Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy
Quyển 1 - Chương 15: Thắng mỡ động vật
Editor: ChieuNinh
Nhìn nhìn chung quanh ở trong sơn động, cuối cùng Liễu Thư nhìn trúng một tảng đá có hình chữ nhật, chủ yếu là bởi vì mặt trên tảng đá rất bằng phẳng, tảng đá này được nhặt về để ở trong góc. Cô chuyển ra thì thấy trên mặt còn có bụi đá nên cô lấy nước rửa sạch vài lần xác nhận sạch sẽ rồi mới vừa lòng.
Lấy nồi đá chứa nước ra, nồi đá không tính là nhỏ, rất nặng, Liễu Thư khó khăn lắm mới có thể đi chuyển nó được. Cô nhìn nhìn bếp lò, thấy không vừa lòng nên xoay người ra cửa sơn động, Liễu Thư nhớ rõ bên ngoài sơn động có vài hòn đá. Eva muốn đến hỗ trợ lại bị cô cự tuyệt, loại công việc cần thể lực này thì cô nên làm đi, dù sao phụ nữ có mang là trọng điểm bảo vệ.
Từ bên ngoài chuyển mấy tảng đá vào, cô đắp cái lò giản dị, chuyển nồi đá lên. Cô cảm giác nồi đá có chút dầy, phải tìm thời gian xem có làm mỏng một chút hay không, thế này thì nhiệt độ truyền không được tốt.
Trong bếp lò sưởi còn có đốm lửa nhỏ, lấy cỏ khô để châm lửa lớn lên, nhóm bếp, nước trong nồi đá đã được lấy ra, hiện tại chỉ còn chờ nồi nóng lên. Chuẩn bị xong không kém thì Liễu Thư cười nói với Eva: “Hôm nay tôi làm thịt xào cho cô ăn.”
“Xào thịt?” Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua cách làm này, Eva có vẻ thực ngạc nhiên, ngồi xổm ở một bên nhìn Liễu Thư bận rộn, hoặc là chuyển này nọ.
“Đúng.” Liễu Thư gật đầu, lấy ba lô đặt ở trên giường đá thượng tới, trong ba lô vẫn còn lại mấy miếng bánh mì, hai cái chân giò hun khói không nỡ ăn, còn bình Ích Đạt, tạm thời bị bỏ qua.
“Ăn miếng bánh mì chà bông này đi, nếm thử xem.” Lấy hai cái bánh mì ra đưa cho Eva, tuy rằng cái này thuộc loại số lượng có hạn, nhưng loại đồ ăn này là có thời hạn sử dụng, không giữ được lâu còn không bằng ăn hết sớm một chút. Cô giữ lại hai cái chuẩn bị cho Allen, nói như thế nào thì cũng là ân nhân cứu mạng.
“Đây là cái gì vậy?” Cầm cái bánh mì chà bông nhỏ, kéo túi đóng gói, Eva ngạc nhiên hỏi.
“Là đặc sản của bộ lạc chúng tôi, ăn rất ngon, nè, cô nếm thử.” Liễu Thư cẩn thận mở túi đóng gói ra, không làm cho cái gói bị rách nát, hiện tại đối với loại đồ này đều rất quý giá, không chừng về sau có ích lợi gì đó, cho dù vô dụng, giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt.
Mở một túi đóng gói ra, hương vị bánh mì lúa mạch liền bay ra, cám dỗ Eva cho tới bây giờ chưa từng thấy qua, chưa ăn qua loại bánh mì này đến nước miếng đều muốn chảy cả ra.
“A ô.” Cắn xuống một miếng, mềm xốp ngon miệng, còn có chà bông ăn ngon, chỉ ngửi được hương vị thì đã làm cho Eva nhịn không được mà hạ miệng, hạ miệng rồi lại càng nhịn không được. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Một cái bánh mì nhỏ cũng không lớn, ngay cả là giống cái thì cắn hai ba cái cũng đã giải quyết xong.
“Ăn ngon, thật là ăn quá ngon, Liễu Thư bộ lạc của các cậu nhất định là rất tốt rất cường đại.” Eva ăn tới híp mắt nói oa oa, đầu lưỡi phấn hồng không ngừng vươn ra liếm hết mảnh vụn ở bên cạnh môi, cuối cùng còn không ngừng chậc lưỡi trông mong hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn.
Coi như là đặc sản quê nhà, Liễu Thư có chút đắc ý nhỏ trực tiếp gật đầu: “Hai cái này đều là cho cô, thấy ăn ngon thì ăn hết đi, cô còn mang thai đó, ăn nhiều một chút.”
“Không cần, cảm ơn cậu Liễu Thư.” Eva lắc đầu cự tuyệt lại ăn nữa, nhưng mà cũng rất quý trọng mà cất một cái bánh mì nhỏ còn lại.
Liễu Thư vừa thấy thì hiểu rõ, Eva là muốn mang về.
“Oman trở về cũng cho hắn ăn.” Eva nghiêm túc nói sau đó nheo mắt cười lên, trong ánh mắt lộ ra vui vẻ sung sướng, làm cho Liễu Thư không khỏi mím môi mà cười.
Lấy chủy thủ từ trong ba lô ra rửa sạch, trên miếng thịt to Allen để lại cô ước lượng cắt lấy bữa cơm hôm nay.
“Oa, dao thật là bén, còn bén hơn thạch đao (dao đá).”
Thú nhân săn thú kỳ thực là vẫn dựa vào móng vuốt răng miệng của mình, đương nhiên cũng sẽ dùng vũ khí, nhưng vũ khí tiện tay thật sự là quá ít. Thạch đao cột vào gậy gỗ tuy có lực sát thương, nhưng trình độ sắc bén của thạch đao còn kém hơn móng vuốt của mình, cho nên bình thường trong bộ lạc thật sự không có bao nhiêu vũ khí, vẫn là thú hình có lợi nhất. Thạch đao và công cụ thì lưu lạc thành công cụ phòng thân cho giống cái, ví dụ như nấu cơm cắt thịt thú linh tinh.
“Đây cũng là trong bộ lạc của cậu sao?”
“Ừ, đây là chủy thủ.” Vừa nói, Liễu Thư vừa lưu loát cắt thịt ra thành hạt lựu, thịt dã thú này có rất ít mỡ.
Trước tiên cắt thịt mỡ xong đặt qua một bên, lại đến cắt thịt nạc.
“Thịt cắt nhỏ như vậy làm sao mà ăn?” Eva có thói quen ăn thịt nướng miếng lớn, lúc này chợt thấy thịt được cắt nhỏ thì còn chưa có xoay chuyển suy nghĩ ra được.
“Xào ăn, rất ngon.” Trong lúc nói chuyện thì nồi đá cũng nóng lên, đợi thêm một lát chừng một hai phút đồng hồ, lại thêm một chút củi lửa vào trong bếp, Liễu Thư lưu loát bỏ thịt béo vào trong nồi, nồi nóng hơn nữa thịt tươi, xèo một tiếng, trong nồi bay ra một luồng khói trắng, dọa Eva nhảy dựng.
Liễu Thư bình tĩnh dùng chủy thủ lật tới lật lui thịt béo ở trong nồi, thịt béo là cô đặc biệt dùng để thắng mỡ, ở đây không có dầu thực vật, cho dù là mỡ động không phải là biện pháp ăn uống khỏe mạnh nhưng lúc này cũng không thể kiên dè được, có ăn đã không tệ rồi.
Chỉ trở mình vài cái, mùi vị thịt liền bay ra, đừng nhìn thịt béo không nhiều lắm, nhưng thắng cũng được không ít mỡ. Liễu Thư khó khăn lắm mới được nhiều mỡ như vậy, bữa tiệc này cô khẳng định là ăn không hết, nhưng mà nhìn trái nhìn phải, cô cũng không nhìn thấy bình này nọ để chứa đựng, không khỏi làm cho cô vận động đầu óc.
“Eva cô nhìn giúp tôi một chút, tôi tìm đồ.”
Eva đã mê mẩn nhìn động tác của Liễu Thư, cho đến cô kêu thì mới hoàn hồn, lắp bắp gật đầu: “Được, được… chỉ là phải làm như thế nào nha?”
“Cầm đao đảo đảo, đừng để cho thịt khét, hoặc là dính đáy nồi là được.”
“Ừ, được.” Eva khẩn trương mà hưng trí bừng bừng tiếp nhận chủy thủ, ưỡn bộ ngực rất no đủ, trịnh trọng gật đầu, đó còn là một bộ dạng thật sự nghiêm túc làm Liễu Thư nhìn mà rất muốn cười, thật sự là một cô gái nhỏ đáng yêu.
Kéo ba lô qua dùng sức lục lọi ở bên trong, Liễu Thư nhớ rõ ở trong ba lô của mình chứa không ít thứ, đương nhiên đều là vật phẩm cần thiết, ví dụ như thuốc cảm mạo, băng keo cá nhân các loại. ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Đương nhiên cũng có vật kỷ niệm lúc đi du lịch mua, chỉ là lúc ấy vừa đến Tuyết Sơn còn chưa có bắt tay mua được nhiều thứ, chỉ có cái chủy thủ là nhìn rất thích nên tùy tay mua về.
Tìm được rồi.
Liễu Thư tìm kỳ thực là một lon lá trà, vốn là bạn đồng nghiệp mang theo, hiện tại đều là của cô, tìm lá trà cũng không phải là vì uống trà, cô xem trọng chính là lọ đựng lá trà, không có dụng cụ thích hợp để chứa mỡ nước, vừa vặn cái này có thể đặc biệt dùng được.
Tìm được thứ mình muốn còn chưa kịp vui vẻ một chút, bên kia Eva đã kêu lên.
“Liễu Thư Liễu Thư, cậu mau tới đây, muốn khét rồi…” Liễu Thư thanh âm kia cũng sắp phát khóc nên vội đi qua tiếp nhận công tác trong tay cô ấy.
Hô ~
Thở ra một hơi căng thẳng, vừa rồi có thể nói là Eva vô cùng khẩn trương, mắt thấy thịt có chỗ đen, nên vội vàng gọi người. Cô chưa từng làm qua cái này nên thật sự lo lắng rằng mình sẽ làm hỏng chuyện.
“Có khét nhiều lắm không nha?” Cô thực khẩn trương hỏi.
“Không có việc gì, tóp mỡ bỏ chút muối vào ăn rất ngon, tôi vốn chuẩn bị làm chút tóp mỡ.” Qủa thực có chút khét, nhưng không sao cả.
“Vậy là tốt rồi.”
“Đây là cái gì nha.” Eva chú ý tới bình lá trà trên tay Liễu Thư, hỏi.
“Là bình sắt, tôi chuẩn bị dùng để đựng mỡ, bên trong là lá trà, Eva cô giúp tôi lấy lá trà trong này ra, rửa sạch cái bình.”
“Được.” Lại có việc mình có thể làm, Eva có vẻ thật vui vẻ, đột nhiên thấy rằng trước kia cái gì Oman cũng không để cho mình làm thật là không tốt, nhìn xem hiện tại cô cũng có thể giúp đỡ làm việc.
Hết chương 15.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!