịch thế nào?”

Tuệ Thông lại nghĩ thầm: “Lục Thanh Chung đứng thứ sáu trong cao thủ đại nội, nội lực đã hùng hậu như vậy, không biết mấy vị phía trước phải lợi hại cỡ nào? Hôm nay khó thoát khỏi cái chết, chỉ có liều mình kéo dài, có thể gắng gượng một chút hi vọng sống cho thế tử.”

Hai người họ suy tính vừa ổn định, trong lòng mỗi người có tính toán riêng, lại đồng thời ra tay giành tấn công trước. Lục Thanh Chung bình sinh sở học, trừ võ công sư môn Thanh Điêu đường, còn có “Thiên Hà bảo quyển” đại nội bí mật cất giấu và rất nhiều công pháp phái khác. “Thiên Hà bảo quyển” là bí tịch nội công đệ nhất thiên hạ, công pháp cất giấu trong thư đường đều là thượng phẩm, Lục Thanh Chung dốc lòng nghiên cứu hơn mười năm, đã được xưng tụng cao thủ bậc nhất thế gian. Trong khi đó Tuệ Thông chẳng qua là một lão tăng hương dã, có thể cùng hắn đánh đến khó phân cao thấp, mà chưởng pháp mạnh mẽ mau lẹ, thình lình như kiếm tung hoành, trước đây chưa từng gặp, mấy lần ép Lục Thanh Chung lùi đến trước cửa phật đường.

Lục Thanh Chung liều mạng bản thân nội lực thâm hậu, thi triển ra “Thiên Địa Kinh Đào”, liên tiếp bổ ra bốn chưởng, nội lực mãnh liệt như cơn sóng thần, tầng tầng lớp lớp ép về phía Tuệ Thông. Râu dài Tuệ Thông tung bay, không lùi mà tiến tới, cùng y đối bốn chưởng trên không trung, mỗi một chưởng lại tiến lên một bước, giống như phá núi phân biển, khi chưởng thứ năm đưa ra, người đã đến trước mắt, đòn đánh này nếu không tránh được, đỉnh đầu của Lục Thanh Chung ắt sẽ bị Tuệ Thông đánh vỡ nát.

Lục Thanh Chung gắng gượng không đấu lại, vội nhảy ra sau, nhảy ra ngoài bậc cửa, chỉ cảm thấy khí hải bị năm chưởng kia đánh cho đau âm ỉ. Nhớ lại tình trạng nguy cấp vừa rồi, không khỏi thở dài: “Đa tạ đại sư ra tay lưu tình, tại hạ tài nghệ không bằng người, thua tâm phục khẩu phục.”

khí hải

Vừa rồi Tuệ Thông sắp đến trước mắt đột nhiên thu chưởng, bị nội lực của bản thân phản hệ, ngực cũng đau ngột ngạt không ngừng, đứng vững một lát sau đó mới nói: “Đã nhường.”

Trong tích tắc vừa rồi kia, thời cơ Lục Thanh Chung lùi lại gần như mảy may, nếu không phải Tuệ Thông kịp thời thu chưởng, y nhất định không thể vẫn lông tóc không tổn hại gì mà đứng ở đây.

Lục Thanh Chung đã bị ép ra khỏi phật đường, xem như bị thua, thế là tuân thủ hứa hẹn, không bước vào một bước nữa, chỉ đứng ngoài cánh cửa nói: “Ta xem chưởng pháp của đại sư, đìu hiu sắc bén, kiếm khí bức người, là tại hạ ngày thường ít thấy, xin hỏi tôn tính đại danh đại sư, kế thừa nơi nào?”

Tuệ Thông khách sáo từ chối nhã nhặn: “Vô danh tiểu tốt, không đủ quý để nhắc đến.”

Lục Thanh Chung thất vọng thở dài: “Đại sư không muốn cho biết, ta cũng không tiện hỏi nhiều. Nhưng tại hạ từng nghe nói Diên Lăng phái Mật Châu có một môn ‘Bát Cực kiếm pháp’ đã thất truyền từ lâu, tuyệt vời một thời, đáng tiếc sau này không có duyên nhìn thấy.”

Tuệ Thông im lặng không đáp.

Lục Thanh Chung nói xong một câu tán gẫu như vậy rồi không ở lại nữa, quay người xuống bậc, từ xa cao giọng nói: “Hôm nay Lục mỗ nguyện cược nguyện thua, mong thế tử tự giải quyết cho tốt!”

Cánh cửa phật đường chậm rãi khép lại sau lưng y, che giấu một phòng ánh nến nhảy nhót.

Thái Việt trơ mắt nhìn con vịt đến miệng lại bay đi, quả thực sắp bị kẻ điên vì võ làm càn này chọc tức chết, nhưng mà vừa nãy hắn đã trúng một chưởng của Lục Thanh Chung, biết người này không chọc được, đành phải ôm hận đuổi theo Lục Thanh Chung, ra lệnh cho cả đội thuộc hạ rút khỏi chùa Bảo An.

Trong phật đường, thân hình Tuệ Thông khẽ lay, ngã ngồi trên đệm hương bồ. Ngón tay khô gầy của ông hơi run, gạt từng viên tràng hạt gỗ đàn hương, thì thào đọc kinh văn, mặc cho hắc tuyến ở ngực dọc theo kinh lạc đi khắp toàn thân, nhanh chóng ăn mòn kinh mạch nội tạng của ông.

Mặc dù Lục Thanh Chung giữ chữ tín buông tha cho Văn Hành, lại không nói sẽ bỏ qua cho Tuệ Thông một mạng. Lúc cả hai so tài, ông vốn có thể lấy mạng Lục Thanh Chung ngay tại chỗ, nhưng cuối cùng mềm lòng, ngược lại cho đối phương thời cơ lợi dụng.

Không biết Lục Thanh Chung đã hạ độc gì cho ông, thời khắc sắp chết, ông không cảm thấy có gì đau đớn, ngược lại cảm nhận được ấm áp tan ra, tựa như trở về ngày xuân ấm áp của Diên Lăng, hoa dại khắp nơi trên núi, ong bướm bay trong không trung, ông và sư huynh sư muội còn thanh xuân tuổi trẻ, mỗi ngày cùng nhau học võ, hẹn nhau sau khi lớn lên thúc ngựa cầm kiếm, rong ruổi giang hồ.

Nhưng thế sự như mây khói, trong nháy mắt nhân sự đều không phải, ông bế quan ba năm, kiếm pháp đại thành, tin tức đầu tiên nghe được sau khi lại thấy ánh mặt trời, là tin vui sư muội đã thành thân với thiếu hiệp nhà khác.

Khi đó ông kiêu căng tự mãn, không chịu thừa nhận trong lòng mình buồn bã, trong cơn nóng giận rời khỏi môn phái, đi xa tha hương, dần dần xông xáo ra chút tiếng tăm trên giang hồ, cũng được người gọi một tiếng “Đại hiệp”, còn được mời tham gia đại hội luận kiếm ở núi Ti U.

Lần thứ hai gặp lại bạn cũ năm xưa, là ngoài dự đoán, cũng là trong dự đoán. Ông vốn tưởng rằng mấy năm đã qua, chuyện xưa đã buông xuống từ lâu, nhưng chuyện tới trước mắt, mới nhận ra đã đánh giá cao bản thân, cũng đánh giá thấp chữ “tình”.

Vừa buồn vừa vui, say lòng người hơn cả rượu mạnh. Ông cầm kiếm lên đài, thi triển những gì học được từ trước đến nay, “Bát Cực kiếm” long trời lở đất, thắng được cả sảnh đường lớn tiếng khen hay.

Có lẽ tâm tư ông giấu nông quá, lại không biết cách giấu, khiến người khác nhìn ra mánh khóe, thế là kẻ nhiều chuyện xúi giục chồng sư muội lên đài so kiếm, từ xa giằng co với ông trong trăm ngàn ánh mắt.

Đó là một lần so kiếm ông nghiêm túc nhất, cũng là đời này không muốn nhớ lại nhất.

Ông rõ ràng không say, lại tẩu hỏa nhập ma, biết rõ người đàn ông kia tuyệt đối không phải đối thủ của ông, vẫn đâm ra một kiếm sắc bén khó chống chọi, ngay thẳng xuyên qua ngực.

Từ “Thiếu niên anh hùng” và tán thưởng đến tiểu nhân âm tà vạn người phỉ nhổ, chỉ cần một kiếm này.

Ông bị chưởng môn sư huynh tức giận tận trời một chưởng đánh xuống đài, gãy mất tận mấy cái xương sườn, trường kiếm chưa từng rời khỏi người bị người ta bẻ gãy vứt bỏ, nhưng những thứ này cũng không sánh bằng nỗi đau khoan tim khi ông trơ mắt nhìn sư muội đã mang thai ôm thi thể của chồng, nhảy xuống từ vách đá.

Nể tình đồng môn năm xưa, chưởng môn sư huynh không đau thương hạ sát thủ với ông, chỉ trục xuất ông ra khỏi môn hộ Diên Lăng phái. Ông kéo cơ thể bệnh tật, một đường lang thang đến Thiên Thủ, cuối cùng được trụ trì cũ của chùa Bảo An niệm chú thu nhận. Thiếu niên kiếm khách và “Bát Cực kiếm”, cùng những tâm sự tình cảm nén mà chưa lộ, đều như pháo hoa mong manh, chỉ lấp lóe một cái chớp mắt, rồi xoay người trốn vào trong chùa cổ sơn dã yên tĩnh.

Tháng ngày trôi nhanh như nước chảy, ngay khi bản thân Tuệ Thông đã sắp quên những quá khứ máu me pha tạp kia, một thị vệ khắp người phong trần gõ cửa chùa Bảo An.

Khi đó ông nhìn tấm bảng cửa cũ nát, dường như nghĩ đến, nếu sư muội còn tại nhân thế, con của muội ấy bây giờ cũng nên đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi.

Nhất niệm thành phật, trưởng tử Văn Hành của Khánh Vương Văn Khắc Trinh đã được sinh trong ngôi miếu nhỏ này, trong cuộc đời như một đầm nước đọng của ông tựa như ngắn ngủi mà bị gió xuân quét sang bên, được một ngụm sức sống, để ông cơ duyên trùng hợp sống tạm bợ mười lăm năm trên nhân thế.

Nhưng mà nhân duyên gieo xuống vào thập niên trước, thì ra đến hôm nay mới kết xuất một quả cuối cùng.

Trục cửa bị rít kêu “ken két” một tiếng, tiểu sa di lặng lẽ đẩy cửa lớn phật đường ra, gọi một tiếng “Sư phụ”. Giọng nói kia non nớt ngây thơ, vang bên tai, trùng lặp với hình ảnh cũ trong tâm trí. Ông như thể lại về Diên Lăng, khắp núi hoa thơm cỏ dại, chống kiếm gỗ trong gió xuân chậm rãi, hướng phương xa gọi một tiếng giòn tan: “Sư phụ!”

Tiểu sa di không đợi được trả lời, rón rén đi đến trước mặt Tuệ Thông, lại thấy hai mắt phương trượng nhắm chặt, khóe môi mỉm cười, hoàn toàn không còn hơi thở từ lâu.

Nó giật mình không chắc chắn thăm dò hơi thở của phương trượng, cuối cùng sụp đổ khóc lớn lên: “Sư phụ ơi!”

Trận tuyết lớn đầu tiên của đầu mùa đông năm nay, lặng yên rơi xuống trong tiếng khóc run rẩy của nó.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN