XUỐNG NÚI - CHƯƠNG 1: ĐIỆN MẦU MẨN.
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
92


XUỐNG NÚI


CHƯƠNG 1: ĐIỆN MẦU MẨN.


Vốn dĩ Điện Cầu Cẩn đã là nơi có phong cảnh tuyệt mỹ, được chọn vào một trong những thần cảnh của Đỉnh Mao Ly. Mẫu Hậu Ly hay nói ta phải tôn kính những vẻ đẹp ấy. Nhưng cảnh đẹp mà để không thế thì thật phí phạm, con người ta phải biết tận hưởng nó.

Ta bắt đầu quá trình tận hưởng mỹ cảnh của mình trong sự lo âu của các tỉ muội và sự canh chừng nghiêm ngặt của Mẫu Hậu Ly.

Mà dạo này Mẫu Hậu Ly hay có gì mờ ám lắm. Người thỉnh thoảng lại nhìn ta mà suy nghĩ những điều xa tận Đông Hải, rồi thở dài, rồi lại nghĩ. Mà mỗi lần Mẫu Hậu Ly tính toán chuyện mờ ám thì đều bất lợi cho ta cả thôi.

Đại huynh vẫn dưới núi chưa về, Nhị huynh đang mải luyện công trên đỉnh Hồ Ly với thúc thúc Cự Giải Hồ Ly, bây giờ ta mới thực sự là Điện Hạ của Đỉnh Mao Ly này.

Dù đã linh tính được sự nguy hiểm của Mẫu Hậu Ly từ khi đuôi thứ 2 của ta mới mọc, ta vẫn không thể hình dung được sức công phá của nó.

Đó là một ngày lặng lẽ như bao ngày khác, Nguyệt Lão vừa từ Tảng Đá Nhân Sinh bay xuống hạ giới, giăng lên nền trời đầy những dây đỏ đỏ hường hường rực rỡ. Ta cùng tỉ muội đang chọn gỗ để trượt từ đỉnh tháp Cửu Thập Cửu xuống hồ Đại Thủy, tuy sẽ làm gạch ngói trên đỉnh tháp bung lụa tí chút nhưng vì niềm vui nhân thế thì sự hy sinh ấy có đáng là bao, thì con tì của Mẫu Hậu Ly ta nhảy tới. Nó cứ theo ta gọi ta về nhà mãi. Ta đuổi nó đi, nó không đi. Buộc lòng ta phải dùng Thiên Phong Đại Pháp đuổi nó về nhà. Sau khi nhìn cái đỉnh tháp không thể sửa chữa được nữa, ta mới chột dạ cùng mọi người lặng lẽ rút chân ra ngoài cổng Điện Cầu Cẩn, cố không gây ra tiếng động.

– Điện Hạ Ly, Hoàng Vương Nữ Nữ Ly cho gọi người về!

Ta tá hỏa vì thấy nó vẫn đứng đợi ta ở đây chưa về.

– Có chuyện gì vậy?
– Vương Nữ dặn không được nói, chỉ đi kêu người về Động Mao Ly thôi.
– Ngươi có nói không?
– Mm.

Nó là con tì thành thật nhất trong các nữ tì của Mẫu Hậu Ly, người chọn nó đi gọi con về đúng là sai lầm rồi. Ta nhìn nó lắc lắc đầu cương quyết lắm mà trong lòng tự đắc:

– Nói không?
– Mm.
– Được…

– Nô tì lạy người nô tì nói, người đừng làm thế nữa mà… Hahaha… Nô tì nói, nô tì nói…

Ta bỏ tay khỏi cằm, rời tảng đá ven đường đứng dậy. Nó bò lăn lộn trên đất mà cười. Chiêu Cù Ly Đại Pháp Thúc thúc dạy cho ta quả không tầm thường mà. Ta phủi tay đỡ nó dậy, nó nhìn ta rưng rưng nước mắt.

– Nô tì chỉ nghe được… nghe được… hình như Vương Nữ Ly chuẩn bị đưa người vào Điện Mầu Mẩn…

Ta phát hoảng. Sao… Sao lại thế? Ta đã hoàn thành Chân Công Đại Pháp, cũng tu luyện được gần nửa Chân Khí Đại Pháp, sao lại bắt ta vào Điện Mầu Mẩn? Mẫu Hậu Ly thực muốn chặn đường sống của ta thế ư? Điều người ấp ủ lâu nay là thứ này ư? Không thể, không thể được!

Ta vội biến hình thú, lao từ Điện Cầu Cẩn về Động Mao Ly. Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có lẽ… Huhu không phải chỉ vì ta lỡ tận hưởng Điện Cầu Cẩn hơi quá tay, lỡ lái con Phượng Hoàng khạc lửa cháy một nửa khu rừng phía Nam, lỡ làm sập tháp Bát Thập Bát, lỡ… Có chút chuyện cỏn con đâu thể làm Mẫu Hậu Ly ta trừng phạt ta như vậy đúng không? Đại huynh từng chẳng may thả nhầm đàn linh thú xuống núi cũng đâu bị phạt như ta đâu! Mẫu Hậu Ly, người đang phân biệt đối xử đúng không?

Cửa Động vừa hiện ra, ta chỉ hướng tới một mục tiêu duy nhất, không dừng lại cũng không lưỡng lự, chỉ cần thấy tà áo của Mẫu Hậu Ly trải dài, ta lập tức quỳ xuống đường đường chính chính thậm chí không nhìn mặt người lúc đó ra sao. Chỉ có một điều ta nhất quyết phải van xin bằng được, cấm túc cũng được, luyện công cũng được, nhưng chắc chắn phải xin đến cùng thì thôi:

– Mama, con khẩn cầu Mama, dù có chết con cũng không lên Điện Mầu Mẩn đâu!
– Thiên Miêu…

Mẫu Hậu Ly kêu tên ta với đầy những cảm xúc mà ta không thể tấu hiểu và cũng chẳng muốn thấu hiểu. Con tì đứng đằng sau phân bua gì đó, chắc Mẫu Hậu Ly vừa liếc qua. Ta vẫn nhất quyết cúi đầu, trán ta đã chạm vào mặt đất đen lạnh.

– Thiên Miêu, con nói vậy là sao?
– Con chưa đủ tuổi, người không thể gửi con lên Điện Mầu Mẩn được.
– Đây là lời một Điện Hạ tương lai nên nói sao?

Mẫu Hậu Ly không nặng lời nhưng người lên cao giọng. Thử hỏi lời nói của một Nữ Vương đứng đầu tộc Mao Ly hàng trăm ngàn con dân, được sự kính trọng của Hoàng Đế các Ly Thú khác có thể nhẹ nhàng bỏ qua một bên được ư? Chỉ bằng lời nói này, người đã thuyết phục được toàn dân dừng cuộc chiến miền biên hải, giữ vững yên cương nước nhà trước bọn Khuyển Ly ngu dốt, giờ đây người lại lấy nó để đày ải đứa con gái duy nhất của người vào chốn địa ngục.

– Năm xưa Mama cũng phải 400 tuổi mới vào Điện Mầu Mẩn, Đại huynh, Nhị huynh cũng phải 600 tuổi. Tại sao con mới 300 mà đã phải tới đó? Tại sao con không được cùng các bạn học ở Điện Hầu Hẩn rồi mới tới Điện Mầu Mẩn? Chẳng phait năm qua ở Điện Cầu Cần con đã làm rất tốt sao?

Không hiểu sao nước mắt ta cứ chực rơi ra, ta thấy cổ họng mình run lại.

– Từ Cầu Cẩn, đến Hầu Hẩn, đến Mầu Mẩn, đó là con đường tu luyện của người thường. Thiên Miêu, con là phận Đế Vương, thứ con phải gánh vác trên vai không chỉ là tương lai của con mà là của toàn tộc Mao Ly trên đỉnh Mao Ly. Nếu chỉ chịu đựng như phàm Ly, con có là Điện Hạ Ly nữa không?
– Nhưng con… Còn cả Đại huynh, Nhị huynh, sao chỉ có mình con phải lên đấy sớm như thế?

Mẫu Hậu bắt đầu cất cao giọng hơn với ta, hẳn sự suy tính này người đã có từ lâu và bây giờ nó dù hoàn cảnh nào cũng phải đi vào con đường đã định.

– Con là người có sao chiếu mệnh bất ổn hơn cả. Thiên Miêu, đừng khóc lóc vậy, không phải ta muốn con mất đi thời hồn nhiên của mình. Nhưng con cũng biết tên con trên Tảng Đá Nhân Sinh không khắc cùng hàng với những người Mao Ly khác. Thử hỏi, còn ham chơi như vậy, đến bao giờ con mới biết mình là ai?
– Con… Con… – Ta muốn cãi lại lắm, rất rất muốn, nhưng mọi lời nói cũng như suy nghĩ cứ mắc lại cổ họng không thoát ra được, chỉ có ý nguyện cứ theo nước mât tràn ly. Điều người nói là đúng, nhưng điều đó đồng nghĩ với việc giết chết linh hồn ta. – Con… Mẫu Hậu Ly, con xin người, con không muốn…
– Không thể được, ta đã quyết. Con càng luyện sớm Chân Tu Đại Pháp bao nhiêu sẽ càng tốt bấy nhiêu. Đêm dài lắm mộng, ta không chắc tên con sẽ còn chạy đi đâu nữa.
– Nhưng con…
– Được rồi Hoàng Nữ Muội, muội cũng đâu thể ép nó quá đáng vậy được.

Âm thanh dịu trầm quen thuộc đập vào tai ta. Không phải quen thuộc vì ta nghe nó mỗi ngày, mà là quen thuộc vì mỗi khi ta hoảng loạn nhất nó đều vang lên. Ta ngước mắt lên nhìn Thúc Thúc Ly rời thạch bàn bước đến đỡ ta dậy. Thúc Thúc Hồ Ly rạng ngời thiên hạ của ta đây rồi, lại mái tóc đã một nửa nhuộm màu bạch kim, lại đôi mắt xám tro dọa ta sợ từ khi ta còn nhỏ tí nhưng luôn luôn là tấm lá chắn vững chắc của ta trước mặt Mẫu Hậu Ly. Con lạy trời phật, con lạy Thiên Vương, thế này chắc ta có thể sống sót qua kiếp nạn này rồi!

Ta một tay bám vào cánh tay thúc thúc, một tay không ngừng lau nước mắt. Thúc lau trán cho ta rồi quay sang nhìn Mẫu Hậu Ly :

– Muội xem, như thế này lên đấy chỉ làm trò cười cho các huynh đệ Điện hạ thôi. Chẳng phải muội năm xưa cũng đến sinh nhật 400 mới lên đó hay sao?
– Huhu thúc thúc…
– Yên lặng nào con bé này. Muội xem để nó lại đây một trăm năm nữa, theo ta học chút chân pháp, theo Đại huynh Nhị huynh nó ôn luyện, lúc đấy lên Điện Mầu Măn cũng chưa muộn.
– Nhưng muội…
– Ngày xưa ta cũng phận Đế Vương khác thường, mà tận 1000 tuổi mới lên Điện đó ư?
– Huhu thúc ơi…

Mẫu Hậu Ly đưa tay lên định nói gì đó, nhưng thấy hai thúc cháu ta phối hợp người tung người hứng quá ăn ý, một bên hết sức đỡ lời, bên kia khóc lóc ầm ý, đành để tay lại trên bàn, thở dài bất lực:

– Thôi được rồi, coi như hai người có lý.

Bỗng nhiên cục phiền muộn trên cổ họng ta tan biến đi đâu mất. Ta rời thúc thúc nhào tới ôm Mẫu Hậu Ly, nước mắt nước mũi tùm lum:

– Huhu Con cảm ơn Mama, con yêu Mama nhiều lắm, con yêu Mama nhất trên đời…
– Thôi thôi, ra kia mà ôm lão thúc thúc của con ấy!

Không trái lệnh bậc phụ huynh, ta lại nhào sang ôm lấy Thúc Thúc Ly :

– Con yêu thúc lắm lắm ý, yêu hơn Mẫu Hậu Ly nhiều…
– Cái con bé này!

Đến khi ta rời đôi chân run run ra ngoài cửa Động Mao Ly rồi, khi ta nghe chỉ còn tiếng quở trách của Mẫu Hậu Ly với con hầu và tiếng người phàn nàn với Thúc thúc, điều đầu tiên ta nghĩ tới là phải gọi sự huynh về ngay lập tức. 100 năm thôi chứ có nhiều nhặn gì đâu!

———

Trên Đỉnh Mao Ly này, người quyền lực nhất là Mẫu Hậu Ly ta và Thúc Thúc Ly, sau đó là Đại huynh Kì Lân Ly, Nhị huynh Phi Mã Ly rồi mới đến ta. Nhưng ai mà hiểu cho ta lại là đứa bị chèn ép nhiều nhất, cấm đoán đủ đường, chẳng bao giờ được phút giây nào thảnh thơi cả.

Toàn bộ phiền muộn, cách tốt nhất để giải tỏa là ném chúng đi. Thiên Cầm Tỷ đứng bên cạnh nhìn ta quăng liệng những mẩu ngói của nóc Điện Cầu Cẩn về phía cổng trời mà thích thú.

– Muội toàn ném vào thềm Thiên đình thôi, phải xa hơn chút nữa mới tới chỗ con Thiên cẩu được.
– Muội mặc kệ, muội đang tức chết đây! Mẫu Hậu Ly quá đáng, muội thà trốn cả trăm nghìn năm dưới Hỏa Vân còn hơn làm Điện Hạ trên này!
– Thiên Miêu, ăn nói hàm hồ. Công lực của muội chưa thể xuống dưới Hỏa Vân, mà dù có được muội cũng không thể xuống. Muội biết dưới đó là cái gì mà!
– Nhưng… Nhưng… Muội không bao giờ không bao giờ muốn học ở Điện Mầu Mẩn cả!

Ta hét lớn, ném thật mạnh mẩu ngói về phía xa.

“Cạch”.

Tiếng nó chạm bậc đá Thiên đình vọng lại khô khốc. Ta bất lực, ta hoàn toàn bất lực. Tài năng hơn người thì có gì hay ho chứ, quyền lực hơn người thì có gì thú vị chứ? Tại sao lại là ta, tại sao lại là ta???

– Ném cao lên tí nữa.

“Vút”.

Một khoảng tĩnh lặng đợi chờ.

“Gr…. Grrrrrrrrrr Gâu Gâu…. Grrrrr Gâu Gâu Gâu Gâu… “.

Ta quay người lại, không quên kèm theo một điệu cười hồ hởi. Nhất đại nam nhân của Đỉnh Mao Ly, Đại huynh Kì Lân Ly đây rồi! Cuối cùng huynh cũng về cứu giúp ta rồi! Lần nào huynh ấy xuất hiện cũng kèm theo vô tình hữu ý những hào quang nổi lên rựng rỡ, vẻ anh tuấn đến ta cũng phải ghen tị.

– Huynh…
– Này, này không khóc! Không có khóc lóc…

Đại huynh ngốc, làm sao huynh bắt ta không khóc được cơ chứ! Ta cứ thế lao đến ôm chầm lấy đại huynh thân thiết hơn con khỉ ta nuôi trong Động Mao Ly, quên sạch rằng Kì Lân vốn rất kị bẩn. Huhu huynh không biết ta đã sợ hãi đến như thế nào đâu huhu…

Một lúc sau Kì Lân mới đẩy ta ra được. Huynh cúi nhìn ta đưa tay quẹt nước mắt ngắn dài, thở một hơi, rồi cũng lau mặt hộ ta. Cảm giác che chở này đã tồn tại từ rất lâu rồi và chưa bao giờ biến mất. Dù là Mẫu Hậu Ly hay cả Thiên Vương ta cũng không sợ, chỉ có cần Đại huynh và Thúc Thúc là đủ.

(Cô bé nào đấy dưới hạ giới không hay biết mình vừa đắc tội với một vị tối cao nào đó).

Con Thiên cẩu cứ sủa loạn trời, góp vui cho huynh muội ta hội ngộ. Thiên Cầm tỉ khoang tay nhìn Kì Lân huynh cau có khổ sở trước đứa em gái này, cười ra nước mắt:

– Thôi được rồi, là chuyện của hai người. Nhưng sắp tối rồi đấy, tôi không nghĩ ta còn nên đứng đây đâu.
– Cậu bắt đầu như bà già từ khi nào vậy? – Đại huynh nhìn tỉ.
– Cậu đừng động khẩu với tôi, công lực của tôi bây giờ không thua kém cậu đâu!

Thiên Cầm tỉ vừa nói vừa ném cho huynh một cuộn giấy buộc chặt. Lập tức ta thấy mắt huynh tối sầm lại, cả tia nhìn thu trọn trong những tờ giấy mỏng manh ấy. Thậm chí, vẻ mặt của huynh lúc đó nghiêm trọng đến mức ta phải lùi lại một bước, khẽ gọi: “Đại huynh”.

– A… Ừ, Thiên Cầm nói đúng, chúng ta nên về thôi.

Huynh cất nó vào dây thắt lưng, chìm trong những cuộn khác nhạt màu hơn. Ta không hiểu gì, nhưng cũng biết đây không phải thời điểm để hỏi han. Thiên Cầm tỉ tiến về hướng Đông về lại núi Hồ Ly, tỉ đang theo Thúc Thúc học pháp thuật của bên Hồ Ly. Chúng ta tiến về hướng Tây, quay trở lại Động Mao Ly.

Buổi đêm ở Đỉnh Mao Ly rất đẹp. Trèo lên nóc Động Mao Ly có thể thấy bụi cây xòe tròn thấp xuống, tạo thành nền đen cho trời đêm tím xanh rực rỡ, sao trăng lấp lánh. Hằng sa số những vì sao nhỏ li ti lấp đầy bầu trời quyến rũ, mặt trăng khuyết vòng cân nặng nửa khuôn trời.

– Đẹp quá nhỉ?

Đại huynh lên đây từ lúc nào, ngồi xuống bến cạnh ta. Gió thổi tới cuốn tóc ta từng sợi hòa vào ánh trăng, từng ngọn hòa vào ánh sao.

– Đêm nào muội cũng lên đây hết.
– Không lạnh sao?
– Muội hút được linh khí của thiên nhiên mà!
– Phải, huynh quên mất.

Giọng Kì Lân lặng lại kì lạ. Ta giật mình phát hiện:

– Huynh đang uống rượu à?
– Ừ.
– Muội hiếm thấy huynh uống bao giờ…
– Ừm.

Huynh là người luôn biết chừng mực, là ngôi sao sáng nhất bầu trời kia. Huynh muốn uống có lẽ là do điều gì đó, Kì Lân sẽ tự biết cân bằng thôi. Gợn sóng lo lắng ta dành cho huynh cũng như Mẫu Hậu Ly dành cho huynh, từ xưa đến nay, đều bị huynh làm phẳng lại. Ta quay trở về với mảnh đêm ảo diệu, không giấu được tiếng thở dài ảo não.

– Điện Mầu Mẩn ám ảnh muội đến thế sao?

Ta gật đầu trả lời.

– Được rồi… – Huynh thở một hơi hòa vào làn gió. – …Đi với huynh.

Bất ngờ Kì Lân huynh đứng dậy, nhìn ta thúc giục. Ta chưa kịp định thần điều gì huynh đang muốn nói tới thì thân thể đã bị biến về hình thú, bốn chân mới quăng lên trời còn quơ quơ, đúng như ta lo sợ, huynh đã cắn gáy ta lôi phắt từ đỉnh Động Mao Ly xuống dưới cửa Động, nhẹ nhàng lặn về phía sau tiến tới chuồng Phượng Hoàng. Đại huynh đáng ghét, tên Đại huynh đáng ghét, khi nào ta học được Biến Thần Đại Pháp ta sẽ biến hình thú huynh rồi lôi đi khắp cái Đỉnh Mao Ly này luôn! Đại huynh đần thối! Kì Lân Ly Huynh đúng là Kì Lân Ly Huynh mà!…

Phía sau Động Mao Ly là chuồng linh thú. Nơi đó nuôi giữ rất nhiều thần thú của người Mao Ly. Khắp thiên hạ này có duy nhất 7 con Phượng Hoàng, được chia cho các Vương Tử và Thần Hành. Ba huynh muội ta từ nhỏ đã giỏi nhất môn vào chuồng linh thú ăn trộm Phượng Hoàng của Mẫu Hậu Ly để dạo chơi khắp Đỉnh Mao Ly này. Những ngày nhị vị đại huynh rời núi, ta chỉ ao ước mình có đủ công lực để tự thân có thể trộm được bé Phượng Hoàng ra ngoài.

Huynh thả ta độp xuống yên cương, “hắt xì”, trong này lạnh quá. Ta lắc lắc đầu biến lại về hình người, chạm vào mũi đá bắt đầu giá buốt.

– Huynh đi đâu?

Ta hỏi khi Kì Lân đẩy ta về phía sau để giành quyền cầm cương. Huynh vỗ vỗ nhẹ vào đầu con thần thú:

– Đi khắc biết. Đi nào bé Phượng.

Con Phượng Hoàng dần dần lùi lại, chuẩn bị tiến ra cửa hang để thả mình vào không trung. Ta bám vào áo huynh.

– Nhưng là đi đâu?
– Đi nào!

Giọng huynh chắc nịch, Phương Hoàng tiến ra khỏi cửa hang. Từ trên cao nhìn xuống Hỏa Vân bên dưới lung linh sâu thẳm, nhìn lên trên trời đen lấp lánh sao trăng, cảm giác bao la rộng lớn, từ trong tâm không bị bó buộc bởi bất kì điều gì. Ta quên mình vào trời đất sơn hà, mỉm cười rạng rỡ.

– Cất cánh.

Phượng Hoàng rời núi, giang đôi cánh trải dài tiến vào màn đêm huyền ảo chói sáng. Đuôi nó vẽ lên những đường lửa đỏ, rải ra hạt sáng như những con đom đóm nhỏ xíu trên con đường vừa đi. Dù đã cưỡi thần thú rất nhiều lần rồi nhưng lần nào ta cũng phải ngạc nhiên, hút hồn vào vẻ đẹp đỉnh thiên của loài vật bậc nhất thiên hạ này.

– Haha… Ta nhớ ngươi quá Phượng Hoàng ơi… Huhu…
– Đã lâu rồi chúng ta không cưỡi nó như vậy.
– Phải, đã lâu lắm rồi!

Đại huynh nắm dây cương, hướng bé Phượng tiến xa khỏi mỏm đá, đi sâu vào vùng lấp lánh trước mắt. Ta có thể thấy Điện Cầu Cẩn với mái ngói ngọc ánh lên dưới trăng, dưới ánh lửa của Phượng Hoàng; thấy hồ Đại Thủy phản chiếu chúng ta bay lượn; thấy Động Mao Ly im lìm lặng lẽ; thấy dải Hỏa Vân ngăn cách Đỉnh Mao Ly với vùng chân núi đang bông lên như những đóa nhân tơ.

– Huynh… Huynh… – Ta ngập ngừng lo ngại khi thấy dải Hỏa Vân bắt đầu lùi dần về phía sau. – Huynh đang ra khỏi Đỉnh Mao Ly đấy!
– Nhìn xuống dưới xem, đó là trần thế đấy.

Dùng hai tay bám chặt áo Kì Lân, ta từ từ đưa mắt đến nơi huynh nói. Trước hết là mây đêm mờ dần, sao lớn sao nhỏ chìm dần vào đường chân trời. Phía xa cũng có núi nữa kìa, những ngọn núi tuy không cao như Đỉnh Mao Ly những cũng sừng sững giữa mây trời. Và dưới đó…

– Oaaaaa… Đại huynh, người ta thả sao lên trời kìa! Ô, người ta đang thả sao lên trời kìa!

Không tin vào mắt mình, nhưng đúng là từng cột sao cứ thế thay nhau bay lên trời, tỏa tia sáng vàng cam lấp lánh, lúc lắc, lúc lắc.

– Ha, đó không phải là sao. Họ thắp nến trong những khung gỗ dán lại bằng giấy rồi thả lên trời. Đó chính là
đèn trời đấy.
– Giống như cách chúng ta gửi thư cho Thúc Thúc Ly ngày mình còn bé á?
– Phải, nhưng họ làm vậy để cầu mong an lành và hạnh phúc. Họ tin những ánh nến kia sẽ đến được chỗ của Thiên Vương. Hôm nay là lễ hội thả đèn trời nên mọi người mới thả nhiều như vậy.
– Oa… Vậy mà những bức thư của muội lúc nào cũng tới đúng chỗ Thúc Thúc Ly nhỉ?
– Đầu đất, nó gắn bùa yểm vị rồi!
– Huynh nói gì cơ?
– Đầu đất.
– Đầu đất là gì?
– À, từ này dùng ở dưới hạ giới. Người ta… dùng… để gọi những người than trong gia đình.

Ta nghe tiếng huynh ấy sao sao.

– Đầu đất á?
– Ừ, muội yêu quý ai thì gọi người đó là đầu đất.
– Thế huynh vừa yêu quý muội hả?
– Không, huynh vừa mỉa mai, hiểu không?
– Đại huynh khốn kiếp! Muội sẽ không bao giờ gọi huynh là đầu đất đâu cho huynh biết tay!

Ta túm tóc huynh, đập cộp vào trán mình cho huynh biết thế nào là lễ hội.

– A! Muội làm gì vậy?

Ui chao, nghe tiếng huynh gào thét mà ta hả lòng hả dạ.

– Cho huynh biết.
– Biết là đến lúc thả muội từ trên này xuống rồi hả?

Huynh đặt tay kia về sau, lòng bàn tay lộ rõ cường khí. Ta nhìn cường khí của huynh bừng bừng, biết rằng mình khó mà ngược đằng chân lên đằng đầu nữa.

– Haha, huynh đầu đất, huynh đầu đất…

Ai dè ta vừa nói xong, lão Kì Lân đã đánh vào đầu ta, thu ta về hình thú rồi nhanh tay tóm lấy trước khi ta rơi xuống. Lão nhét ta vào trong ngực áo và bỏ mặc ta bí xị mà cứ thế cho bé Phượng tiến vòng xa sau núi.

– Kì Lân thối hoắc.
– Ừ.
– Kì Lần bỉ ổi.
– Yên nào.
– Về muội mách Mama.
– Thoải mái.
– Muội cào chết huynh!
– Cào đi.

Huhu, huynh toàn bắt nạt ta thôi. Ta nửa mếu nửa khóc nhìn mặt huynh giương giương tự đắc. Rồi, trong giây phút, nhưng chùm đèn trời cuối cùng lọt vào tầm nhìn, ra dõi theo chúng cho đến khi không thể thấy chúng nữa.

– Đứng đợi ta ở đâu nhé.

Huynh xoa đầu thần thú và giữ nó lại ở ngoài một cánh cổng cao lớn đóng chặt im lìm. Ta tuột xuống khỏi người huynh để bắt đầu đi thám thính xung quanh.

– Đi nào Thiên Miêu.

Huynh nhìn ta đầy… đáng sợ.

Đúng, rất đáng sợ, một câu chuyện kinh dị đến phát thần kinh luôn ấy chứ. Kì Lận ngoạm gáy ta và cứ thế lôi ta lủng lẳng trên những bức tường cao dày. Bên trong là những điện đài to lớn và uy nghiêm.

– Ghê quá…

Dù trang nghiêm với vẻ cổ kính, tất cả những công trình ấy đều thấm đượm một sự u tịch côn khắc. Nó buồn tẻ và chán ngán, nó cô liêu và thâm trầm, nó chìm trong mưa phùn buốt giá và những ánh nến vàng chiếu xuyên qua đèn lồng đỏ chỉ khiến ta càng thêm thèm khát trở về Điện Mao Ly.

– Huynh… – Ta thậm chí không nhận ra rằng nỗi sợ của mình đã thắm vào giọng nói. – Huynh ơi chỗ nào đây?

Kì Lân chưa trả lời vội. Huynh nhảy qua những nóc điện rồi cuối cùng dừng lại trên một thềm đá ngay đối diện cổng vào.

– Đoán xem.

Ta ngồi trên bậc thềm, bị mê hoặc bởi không khí nơi này. Phủ lên tất cả là màu xanh xám cổ xưa, là mưa nhẹ bay như rắc tuyết, là cái lạnh lẽo cô đơn. Nhưng ở một góc bên phải vẫn có một cây đào già tưởng rằng không còn sống được bao lâu nữa, thân nó đen lại, vỏ đã mục ruỗng, dáng khẳng khiu. Loài này không phải linh mộc, ai đó đã đem nó từ dưới trần lên đây trồng. Giữa cái băng giá dửng dưng, cây đào lặng lẽ ra hoa, những bông hoa cách nhau 7 tấc đều tăm tắp và đỏ như máu chống trọi lại nơi đáng sợ này.

Một bông hoa giữa muôn ngàn sương giá
Lặng một ngày để tỉnh giấc ngàn thu
Vương trên môi chốn nhân sinh phu hà
Đợi người, đợi trọn dải sông ngân…

– Đẹp quá, khác với Đỉnh Mao Ly nhưng chỗ này vẫn đẹp quá.
– Ừ. Muội có nhận ra không?

Ta rùng mình, ngồi nép sát vào con Mao Ly vàng sọc trắng to lớn bên cạnh. Đại huynh vững chãi cứ thế nhìn thăm thẳm về phía cây đào cổ quái.

– Sao huynh lại đem muội đến đây?
– Nếu muội cứ sợ hãi mãi, muội sẽ thành nô lệ cho nỗi sợ trong tim. Muội sẽ bị nó điều khiển và nó chính là điểm yếu của muội. Ta chỉ có thể mạnh nhất khi ta lao đầu vào nó. Muội còn muốn mạnh nhất nữa không?

Ta không trả lời, ta không biết phải trả lời ra sao. Gió thổi qua lành lạnh, hay là những ngày xưa cũ đang to lớn dần trong lòng ta?

Ngày ấy, do ta đã không may đánh sập tòa tháp cao nhất Điện Cầu Cẩn – Bách Tòa – bởi một trò vui vô ý, Mẫu Hậu Ly quyết định gửi ta lên Điện Mầu Mẩn một tháng không người thân.

Một mình ta, phép thuật gần như không có, giữa chốn núi đá, lạnh.

Một mình ta, khóc ngặt nghẽo trong góc căn phòng trống, xung quanh đêm tối ẩn chứa biết bao là ma quỷ.

Một mình ta, buổi sáng luyện công với lũ người như gỗ đá, đến đau ê ẩm; buổi tối cơm ăn toàn rau với đậu, không còn được nhìn thấy trăng sao.

Một mình ta, chịu đánh không ai thương, chịu mắng không ai lo, chịu khổ sở không ai thấu.

Một tháng đen tối nhất cuộc đời.

Dù Mẫu Hậu Ly đã mềm lòng sau khi ta về đã thả lỏng cho ta quậy phá, nhưng chưa bao giờ ta nghĩ tới một ngày người lại bắt Thiên Miêu vào đây.

– Huynh cõng muội.

Kì Lân huynh nói. Ta lau nước mắt vào lông huynh rồi trèo lên trên. Huynh dạo qua những dãy nhà dài to lớn.

– Mọi người đều tới đây khi họ trên 600 năm tuổi, trải qua nhiều bài học và cảm xúc trong cuộc đời. Có thể nói, những người ở đây đều trưởng thành cả.

Mặt ta chìm dưới những vàng vàng trắng trắng êm mượt, mắt ta ngước lên nhìn.

– Mẫu Hậu Ly đã hồ đồ đưa muội vào đây, người chỉ muốn tránh một trong những hậu họa lớn nhất của tộc Mao Ly.

Một rẽ ngoặt khác. Có mùi thơm từ phòng ăn tỏa ra, thắm ướt mũi ta.

– Tất cả mọi người được vào điện chính của Điện Mầu Mẩn đều là người thuộc dòng dõi Hoàng tộc. Bốn đại sư dạy 4 khoa 200 Điện Hạ của loài Ly Thú.

Huynh dạo qua nhà bếp. Ta thấy những người đeo tạp dề xám cười nói vui vẻ, bát đũa lanh canh, ánh lửa bập bùng, thật kì lạ.

– 200 triệu năm trước, khi Ly Thú rời trần gian lên sống trên các đỉnh núi, các đại sư đã có mặt rồi. Pháp thuật của họ tuy không có dòng máu Hoàng tộc còn mạnh hơn cả những Điện Hạ tầm thường.

Huynh đi qua phòng đọc sách. Những nhà trò xếp ống quyển chồng lên cao để thi ném, điều ta chưa từng thấy trước đây. Tiếng cười đùa lấn át màn mưa.

– Tu luyện ở điện chính của Điện Mầu Mẩn đúng là rất vất vả, nhưng muội sẽ có thể đi được xuống dưới Hỏa Vân, muội sẽ học tàng hình để khám phá xem loài người dưới kia như thế nào. Muội còn có thể tu luyện bậc cao để trở thành Vương Nữ, có thể lên Thiên đình.

Ta đã không nhận ra, huynh hoàn toàn phủ nhận huynh cũng là con của Mẫu Hậu Ly, là một Điện Hạ, là người Hoàng tộc.

Kì Lân rời căn phòng quậy phá, trước mắt ta là hành lang dài dẫn đến hậu hoa viên của Điện chính.

– Muội càng học nhanh, càng sớm ra khỏi đây.
– Huynh không muốn ra khỏi đây sao?

Đại huynh hình như vang lên tiếng cười lặng lẽ, rồi lắc đầu.

Huynh thật lạ.

Bên cạnh ao lớn có một cửa động. Kì Lân tiến vào đó. Ao nước bốc lên những làn khói trắng vơ vẩn như mây, hoa sen xanh lấp lánh dưới đáy nước. Hang đá cây leo mọc đầy, nước nhỏ từng giọt, tưởng lạnh nhưng hóa ra càng vào trong càng ấm. Ta dụi đầu ta vào đầu huynh, ngái ngủ.

– Kì Lân huynh, khuya lắm rồi…
– Muội nhớ rượu Thiên Niên của Cự Giải Thúc Thúc Ly không?

Ta như thấy vị ngọt đắng len vào từng ngóc ngách trong miệng mình.

– Muội uống trộm được một ngụm thôi, nhưng ngon nhỉ?
– Muốn uống nữa không?
– Có.
– Xuống đây nào.

Ta chưa từng nghĩ Điện Mầu Mẩn có hang động, hơn nữa còn là hang động chứa toàn những kệ đựng thanh quyển đã cũ và rượu chất đống ở một bên. Tụt xuống khỏi lưng Kì Lân, mùi rượu đã bủa vây xung quanh. Thiên Niên, tất cả đều là rượu Thiên Niên!

– Nếu muội chịu khó đi lại, Điện Mầu Mẩn không nhàm chán lắm đâu. Thánh điện hàng trăm vạn năm này mà chỉ toàn để học thì phí phạm quá rồi.

Ta rón rén rời đại huynh, ngắm nhìn những kệ sách cao lớn, những vò rượu phủ bụi, mùi cổ xưa mang lại cảm giác thật khó tả.

Huynh chạm nhẹ vào đầu ta. Ta lắc lắc những hạt châu trên đầu, hắt xì vài cái, rồi hóa lại thành người. Dưới ánh trăng bạc sáng hơn cả ở Điện Mao Ly, từng đường nét trong động hiện lên rõ ràng và đầy vẻ mê luyến ảo mộng, như lạc vào cõi tiên vậy.

– Thế nào, muội còn sợ nữa không?

Khi ta quay người lại nhìn, Kì Lân huynh đã ngồi trên một tràng kỉ bằng đá, chống tay lên tiểu mộc bàn, bên cây đèn mới châm lửa và chìa cho ta một bát rượu Thiên Niên.

Ta mỉm cười lại gần huynh, đỡ lấy bát rượu.

– Muội vẫn sẽ là người mạnh nhất.

Huynh cũng cười, đúng, ta vẫn yêu đại huynh của ta nhất.

Ta chợt nhớ ra một chuyện, không kìm được:

– Huynh nói Mẫu Hậu Ly đưa muội vào đây để tránh một đại họa, đó là gì vậy?
– Chuyện lâu rồi, để nhắc lại thì…
– Kì Lân Ly Điện Hạ?

Đâu đó vang lên phía sau các kệ sách. Rồi chầm chậm bước ra một sắc trắng tà áo, một mái tóc đã bạc trắng hơn cả Thúc Thúc Ly, nhưng gương mặt không già hơn thúc chút nào. Chỉ có điều, người đàn ông này có mắt màu xanh biển lặng lẽ, và ánh nhìn chạm vào mắt ta làm ta giật mình khó chịu. Đại huynh vội đặt bát rượu xuống, đứng dậy kính cẩn cúi chào.

– Thuyền Phàm Đại Sư.

Đại… Đại sư sao? Ta cũng theo huynh vội vã cúi lạy. Đây là một trong Tứ Vị Đại Sư sao?

– Thuyền Phàm Đại Sư?

Thấy một lúc mà Đại sự không nói gì, Kì Lân huynh hỏi lại.

– À… Ừ, Điện Hạ Ly đứng lên đi, đây có phải là…
– Đây là tiểu muội của nhà trò, Thiên Miêu Ly Điện Hạ.
– Dạ, Thiên Miêu kính bái Đại sư.

Có vẻ những Đại sư, vì họ sống quá lâu rồi nên phản ứng lúc nào cũng chậm thì phải. Đến khi ta đã đứng lên rồi, đứng lên một lúc rồi, ngài mới rời tay đang để sau lưng, và tay kia đang cầm thanh quyển mới thả lỏng đi được. Quả là Đại sự, thần khí từ người dù đi qua cũng khiến tim ta khó đập.

– Hai vị Điện Hạ đến đây, phải chăng hai người gặp chuyện?
– Dạ, không phải. Mẫu Hậu Ly con muốn đưa Thiên Miêu lên đây học nội trong trăm năm nữa.

Bất ngờ, thanh quyển trên tay Đại sự rơi xuống. Người dùng thần pháp thu lại rồi tiếp tục nhìn ta.

– Chuyện của muội muội trên Điện Mầu Mẩn nhiều năm trước, Thiên Miêu vẫn chưa quen được, nên con đưa muội lên đây.
– Ra vậy.

Một lời vô nghĩa. Ông Đại sư này thật nhạt nhẽo. Ta với bát rượu lui dần ra ô cửa sổ. Hóa ra ở đây, dù mưa dù gió vẫn có thể ngắm trăng từ chiếc cửa sổ này. Hơn nữa ánh trăng còn sáng hơn, rạc rỡ hơn, lấp lánh hơn nữa. Có lẽ, Điện Mầu Mẩn không đáng sợ như ta vốn sợ. Đúng vậy, cách duy nhất để xóa bỏ nỗi sợ, là tiến thẳng vào nó.

– Con chưa.

Khi ta uống hết bát rượu và quay lại nhìn, hai người đã yên vị bên tiểu mộc bàn, vừa thưởng rượu vừa bàn chuyện gì đó. Cả hai bọn họ đều mang vẻ mặt buồn phiền khó hiểu.

– Thiên hạ bao la, nếu nghĩ là có thì sẽ có. Sinh tử có số, nếu nghĩ là cạn thì sẽ cạn. Chuyện của con, ta thật sự không thể giúp được.
– Con hiểu. Con sẽ tự mình đi tìm, Đông Hải, Tây Hải, Địa Hỏa, con sẽ đi tìm.

Gắt rồi đây. Ta dỏng tai hòng nghe thêm gì đó, nhưng huynh đã đứng dậy lạy chào. Đại sư nhìn huynh, rồi bất ngờ ánh mắt lại quay sang ta. Mày xanh ấy thật sự thật sự rất khó chịu, đến mức ta phải rời mắt mình ra chỗ khác.

Kì Lân Huynh cùng ta rời hang động.

– Huynh nói gì với Đại sư vậy?
– Một thứ huynh đang tìm kiếm.
– Thứ gì vậy?

Huynh dừng lại, vỗ vào đầu ta.

– Muội không biết được đâu. Ta về thôi. Muội sẽ qua Điện Mầu Mẩn trong bao lâu?

Huynh vừa châm lại một ngọn lửa trong ta.

– 1OO năm, không hơn không kém, muội sẽ hoàn thành chúng tất cả trong 1OO năm.

Huynh cười, ta vùi đầu ta vào lông huynh mềm mại mà ngủ.

Nhưng, dưới ánh trăng lặn trong tia nhìn cuối cùng, ta trông thấy một mảnh áo trắng dõi theo không rời mắt…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN