Xuyên Đến Là Để Tìm Chết.
Chương 7: Triệu Manh Manh.
Ảo giác! Cô không nghe thấy gì cả.
Tân Hoạt tự thôi miên chính mình.
Cô nằm xuống đã rất lâu, mà người ngoài cửa vẫn không từ bỏ, bền bĩ nhấn chuông. Tân Hoạt nghiến răng nghiến lợi, vỗ vỗ lên má muốn nhờ cơn đau giúp cô tỉnh táo hơn, cô nhấc chân ra khỏi giường, đi dép vào rồi chầm chậm đi đến cửa phòng. Cô cũng muốn xem xem là ai gan dạ nửa đêm canh ba đến gõ cửa, à không nhấn chuông cửa nhà cô. Vì sân rất rộng, cô chưa mướn người quét dọn, hơn nữa cũng không có mấy ai đi lại nên cô không có khóa cửa ngoài cổng, hiện giờ người kia đang bấm chuông inh ỏi ở cửa nhà cô. Tân Hoạt mệt nhọc, lê bước xuống cầu thang.
“Tạch” cửa mở ra, ở ngoài cửa là phú nhị đại, đại tiểu thư Triệu Manh Manh. Cô day day trán, thở dài nhìn cô gái ngồi ở cửa khóc rống lên, trên tay còn cầm một lon bia. Triệu Manh Manh nhìn thấy Tân Hoạt “bùm” một cái cảm xúc cô ta vừa thu lại lại bị phát tiết ra, không nhẫn nhịn nỗi bắt đầu khóc lên, cả người nó nhảy bổ lên Tân Hoạt rồi khóc thút thít.
Bộp, lon bia bị ném mạnh trên nền đất, dùng lực quá mạnh khiến cho thân hình lon bia méo mó không ra hình dáng. Triệu Manh Manh lăn lộn trên sàn nhà khóc lóc mãnh liệt, giọt nước mắt thi nhau nhỏ xuống gò má trắng nõn của nó, cả người nhếch nhác khóc bù lu bù loa.
Tân Hoạt nằm trên ghế sofar, muốn ngủ mặc kệ cái người kia. Nhưng vì quá đỗi là ồn nên cô đành lười biếng mở mắt ra, cô nhìn lên trần nhà, trần nhà màu trắng treo một cái đèn chùm pha lê rũ xuống đầy vẻ huy hoàng chói mắt. Cô đưa tay kéo đi tóc con đang dính trên má mình, thở dài ngao ngán, lại nhịn không được mà đưa tay xoa xoa trán muốn trấn định lại một chút. Cô thực sự không biết mình đã tạo cái nghiệp gì, tối nào cũng không được ngủ ngon.
Không biết nói gì với Triệu Manh Manh, cũng không có sự tò mò muốn hỏi chuyện của nó, cô đành nhìn một loạt bài trí trong phòng khách, nhìn lên, nhìn xuống, nhìn bao quát một lượt, nhìn đi nhìn lại rất nhiều lần, đến khi cô tưởng chừng vì chóng mặt mà thiếp đi thì Triệu Manh Manh lại lên tiếng.
“Này Tân Hoạt, cậu thật tàn nhẫn đó. Tớ khóc lâu như vậy rồi mà một câu an ủi cậu cũng không nói.” Giọng nói nó vang lên trong sự nức nở, khóe mắt vẫn còn giọt nước mắt đọng lại, mũi cũng đỏ lên vì khóc quá nhiều, cả người mềm yếu.
Cô còn định mặc kệ cô ấy, lại nhìn bộ dạng lôi thôi yếu ớt này, lời khó nghe cũng từ cửa miệng mà nuốt xuống.
Cô tự nhủ thầm trong lòng, không nên đả kích người đang yếu đuối, nếu không cô ấy nghĩ quẩn đi tự sát rồi thì cô lại phải mang tội.
“Vậy thì… an ủi.”
Cô nằm trên ghế sofar mềm mại, đánh giá tới lui Triệu Manh Manh một lần, buồn chán miễn cưỡng mở miệng, ánh mắt lại đảo qua mấy lon bia nằm trên mặt đất, có lon chưa khui lăn lốc ở một bên, có lon đã uống hết méo mó không ra hình dáng, một số lon vẫn chưa hết nước vì bị ném mạnh mà bia vung vãi ra cả ngoài sàn nhà. Mùi men của bia thấm vào trong không khí, tựa như kêu gọi người khác cùng nhau say đắm. Tân Hoạt nghiến răng, nhắm cả mắt lại, muốn tìm lại sự bình tĩnh.
Cô tự nhủ thầm trong lòng, không được đánh người đang yếu đuối, nếu không đánh cô ấy mang thương tật rồi thì cô lại phải mang tội.
“Hết rồi? Hừ, có ai lại đi an ủi người bị thất tình như cậu. Hức hức… Tân Hoạt cậu thật tàn nhẫn mà.” Triệu Manh Manh lăn dài trên mặt đất đầy ai oán, run run mềm mại, nhìn Tân Hoạt đang nhắm mắt dưỡng thần không có chút ý định an ủi mình mà đau lòng, không kìm nén mà khóc lên.
Dám mắng cô tàn nhẫn?
Tân Hoạt lại mở mắt lần nữa, không biết đây là lần thứ bao nhiêu Triệu Manh Manh khiến cô phải nhắm mắt rồi mở mắt như vậy nữa, song nghe thấy tiếng khóc làm lòng cô càng trở nên ảm đạm.
Cô tự nhủ thầm trong lòng, không được giết người đang yếu đuối, nếu không giết chết cô ấy rồi thì cô lại phải mang tội.
Tân Hoạt thở dài, nén đi cảm giác tàn bạo trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Làm sao nào?”
Giọng nói của cô nhẹ tựa lông hồng, mang theo cảm giác ấm áp, khiến cho những ngứa ngáy trong lòng trở nên khoan khoái dễ chịu. Triệu Manh Manh được nước tiến tới, bò đến chỗ sofar của Tân Hoạt.
Nhỏ giọng: “Tớ thất tình rồi, cậu biết sao không, hắn ta lại cưới chị của tớ. Tớ thực sự rất đau lòng mà…”
Tân Hoạt thấy cảnh Triệu Manh Manh bò về phía mình, khóe miệng không khỏi giật giật, cô giương mắt nhìn mấy cái ghế sofar xung quanh, chúng chỉ là vật trang trí thôi à, thà ngồi dưới đất cũng không chịu ngồi lên sofar mềm mại của cô, thực không biết là nên buồn cười hay tức giận.
Triệu Manh Manh nức nở kể lại, cả người nó toát ra một cỗ đau thương, nước mắt rơi chưa từng dừng lại một giây phút nào.
“À, vậy là hôm nay là ngày kết hôn của hắn ta với chị cậu. Nên là cậu rất buồn vì không buông bỏ được mối tình đó, nên là cậu muốn mượn rượu giải sầu. Kết quả là uống một mình buồn tủi không nơi tâm sự nên chạy đến nhà tôi?”
Giọng nói Tân Hoạt đầy nhẹ nhàng, du dương, dù lời lẽ khó nghe đầy vẻ chất vấn nhưng kết hợp với giọng của cô lại mang theo chút khát lạ.
Tựa như tiếng piano đang đánh một bài nhạc buồn bã nhẹ nhàng. Đang trong cơn mê của tiềm thức, Triệu Manh Manh không một chút suy nghĩ đưa tay móc cái điện thoại nhỏ nhô lên trong túi mình nãy giờ, nó mơ hồ không biết là vì cơn say hay là vì cái gì mà cũng không trả lời Tân Hoạt, đôi tay nhỏ bấm bấm trong điện thoại, chốc lát một bài piano nhẹ nhàng vang lên, khóe miệng nó cong cong, giống như là đang tán thưởng mình, giọng thực giống.
Mà Tân Hoạt đối diện mặt đen như than, cô mắng thầm trong lòng một câu. Mù mờ nhìn Triệu Manh Manh đang làm trò mèo khiến cô rất tức giận, nén lại cảm giác muốn đồ sát trong lòng mình.
Vừa lạnh lùng, vừa tức giận bảo: “Trả lời.”
“Đúng vậy.” Triệu Manh Manh đau khổ yếu ớt ở một bên, trên môi một nụ cười đau thương.
Nó cũng không biết vì cái gì. Hắn ta là thanh mai trúc mã cùng nó, từ nhỏ đến lớn đã ở bên nó. Nó lệ thuộc hắn ta như một thói quen, rồi tự bao giờ nó đã đem lòng yêu hắn.
Ngỡ là một câu chuyện ngôn tình ấm áp, cớ vì sao đang yên đang lành, nó nhận được tin hắn ta sẽ cùng chị cô ấy kết hôn. Là vì sao, nó không biết. Người nhà Triệu Manh Manh nói rằng bọn họ đã yêu nhau rất lâu, nay đã đến lúc kết hôn rồi. Trong ngày cưới của cả hai, nó khóc đến điên dại, Triệu Manh Manh không hiểu cái gì cả, rất ngờ ngệch, như là một con ngốc bị dắt mũi không có đường về.
Cảm thấy trong lòng rất đau, như có hàng vạn con dao đâm vào tim mình vậy. Nỗi tổn thương cứ sâu dần, sâu dần ngấm vào trong cơ thể nó.
Từ nay nó không được ở cạnh hắn nữa.
Từ nay nó không còn được bên hắn như xưa nữa.
Từ nay nó không còn hắn nữa.
Càng nghĩ đến như vậy, nó lại càng đau đớn, nước mắt tuôn rơi như mưa, không cách nào dừng lại, đau đến tê tâm liệt phế.
“Tớ ước gì… tớ có thể giữ anh ấy ở lại.” Triệu Manh Manh khóc, muốn đem nỗi đau khổ của nó giải bày ra. Tân Hoạt không nói gì, chỉ ở cạnh bên lắng nghe nó nói, ôm nó vào lòng, đôi tay vuốt trên lưng nó.
“Manh Manh, anh yêu cô ấy. Xin em hãy chúc phúc cho bọn anh.”
Nó vẫn còn nhớ, hắn ta lạnh lùng như thế nào. Hắn ta yêu rồi, còn xin nó chúc phúc, vậy còn nó? Còn nó thì sao?
“Manh Manh, sau này anh chăm sóc cho em nhé?”
“Manh Manh, đừng khóc anh vẫn luôn ở cạnh em.”
“Manh Manh, anh sẽ bảo vệ em.”
“Manh Manh, thật ngốc, anh sẽ không bỏ rơi em.”
“Manh Manh…”
“Manh Manh…”
Kí ức kia, giọng nói dịu dàng kia chắc có lẽ chỉ còn mình nó nhớ. Người từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi nó, người từng hứa sẽ chăm sóc nó, người từng hứa sẽ bảo vệ nó, người từng hứa, hứa rất nhiều… hạnh phúc kia từ lâu đã chìm vào quên lãng, niềm vui kia giống như hóa theo mây và gió bay đi.
Chỉ là nỗi đau khổ này đã thế chỗ.
Nó ước thời gian có thể quay trở lại, để nó không đem trọn con tim này dành cho hắn, để cho nó không đem trọn lòng tin này dành cho hắn. Vốn dĩ từ đầu, chỉ có mình nó tự thương nhớ, không có câu nào đảm bảo, chỉ có mình nó tự biên tự diễn, tự làm bản thân đau lòng. Nó không có quyền trách ai, chỉ trách bản thân mình đã quá khờ dại.
Nó ước thời gian có thể quay trở lại, để cho nó không phải nếm trải cảm giác đau đớn tột cùng này.
Từ trước nó luôn nghĩ, trái tim này, nhịp tim đang đập này, chính là vì hắn mà có.
Nay nó thấy, nó nghĩ vậy chưa chắc hắn đã nghĩ vậy.
Nay nó thấy, trái tim này, nhịp tim đang đập này, chính là nỗi khiêu khích lớn nhất, như từng lúc từng lúc khinh bỉ nó.
Nay nó thấy, trái tim này, nhịp tim đang đập này, chỉ có một cảm giác là nhói, là đau.
Tim đang rỉ máu, đau đớn từng hồi.
“Uống nào.” Tân Hoạt nâng lên lon bia, phá tan đi cảm giác đau thương của Triệu Manh Manh, đem nó ở trong lòng ra, tay cầm lon bia bắt đầu uống.
Nhìn cô gái xa lạ kia, trong lòng cô đầy khó chịu, không biết là vì Triệu Manh Manh hay vì câu chuyện của nó. Tân Hoạt rũ mắt, che giấu cảm xúc đang dao động trong mắt, tầng sóng mãnh liệt đánh vào nhau, đánh đến tim cũng khó chịu, nhớ đến một kí ức nọ, cười chua chat. Thôi thì hôm nay cô phá lệ, sẽ uống cùng nó say đến quên trời đất.
“Đúng, đúng, uống thôi nào. Phải uống đến khi nào cồn làm cho tớ hết buồn thì thôi, uống đến khi nào tớ quên đi tất cả.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!