Xuân Sắc Như Thế - Chương 7: Lần đầu thi triển y thuật
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
183


Xuân Sắc Như Thế


Chương 7: Lần đầu thi triển y thuật


“Nữ tử lớn mật, dám mạo phạm hoàng tộc?” Một thanh trường kiếm lạnh lùng chặn ngang trước mặt Vân Ánh Lục, hàng loạt ánh mắt kinh ngạc hướng về phía cô.

Vân Ánh Lục ngước đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào vị nam tử cao lớn trước mặt, vẻ mặt bình thản, không chút sợ hãi.

Không được sợ, không được sợ, cô tiếp tục dấn bước về phía trước.

“Tôi là thầy thuốc, tôi có thể giúp người bệnh trong xe”. Cô chăm chú nhìn anh ta, giọng nói dịu dàng ẩn chứa ma lực khiến lòng người yên ổn.

Vị nam tử liếc mắt nhìn cô dò xét, “Tiểu nha đầu ngươi sao?” Một tiểu cô nương xinh xắn thích nói đùa? Trong thái y viện phàm những y quan râu tóc bạc phơ, y thuật cao siêu, mới dám tự xưng y sinh. Ở trong thành Đông Dương, y sinh là chức danh cao cấp, so với lang trung, đại phu còn hơn vài bậc.

“Anh không tin tưởng tôi sao?” Vân Ánh Lục ghét nhất là bị người khác nghi ngờ y thuật của mình, bác sĩ chứng minh bản thân bằng y thuật chứ không phải qua tuổi tác.

“Đúng!” Hai người đôi co, không ai nhường ai.

“Bên ngoài ồn ào cái gì thế?” Một âm sắc có phần già nua nhưng lại uy nghiêm khiến người khác không dám mạo phạm truyền ra từ trong xe.

“Khởi bẩm thái hậu, có một cô nương tự xưng mình là y sinh, xông đến trước hoàng giá, một hai đòi trợ giúp cho nương nương”. Nam tử trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục, rồi vội vàng chắp tay về phía xe bẩm báo.

“Ồ!” Mành xe đột nhiên được vén lên vừa đủ để Vân Ánh Lục trông thấy trong xe ngựa là một lão phu nhân mái tóc muối tiêu, khí chất ung dung cao quý, nằm bên cạnh là một cô gái xinh đẹp, suối tóc rối bời, gương mặt tái nhợt, khuôn bụng nhô cao, máu thấm đỏ hạ y chảy xối xả xuống sàn xe, tiếng rên rỉ đau đớn chính là phát ra từ miệng cô gái này. Bên cạnh cô gái này còn có hai tiểu nữ khác ăn mặc như thị tì đang lập cập quỳ gối, mặt cắt không còn giọt máu.

“Cô ấy sắp sinh rồi!” Vân Ánh Lục trấn tĩnh lên tiếng, nhân lúc những người xung quanh còn chưa định thần, cô đã chui vào trong xe, nắm lấy cổ tay cô gái đang mang thai bắt mạch, ánh mắt chăm chú hướng về đôi môi tái nhợt của sản phụ.

“Khí huyết ứ trệ, thể chất suy yếu, lại còn bị mất nhiều máu, tử cung co rút không theo quy luật khiến thai nhi không thể ra đời. Cô ấy bị khó sinh”.

Tất cả những người có mặt xung quanh đều đứng ngây người, tại sao chỉ trong thời gian một hơi thở, cô gái này đã nắm rõ bệnh trạng của nương nương như thế chứ.

“Tiểu cô nương, cô… theo học đại phu nào trong thành Đông Dương vậy?” Lão phu nhân vừa vui mừng vừa hoảng sợ, vội hỏi.

“Hiện tại đây không phải thời điểm để thảo luận vấn đề này, phải nhanh chóng tìm ra chỗ cho cô ấy nằm xuống, bằng không cuống rốn quấn chặt lại, thai nhi sẽ không ra được, tình hình sẽ càng phức tạp hơn”. Vân Ánh Lục nhẹ nhàng nói.

“Tiểu cô nương, cô có biết người này là ai không?” Lão phu nhân đột nhiên hướng ánh mắt nghiêm khắc về phía Vân Ánh Lục, “Cô có dám đảm bảo sẽ giúp mẹ tròn con vuông?”

“Thực xin lỗi, lão phu nhân, tiểu muội nhà ta không hiểu quy củ, mạo phạm tới phu nhân, xin rộng lượng bỏ qua cho, tại hạ sẽ mang cô ấy đi ngay”. Tần Luận hết hồn chạy tới, chen vào giữa đám người, giữ chặt tay Vân Ánh Lục.

“Buông tay tôi ra”. Vân Ánh Lục nói rồi quay lại nhìn lão phu nhân, “Không một thầy thuốc nào có thể khẳng định đảm bảo trăm phần trăm ca bệnh nào cả, nhưng nếu lão phu nhân tin tưởng, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực chữa trị cho cô ấy”.

Sự nghiêm nghị, bình tĩnh của Vân Ánh Lục đã làm lão phu nhân chấn động trong giây lát, “Tiểu cô nương, thai nhi trong bụng cô gái kia chính là thiên chi kiều tử, nếu không cẩn thận, cô sẽ bị mất đầu”.

“Tôi không lo chuyện ấy, tôi chỉ lo cứ trì hoãn thời gian thế này, có muốn cứu cô ấy cũng không còn cách nào đâu”. Vân Ánh Lục nghiêm nghị nói.

“Thái hậu,” cô gái đau đến mức hơi thở mong manh, liều mạng xoay người, giữ chặt cánh tay lão phu nhân, “Hãy tin cô ấy, xin hãy tin tưởng cô ấy, nhi thần… đã đau đến mức không chịu nổi nữa rồi, thêm một lúc nữa, e là sẽ mất mạng, đây… là hài nhi duy nhất của hoàng thượng… Nhất định phải sinh ra…”

Lão phu nhân nặng nề nhắm mắt, yếu ớt phất tay, “Thôi được, thái y hiện không có ở bên, Ấn phi lại không thể di chuyển, hiện tại chỉ có thể tin tưởng tiểu cô nương này”.

Tần Luận dán chặt mắt vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang hết sức căng thẳng của Vân Ánh Lục, kinh hoàng đến độ sống lưng ướt đẫm mồ hôi. Nàng còn không nghe ra hay sao. Thái hậu, hoàng thượng, họ là người của hoàng thất, còn cô gái đang mang thai này chính là Ấn phi nương nương, đứa bé trong bụng chính là hài nhi đầu tiên của hoàng thượng từ khi đăng cơ tới nay. Đây là chuyện liên quan tới mạng người, ngay cả thái y cũng phải nơm nớp như đi trên băng mỏng, Ánh Lục có phải đã nuốt nhầm gan cọp rồi không?

Hắn hoảng sợ nhưng lại bất lực, hậu quả thế nào cũng không dám nghĩ tới. Vẻ mặt của Vân tiểu thư cố chấp như thế, e là ngay cả chín con trâu cũng không lôi đi được.

“Lão phu nhân đã có lòng tin tưởng thì tất cả mọi sự phải nghe theo tôi. Phiền lão phu nhân hãy lệnh cho gia nhân tới khách điếm thuê một gian phòng, rồi sai người chuẩn bị nước ấm, rượu trắng, càng nhiều càng tốt. Ngoài ra tôi còn cần thêm một chậu than, một ít ngân châm, nếu không có thì kim khâu bình thường cũng được, nhưng nhất thiết phải hơ nóng, và một ít chỉ khâu nữa”.

Vân Ánh Lục hiện cũng mềm nhũn cả tay chân, cô vội lấy ống tay áo thấm mồ hôi trên trán, tất cả đều đang trong vòng kiểm soát.

“Liệu… có được không?” Trái tim hoảng loạn của Ấn phi đột nhiên lại trấn tĩnh đến kỳ lạ.

“Đương nhiên!” Vân Ánh Lục trầm tĩnh khẽ gật đầu.

Thái hậu đang kinh ngạc nhìn cô cũng khẽ thở phào, cảm giác có người để dựa dẫm thật tốt.

Từ khi Ấn phi có tin vui, bà vẫn luôn che chở cẩn thận nên mới bình yên vô sự đến giờ. Khi thái y nói còn một tháng nữa mới tới ngày lâm bồn, bà đã quyết định dẫn Ấn phi tới chùa Từ Ân thắp hương cầu Phật để Ấn phi có thể thuận lợi sinh hạ hài tử cho hoàng thượng.

Dâng hương xong, vừa lên xe ngựa rời khỏi chùa thì bên ngoài lại đổ mưa lớn. Vì an toàn, xe ngựa chạy rất chậm, nhưng không ngờ Ấn phi đột nhiên lại kêu đau bụng, lời vừa dứt, hạ thân bắt đầu xuất huyết ồ ạt. Tất cả mọi người đều nhất loạt hoảng sợ, lần xuất cung này vốn là cải trang xuất hành nên không dẫn theo nhiều người, thái y cũng không theo hầu. Ấn phi đau đớn lăn lộn trong xe, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, xuất huyết không ngừng, hơi thở càng lúc càng mỏng manh, yếu ớt.

Trước mắt thái hậu như tối sầm lại, thị nhân hoảng loạn không biết xoay xở ra sao, xe ngựa đành phải dừng lại trên đường núi, không thể tiến cũng chẳng thể lui. Tiếng rên la thảm thiết của Ấn phi khiến bà hoàn toàn lực bất tòng tâm. Dù bà đã cho người hỏa tốc vào cung truyền thái y, nhưng thời gian từ đây đến hoàng cung cũng không thể chỉ trong một hai khắc, thái hậu đã không dám ôm hi vọng gì nữa rồi. Đứa bé trong bụng Ấn phi chỉ e cũng lại tan biến như bọt nước!

Bồ Tát thật sự không nên tiếp nhận hương tiền của hoàng thất, sao lại có thể bỏ rơi chúng ta lúc này chứ? Không, không được hoài nghi Bồ Tát, tiểu nha đầu này đột nhiên xuất hiện nhất định là do Bồ Tát phái tới, bằng không tuổi trẻ như thế, sao lại có thể bình tĩnh, cương nghị như vậy được?

Cung nữ và thái giám vội lót đệm cỏ dưới thân Ấn phi rồi khiêng thẳng vào trong khách điếm, tất cả đều răm rắp nghe theo lệnh của Vân Ánh Lục. Trong khách điếm đã dọn sẵn một gian phòng rộng rãi, nước ấm đầy thùng, rượu trắng đầy vò, than trong chậu cũng đang cháy rừng rực, ngân châm đã được hơ nóng, khăn vải sạch sẽ xếp đầy trên khay nhỏ.

Vân Ánh Lục bước ra ngoài khách điếm, vừa trông thấy vị nam tử lúc nãy đang nhìn mình đầy nghi ngờ, cô mỉm cười rút tụ kiếm[1] bên hông anh ta ra, “Cái này cho tôi mượn dùng một chút”.

[1] Một loại đoản kiếm hay dùng để phòng thân.

“Ngươi…” Vị nam tử cao lớn theo bản năng tiến lên định đoạt lại vũ khí, nhưng Vân Ánh Lục đã nhanh nhẹn tránh thoát.

“Tôi cần dùng để giải phẫu, khi nào dùng xong tôi sẽ trả lại cho anh, đừng có nhỏ mọn như thế”. Cô rút tụ kiếm ra khỏi vỏ, chăm chú quan sát lưỡi kiếm với vẻ mặt vô cùng hài lòng.

Vị nam tử nghẹn họng nhìn trân trối, đó là tụ kiếm thượng đẳng do đích thân hoàng thượng ban tặng, sao nha đầu này có thể rút kiếm với điệu bộ tự nhiên như thế.

“Tuyệt đối không được làm tổn hại đến nó!” Anh ta sầu não dặn dò.

Vân Ánh Lục khẽ cười rồi xoay người về phía đường cái quan gật đầu với Tần Luận lúc này đang mang vẻ mặt nửa đăm chiêu nửa lo lắng, sau đó xắn tay áo bước vào khách điếm. Cô chỉ giữ lại một cung nữ làm trợ thủ, những người còn lại đều cho thoái lui.

Thái hậu căng thẳng đi đi lại lại trong phòng, hai tay ôm lấy ngực, run rẩy không ngừng. Suy cho cùng vẫn không thể tin được, nha đầu kia nhìn qua chỉ mới khoảng mười bảy, mười tám tuổi thôi.

“Bây giờ tôi sẽ cởi bỏ nội y của cô, dang rộng chân ra, được rồi, rất tốt…” Vân Ánh Lục khẽ hít một hơi, cổ tử cung đã mở được khoảng ba phân, một ngón chân của thai nhi đã lộ ra, kích cỡ ngón chân khá lớn nên hiển nhiên thai nhi không nhỏ, đây là trường hợp sinh ngược đặc biệt nguy hiểm. Nếu ở thế kỷ hai mươi mốt thì đây không phải là chuyện gì phức tạp, nhưng ở thời đại này, điều kiện chữa bệnh và dụng cụ y tế đều hết sức lạc hậu nên mọi việc chỉ có thể trông chờ vào bản lĩnh chống chọi của sản phụ.

“Lấy cho tôi một ít ngải trụ[2]”. Cô bình tĩnh ra lệnh cho cung nữ bên cạnh, một tay dốc bầu rượu khử trùng cho Ấn phi, tay kia hơ nóng ngân châm trên chậu than.

[2] Một loại dụng cụ thường dùng trong Trung y, tương tự ống giác hơi.

“Tôi sẽ châm vào huyệt hợp cốc và huyệt ba âm để giảm đau cho cô, nhưng chỉ được một lúc thôi, sau đó cô phải cắn răng chịu đựng, biết không?” Giọng nói của Vân Ánh Lục giống như làn gió tháng Ba êm ái lướt qua mặt, khe khẽ dịu dàng.

Ấn phi đau tới mức không mở nổi mắt, cắn môi đáp: “Được!”

Ngải trụ được đốt nóng, ngân châm châm vào huyệt vị, sắc mặt Ấn phi đã hồng lên đôi chút, thần trí cũng tỉnh táo phần nào. Vân Ánh Lục lấy tụ kiếm trên bàn hơ qua lửa.

“Á!” Cung nữ và Ấn phi đồng loạt kêu lên sợ hãi, khiến người bên ngoài cũng không tránh khỏi rùng mình.

“Không sao, làm như thế miệng vết thương sẽ gọn, hồi phục cũng rất nhanh, tránh trường hợp thai nhi chào đời sẽ làm rách thêm da thịt”. Vân Ánh Lục trầm tĩnh dùng tụ kiếm rạch tầng sinh môn, rồi nhẹ nhàng đưa tay vào cổ tử cung, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của thai nhi. Ấn phi đau đớn gào thét không ngừng, khiến Tần Luận đứng bên ngoài đường cái quan cũng nghe rõ mồn một.

Thái hậu mấy lần định chạy vào trong phòng, nhưng vừa tới gần cửa, bà lại ngừng bước. Chữa ngựa chết thành ngựa sống, so sánh thế có phần khập khiễng nhưng cũng rất chính xác.

Người duy nhất trong lòng đã có dự liệu là Vân Ánh Lục, “Hít sâu vào, rặn đi, đúng rồi, tốt lắm, hít sâu vào… làm lại lần nữa! Tốt lắm, làm lại lần nữa…”

Tiếng khóc chào đời của đứa trẻ làm tiếng mưa ngoài song cửa như ngừng bặt.

Thái hậu ngồi lặng trên ghế tựa, vừa muốn khóc vừa muốn cười. Hài nhi đầu tiên của hoàng thượng rốt cuộc cũng bình an đến với thế giới này.

“Cung hỉ thái hậu, Ấn phi nương nương vừa sinh hạ một tiểu công chúa cho hoàng thượng, mẹ con đều bình an”. Tiểu cung nữ mở cửa phòng ra, cuống quýt bẩm báo.

“Là công chúa…” Thái hậu ngẩng đầu lên, gương mặt hơi lộ vẻ thất vọng.

“Vâng, tiểu công chúa rất xinh xắn”.

“Được, để bản cung vào xem sao”. Thái hậu day day thái dương, trước mắt vẫn cứ nên vui mừng đã.

Vân Ánh Lục khâu vết thương cho Ấn phi, mồ hôi lấm tấm đọng trên trán, “Đứa bé rất xinh xắn, nghị lực của phu nhân cũng thật phi thường”.

Ấn Tiếu Yên yếu ớt nằm trên giường, vẻ mặt thoáng phiền muộn, khi cung nữ ôm tiểu công chúa đến trước mặt nàng, nàng cũng chẳng buồn đoái hoài đến.

“Không nên như thế, Ấn phi, sau này ngươi nhất định sẽ sinh hạ được tiểu hoàng tử”. Thái hậu an ủi, trông thấy Vân Ánh Lục nhanh nhẹn thu dọn mọi thứ, rửa sạch vết máu, mặc lại nội y cho Ấn phi, động tác vô cùng nhanh nhẹn chuyên nghiệp, tâm tư bà bỗng nhiên khẽ động.

“Cô nương, cô ra đây một chút”. Bà vỗ nhẹ lên vai Vân Ánh Lục, Vân Ánh Lục gật đầu, “Tôi rửa tay xong sẽ nhanh chóng kê đơn, lão phu nhân hãy cho người đi bốc mấy thang thuốc để giúp sản phụ thanh tẩy, tiêu viêm”.

“Những việc ấy sẽ có người khác làm, cô không cần lo lắng”.

Vân Ánh Lục khẽ cười, lúc này mới có tâm trạng quan sát lão phu nhân trước mắt này, qua phục sức cũng có thể thấy bà ta thuộc hạng đại phú đại quý! Vừa rồi cô mải lo cho Ấn phi, nên không để ý mấy đến kiểu cách trò chuyện của chủ tớ nhà họ.

Thái hậu dẫn Vân Ánh Lục đi tới chiếc xe ngựa bên cạnh, một nam tử đeo bội kiếm tiến lên vén mành xe, đỡ hai người bước vào bên trong, sau đó mành xe lại được buông kín, hắn đứng bên ngoài, ánh mắt lạnh lẽo đảo quanh bốn phía.

“Cô nương cũng là người Đông Dương sao?” Thái hậu ôn hòa hỏi han.

Vân Ánh Lục ngồi lại ngay ngắn, hai tay thả lỏng, “Vâng ạ, tiểu nữ ngụ tại Vân phủ phía Nam thành Đông Dương”.

“Cô nương có quan hệ gì với Vân gia chuyên kinh doanh châu báu hay không?” Thái hậu nhướng mày.

“Đó là cửa hàng của gia đình tiểu nữ”.

“Hóa ra là Vân tiểu thư, kỹ thuật đỡ đẻ này cô theo học ai vậy?” Với trường hợp khó sinh của Ấn phi, đừng nói là ở trên đường, ngay cả trong hoàng cung, cũng là việc lành ít dữ nhiều, vậy mà tiểu nha đầu này lại có thể dễ dàng giải quyết vấn đề này, thật khiến người khác không khỏi khâm phục.

“Tiểu nữ…” Vân Ánh Lục vốn tính thật thà, ít khi nói dối nhưng trong tình huống này, nếu nói thật, người khác có thể tin hay không? “Là… nghề gia truyền ạ”. Cô thật sự không bịa ra được cái tên nào.

“Không ngờ Vân phủ còn có tuyệt kỹ này, Vân tiểu thư, ngoài đỡ đẻ ra, cô còn có thể làm được những gì?”

“Chuyên môn chính của tiểu nữ là phụ khoa, những bệnh khác cũng có thể chữa được, nhưng không tinh thông bằng”.

“Phụ khoa mà cô nói là chỉ cái gì?”

“Hạ thể của phụ nữ thường mắc một số bệnh như viêm nhiễm, mụn nhọt, khối u… Tiểu nữ có thể chữa được chúng và cả việc sinh đẻ nữa”.

Thái hậu chớp mắt liên hồi, qua tuổi dậy thì, chỗ kín của nữ nhân thường mắc những loại bệnh khó nói như vậy, thái y bắt mạch cũng ít khi chẩn ra được, nên đa phần đành phải cố chịu đựng, thật không ngờ trên đời này còn có dạng thầy thuốc chuyên trị loại bệnh này.

“Cô nương có cách nào chữa được chứng không đậu thai và sẩy thai không?”

“Nếu là vô sinh bẩm sinh thì tiểu nữ cũng không có cách nào giúp được. Còn việc tránh sẩy thai, chỉ cần sản phụ làm theo yêu cầu của thầy thuốc, thì cũng không quá khó”. Vân Ánh Lục thận trọng trả lời.

Vạn thái hậu đột nhiên đứng phắt dậy, hai mắt lấp lánh niềm vui, “Vân tiểu thư, cô có bằng lòng theo bản cung tiến cung không?”

Hoàng cung? Là nơi giấu quyển sách thuốc độc bản đó sao? Vân Ánh Lục chớp chớp đôi mi dài. Bên ngoài, mưa vẫn không ngừng tuôn, từng giọt từng giọt lấp lánh tựa ngân châm rơi đầy trời.

Tần Luận nhìn thấy Ấn phi nương nương được khiêng từ khách điếm ra, cả đám thị nữ ướt như chuột cũng nhộn nhịp lên xe quay về cung. Đường cái quan bị chặn suốt hai canh giờ cuối cũng đã thông. Tần Luận đứng bên vệ đường, dõi mắt theo đoàn xe đang chậm rãi rời đi trong màn mưa trắng xóa.

Vân Ánh Lục đâu?

Lúc nãy hắn thấy nàng cùng Vạn thái hậu lên xe ngựa, không biết liệu đã xuống hay chưa? Tần Luận khoanh tay trước ngực, mày ngài nhíu chặt, nhìn màn mưa thở dài. Hay lắm, kế hoạch cùng Vân Ánh Lục tay trong tay, vai sánh vai bước vào Vân phủ của hắn đã tan thành bọt nước. Nhưng cũng không phải là không còn cách nào khác, Vân Ánh Lục khiến hắn càng lúc càng thêm hứng thú, không có tài thơ nhưng lại là một diệu thủ thần y, vị trí thiếu phu nhân của tiệm thuốc Tần gia, không dành cho nàng thì còn ai nữa chứ?

Trời ban lương duyên, trời mong tác hợp cho hắn đây mà!

Khuôn mặt anh tuấn của Tần Luận dường như vừa được đôi tay dịu dàng tựa nước nhẹ nhàng chạm khẽ, thật vô cùng sống động.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN