Xuân Sắc Tràn Đầy (Cướp Tình) - Chương 30: Hắn có phải không được hay không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
178


Xuân Sắc Tràn Đầy (Cướp Tình)


Chương 30: Hắn có phải không được hay không


Làm sao bây giờ, nếu mẹ biết thì cô làm sao đây?

Mạc Quân Lâm nhanh tay, cầm lấy cái chăn gần đó bao cô chặt chẽ, Từ Nghiên sợ tới cả người run lên, nước mắt rơi ra ào ào, mỗi một giây trôi qua như là lăng trì, cô tưởng tượng, nếu mà mẹ biết, thì sẽ tức giận rất nhiều. Cô nghe được tiếng bước chân, cứ nghĩ là mẹ Từ đang bước lại gần nhà vệ sinh, nhưng sau đó lại nghe tiếng rót nước, lại nghe thấy tiếng xốc chăn lên. Sau đó cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của mẹ, Từ Nghiên còn không dám tin lắm, thẳng đến khi Mạc Quân Lâm thì thầm bên tai: “Dì lại ngủ rồi, em sửa sang xong rồi thì nhanh đi ngủ thôi.”

Cô chậm rãi thở ra một hơi, có một loại cảm giác áp lực, giống như là từ địa ngục thoát ra vậy. Từ Nghiên cố gắng thả lỏng bản thân, nhưng lại cảm thấy giận Quân Lâm, đều tại hắn, sao có thể không màng hậu quả, muốn làm liền làm.

Từ Nghiên mặc lại quần áo, sau đó chui vào giường, trùm khăn lên đầu, không nhìn hắn nữa. Ngày hôm sau, mẹ Từ cảm thấy được hai người có gì đó không ổn, lên xe lửa thì tiền trảm hậu tấu, cùng với Quân Lâm đổi vị trí, nhưng Từ Nghiên còn một bụng tức giận, chỉ một mực quay đầu ra cửa sổ không thèm nói chuyện, cũng không thèm nhìn hắn.

Mạc Quân Lâm nhỏ giọng: “Anh sai rồi, Nghiên Nghiên, em đừng giận nữa…”

Hừ, cô nhất quyết không dễ dàng tha thứ cho hắn đâu.

Ngồi trên xe lửa bao lâu, hắn ân cần rót nước đưa trà, lại được mền cho cô, sợ cô lạnh, tất cả mọi việc đều vô tri bất trí mà làm vô cùng tốt. Cô thấy hắn như vậy, lại thấy đáng thương, trong lòng lại không nhịn được tiêu tán hết tức giận, vừa bước xuống xe, hắn nhìn cô, cười đến sáng lạng vô cùng. Thấy lúm đồng tiền kia của hắn, cô không đành lòng nữa, nhẹ giọng “ân” một tiếng.

Thật ra ngay từ đầu cô đã bị hắn dắt mũi rồi. Đúng không?

Điền xong nguyện vọng, thực nhanh kết quả liền có. Từ Nghiên cũng đoán trước được trường học của chính mình.

Ở đại học bốn năm, mỗi ngày Quân Lâm đều tới đón cô, vô luận là ăn cơm, hay trời bên ngoài có gió, có mưa, hắn vẫn chăm sóc Từ Nghiên cực kỳ tốt.

Đừng nói hắn ở trong trường danh tiếng không hề nhỏ, người lớn lên lại đẹp trai dễ nhìn, đối với bạn gái lại ôn nhu chăm sóc, Từ Nghiên bị mọi người nhìn như kiếp trước cứu cả thế giới, nhặt được một bạn trai bảo bối. Có vài người còn ghen ghét muốn chết.

Không phải không có người muốn đến cạy góc tường, nhưng mà tại sao một chút hắn cũng không thèm động lòng? Hay phản ứng đều không thèm cho người ta?

Nhưng Từ Nghiên biết được, cô không thể nào ở cùng với hắn một chỗ được, tên kia nếu ở một mình với cô lập tức hóa sói. Một chữ thôi.

Hành

Mỗi lần bị hắn bắt được sẽ hành cô tới trời đất tối tăm cũng quyết không tha.

Kỳ thi cuối cùng ở Đại học cuối cùng cũng kết thúc, Từ Nghiên cũng quên mất tại sao lại bị hắn kéo về phòng, đi vào phòng đóng cửa lại, giày còn chưa kịp thay, nam nhân kia đã đè cô ở ván cửa, đôi môi ấm áp không nói một lời đã lấp kín miệng cô, thân hình rắn chắc giam cầm cô, bàn tay quấn chặt eo cô.

“Nghiên Nghiên, anh nhớ em muốn chết..” Tiếng nói trầm thấp vang lên bên tai, sau đó lại hôn lên đôi môi cô.

Cô ngửi thấy hơi thở nóng rực của hắn, cả người bị hắn bao trùm. Hắn hôn cô, từ ôn nhu đến kịch liệt, hôn đến cô không còn hô hấp, sau đó bắt đầu các loại đùa bỡn…

Quần áo trên người bị hắn cởi ra, bị hắn ném tới sô pha, hoàn toàn không nhớ rõ điều gì nữa.

Từ Nghiên mê man nhìn ra đằng xa, dưới đầy quần áo hỗn độn, quần lót của cô, nội y, quần dài của hắn, váy của cô, áo sơ mi của hắn, không thể kể hết, có thể nhìn thấy hắn gấp gáp thế nào, tựa như không chờ được nữa.

Vì thi cuối kỳ, cô không cho hắn động vào mình, cũng hơn nữa tháng rồi, khó trách hắn háo sắc như vậy.

Tên gia hỏa này, bình thường hai ba ngày không chạm được cô, sẽ tùy chỗ mà động dục, ở trong góc quán cà phê, ở thư viện đằng sau cầu thang, có khi còn quá đáng hơn, có lúc còn ở trong phòng học, những nơi nào dễ bị người khác bắt gặp, hắn đều chơi đùa cô ở đó, trải nghiệm biết bao nhiêu lần cảm thấy vừa thẹn vừa kích thích…Rất khó để quên.

Khi cô hoảng loạn thất thần, côn th*t kia đã ngẩng cao đầu, hắn cũng nhanh chóng đeo vào bao cao su trong suốt. Mạc Quân Lâm nhìn cô, cả người trần như nhộng, xương quai xanh tinh xảo, bầu ngực tròn trịa đứng thẳng, vòng eo tinh tế, nhìn một màng này, cự vật bên dưới lại nhảy dựng.

“A….”

Trong cổ họng cô phát ra âm thanh rên rỉ thỏa mãn, tiểu huyệt cô, hải trướng, côn th*t hắn lấp đầy tất cả.

Hắn nắm đùi cô đặt lên trên vai, côn th*t bên dưới nhắm ngay đầm lầy lầy lội, ngay phía lỗ nhỏ thọc thẳng vào, hung hăng mà làm chết cô.

Không biết hai người đã hoan ái bao nhiêu lần, âm đ*o cô cũng vô cùng thích hợp, khắng khít, âm đ*o mê người kia bị cự vật to lớn chứa đầy, hai người cùng hòa hợp, bổ sung lẫn nhau. Cô sợ hắn, côn th*t kia to lớn như vậy, mỗi ngày đều bị hắn trêu chọc, nhưng làm bao nhiêu lần, tiểu huyệt kia lại càng hẹp lại, sau khi bị hắn xâm chiếm, tiểu huyệt kia lập tức mềm như bông, sau đó co rụt lại, mút chặt dương v*t hắn. Mạc Quân Lâm sau khi đâm vào, lập tức cảm thấy cả người như bay lên thiên đường.

“Nghiên Nghiên…Nghiên Nghiên…Sướng quá… ” Mạc Quân Lâm phát ra tiếng rên rỉ mê người.

Cô xấu hổ, rên rỉ theo tiết tấu. Lúc này, hai chân cô quấn chặt eo hắn, bên dưới lại co rút, sau khi rút ra côn th*t lại dính một lượng d*m thủy lớn, ướt hết cả dương v*t của hắn.

“Quân Lâm, Quân Lâm, ân, thật thoải mái quá….A….A…”

Cô động tình, thân hình run rẩy, nhưng thế nào cảm giác vẫn hưng phấn như lúc ban đầu, mỗi một chỗ trên cơ thể đều bị hắn kích thích vui đùa.

Mỗi một lần hắn trêu chọc cả người cô đều dễ dàng bị kích thích, chảy ra d*m thủy.

Hắn cầm chặt tuyết nhũ cô, xoa xoa nắn nắn. dương v*t kia lại chạm vào hoa tâm. Nhanh chóng rút ra, cắm vào, thậm chí còn xoa tròn, mỗi một góc đều bị dương v*t hắn đâm vào, toàn bộ tiểu mật khang bị tê dại.

“Nghiên Nghiên, có muốn anh không, hả, anh làm chết em, làm chết em….”

Hắn thở hổn hển, ngón tay xoa tròn đầu v* cô, đại chưởng bóp chặt, xoa bóp, từ trên xuống dưới đều bị hắn thao đến sung sướng.

Đấu vú và cả âm đ*o, đều bị hắn chơi đến vô cùng say mê, thơ thẩn.

Hắn cấm cô, cấm đến khoái cảm liên tục đi đến,, một chút lại một chút chất đầy thành núi.

“A a a…”

Cô hét chói tai, tiểu huyệt co rút điên cuồng.

côn th*t trong cơ thể cô điên cuồng đâm vào trong, thô bạo vô cùng, sau đó rút hết ra, lại cắm vào nơi sâu nhất. Thật vất vả mới thoát khỏi đợt bắn tinh nóng hổi, hơn mười ngày rồi hắn không có làm cô. Không tốn quá nhiều thời gian đã kết thúc. Như thế nào, bao nhiêu cũng không đủ.

Cô bị hắn đâm cho váng đầu hoa mắt, cao trào liên tục, nghẹn khóc nức nở, lúc lại kêu to không ngừng, tới nỗi cô cũng không biết bản thân đang nói cái gì. Thậm chí, sau khi hồi phục lại đã bị hắn bắt trả lời một câu hỏi:

“Nghiên Nghiên, có sướng không, anh làm em, có sướng không?”

Hắn nhéo vào mông cô, không biết khi nào đã bị hắn bắt quỳ trên sô pha, cái mông kiêu ngảnh nâng lên, hướng về phía sau dẩu lên, nam nhân kia ở phía sau lưng ngồi dậy, cơ bụng rắn chắc theo động tác mà hiện rõ lên, trên người hắn đổ đầy mồ hôi, da thịt hiện lên một vẻ bóng loáng, càng nhìn càng đẹp.

Hắn thích dùng tư thế này mà làm cô. Cái mông tuyết trắng kẹp chặt côn th*t đỏ tím, hung ác mà ra ra vào vào, lòng tham con người dường như là vô đấy, làm một hồi, d*m thủy lại trải ra, làm đến toàn bộ sô pha đều ướt, hai mắt Mạc Quân Lâm tối sầm, hình ảnh này quá dâm mỹ, kích thích từng tế bào chân tóc trên người, đâm càng mạnh mẽ hơn.

Hắn vỗ bạch bạch lên mông cô, âm thanh khàn khàn hỏi: “Nghiên Nghiên, tiểu âm hộ này mút chặt anh. Có sướng không hả….Có sướng không, Nghiên Nghiên…”

Sau đó hắn lại cố ý chậm tốc độ lại, côn th*t rút ra khỏi cúc hoa hai ba phần. Cô muốn quá chịu không nổi, nhỏ giọng nói: “Quân Lâm, đừng ngừng mà….A a a…”

Nghe được âm thanh cầu xin dâm đãng vô cùng, hắn làm sao từ chối được, động eo, côn th*t đâm vào nơi sâu nhất. Khóe miệng không nhịn được cười lên, ngực cũng không chịu được mà phập phồng, hắn dạy dỗ một tiểu thanh mai đơn thuần thành một dâm phụ, cảm giác thành tụ này quả thật làm hắn cảm thấy trọn vẹn vô cùng.

“Bạch bạch bạch” âm thanh cơ thể va vào nhau vang lên dữ dội.

“Róc rách róc rách” âm thanh d*m thủy giao nhau nổi trội vô cùng.

Cô bị âu yếm đến bầu ngực to đủ lên xuống theo động tác kia, hai tiểu anh đào cũng đỏ hồng mê người, dục hỏa càng mãnh liệt, côn th*t không nhẹ nhàng mà làm chết Từ Nghiên, theo đúng lời mà hắn nói.

Khi mà tinh dịch phun hết vào bên trong, Từ Nghiên đã sớm xụi lơ cả người, hắn bế cô lên giường, cầm lấy bao cao su đã đầy ụ ra, đổi một cái mới, hai chân cô lại bị kéo ra, hắn áp xuống, tiểu huyệt lại ngập tràn, cô khó chịu xoay người. Từ Nghiên rên rỉ, hai chân lại không tự chủ vòng qua eo hắn, nam nhân động tác nhanh hơn, không ngừng mê loạn mà kêu lên: “Quân Lâm…Thật thoải mái….Quân Lâm…Sướng….Sướng quá….”

côn th*t to dài vì tiếng rên này mà nảy nảy lên, hắn sờ vào vòng eo cô, thân hình cao lớn ôm chặt Từ Nghiên. Hắn muốn giao mình cho cô, hai người hòa cùng một chỗ.

“Quân Lâm, nhanh lên….A…Nhanh lên…”

Cô thoải mái đến quên trời quên đất, cơ thể phủ một lớp kích tình hồng nhạt. Tiểu huyệt đang ở trong cao trào, dập dờn như ở đầu ngọn sóng, hắn mấy nay nghẹn phát điên, hắn không chỉ muốn cô một lần, hắn muốn làm nhiều hơn nữa. Muốn cô nhiều hơn nữa. Mỗi lần cao trào d*m thủy chảy ra ướt hết mọi thứ, trải giường giờ đây cũng ướt hết một mảng.

Đôi mắt đen láy của hắn giờ ngập trong dục vọng, hắn thở dốc thật sâu, côn th*t vẫn trước sau không ngừng động, mà hắn cũng không muốn nghỉ.

Cho tới khi làm cô không biết bao nhiêu lần, cao trào triền miên không dứt, hắn mới buông cô ra, gầm nhẹ, mặc kệ tất cả mà bắn tinh.

Bắn tinh xong, hắn không muốn rút ra khỏi âm đ*o mê người, côn th*t vẫn ở bên trong, mà âm đ*o kia vẫn không ngừng liếm mút hắn. Hắn luyến tiếc, nhưng lại sợ tinh dịch kia sẽ chảy hết ra ngoài. Ở trong thêm một hồi, liền rút ra, đem chính mình rửa sạch.

Hắn làm xong, quay về giường ôm Từ Nghiên, đôi mi dài như nhẹ nhàng chớp động, Từ Nghiên mệt mỏi. Không còn biết gì nữa.

Vẻ mặt hắn tràn đầy yêu thương, vuốt ve mái tóc Từ Nghiên, môi mỏng nhẹ hôn lên gò má cô, hỏi: “Nghiên Nghiên, ngủ rồi sao?”

“Chưa…”

Hắn ôm chặt cô, tới gần bên tai hỏi: “Tốt nghiệp xong, chúng ta kết hôn được không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN