Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
Chương 21
Lúc này, Lâm Đàm Đàm đang cảm thấy hơi hối hận. Cô nhất thời xúc động, nhảy xuống xe, bây giờ biết đi đâu tìm người đây?
Sớm biết vậy hồi nãy cẩn thận một chút, đừng phá hư cái tai nghe kia thì còn biết đường mà về, giờ cô chỉ có thể đi về phía trước thôi.
Cô lấy điện thoại ra, định xem bản đồ, nhưng di động hết pin luôn.
Thôi được, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Cũng may, vừa rồi xe cũng không rẽ nhiều, cô còn nhớ đường, cứ chạy như điên, nhanh chóng trở lại khu đại học.
Zombie ở đây đã trở lại trạng thái du đãng không có quy luật.
Cô quay lại nơi cô đã tách ra với Diệp Tiêu, nhất thời khó đoán được anh đã rời đi từ hướng nào.
Nhưng Lâm Đàm Đàm cũng có đầu óc, cô cẩn thận quan sát thi thể zombie nằm ngang dọc trên đất.
Khi họ rút ra khỏi khu đại học, zombie đuổi theo phía sau, sau khi bị giết chết, phần lớn chúng sẽ ngã về hướng khu đại học.
Mà bây giờ, trên đất có không ít thi thể ngã sang hướng ngược lại.
Cô đi dọc theo đó, lại phát hiện có vết bánh xe dính máu do nghiền ép zombie rõ ràng, còn khá tươi mới, vết máu sền sệt vẩy ra cũng theo hướng ngược lại với khu đại học, nói cách xe, xe vừa mới chạy sâu vào khu đại học không lâu.
Lâm Đàm Đàm kích động đứng lên, đi theo dấu bánh xe để lại.
Cô giống như một nhà trình thám lần theo dấu vết để tìm người. Do phải thường xuyên đối đầu với zombie nên không thể không lệch quỹ đạo, khiến cô tức chết đi được, mặt trời đang dần lặn xuống phía tây, phải nhanh lên.
Mà lúc này, Diệp Tiêu đã đưa Mai Bách Sinh đến căn tin của đại học Dương thị, bởi vì Mai Bách Sinh nói muốn ăn cái gì đó trước khi chết, suốt cả ngày anh ta chưa được ăn món gì ra hồn, không muốn bị đói đâu.
Đương nhiên Diệp Tiêu đồng ý.
Trong căn tin không có ai, thức ăn đã bị vét sạch, trong tủ lạnh còn ít thịt đông, gia vị cũng đầy đủ, tất cả vật dụng làm bếp vẫn còn nguyên.
Diệp Tiêu lấy ra thịt đông, chọn thịt ba chỉ ngon nhất, tảng thịt cứng như đá bị anh dùng phong nhận cắt thành từng miếng nhỏ, sau đó dùng lửa lớn làm một chén thịt nướng.
Tài nấu nướng của anh cũng chỉ bình thường, có thể làm mấy món đơn giản. Chén thịt nướng đỏ nóng hổi được bưng lên, Mai Bách Sinh cười tươi, cầm đũa lên, nhưng cả cánh tay anh ta và nửa người đã xơ cứng, anh ta đành phải dùng tay trái, trắc trở ăn.
Anh ta vừa ăn vừa lảm nhảm: “Chờ ăn xong, đừng, dằn vặt, anh… cho em một phát, chết cho nhanh.” Đầu lưỡi của anh ta bây giờ cũng không còn linh hoạt nữa, dù ăn uống hay nói chuyện cũngrất khó khăn.
Trong lòng Diệp Tiêu vẫn còn ôm ấp một tia hy vọng, mong sau khi Mai Bách Sinh bị cảm nhiễm sẽ không biến thành zombie, vì quá trình thi hóa của cậu ta không giống những người trước đó, biết đâu đến phút cuối lại tránh được một kiếp thì sao?
Nhưng nhìn thấy làn da anh ta biến thành màu xám tro, đôi mắt cũng dần ảm đảm, anh biết, hy vọng của anh thật xa vời.
Tai nghe của anh bỗng phát ra âm thanh, là giọng của Bạch Trừng: “A Tiêu, Từ Thấm nói với tôi, cậu và Mai Mai không về, sao thế?”
“Bọn họ đến nơi rồi sao?”
“Đến ngay thôi, rất thuận lợi.”
Diệp Tiêu thở dài, nhắm mắt lại: “Các cậu đến đây một chuyến đi.”
…
Lâm Đàm Đàm chạy đến thở hồng hộc, bụng đói, còn khát, đi tới đi lui mấy lần còn không tìm thấy người, dấu bánh xe trên đất nhiều lên khiến cô bị mất manh mối.
Cô đã chạy qua sân vận động, cũng đã chạy tới hội trường lớn, không có ai cả. Lúc cô định đến phòng phát thanh của trường để dùng loa phát thanh tìm người, bỗng từ xa truyền đến tiếng phần phật, một chiếc máy bay trực thăng màu đỏ bay đến dưới ánh chiều tà màu cam.
Lâm Đàm Đàm mở to đôi mắt: Mình biết chiếc trực thăng này mà nhỉ? Trên đó còn có số 120, chắc là không sai, vậy… tình huống gì đây? Cô hét to nhưng họ không phát hiện cô, hạ cánh xuống một nơi ở xa xa.
Lâm Đàm Đàm hiểu ra, vội vàng chạy qua chỗ đó.
Chạy một hồi, phát hiện zombie cũng tụ tập về phía đó, hiển nhiên là do nghe được mùi của con người nhưng Lâm Đàm Đàm hợp khẩu vị của chúng hơn, nên chúng lại chuyển hướng, bu về phía cô.
Lâm Đàm Đàm thầm mắng, vung tay lên, một luồn ánh sáng vàng bắn ra, cái đầu mục nát của zombie bị bay mất một mảng.
Thời gian gấp gáp, cô liều mạng, quăng dị năng kim hệ ra không ngừng như quăng rác. Nếu có thể thấu thị để nhìn vào trong đầu cô, sẽ thấy trong đoàn sương mù, phần màu vàng xoay tròn cực nhanh, tất cả dị năng kim hệ cũng vì vậy mà được kích phát, cuồn cuộn chảy ra như mở motor trong cơ thể.
Chỗ bị zombie vây quanh là căn tin. Hiện giờ, trời đã mờ tối, cô nhìn thật kỹ, hình như lầu 1 không có người, cô chạy lên lầu 2, nhìn qua. A, thấy rồi.
…
Không khí trong căn tin thật nặng nề. Mai Bách Sinh cười hì hì, giọng khàn khàn, một bên gương mặt đã cứng lại, bên còn lại động đậy được hai cái, điều này khiến gương mặt anh ta thoạt nhìn thật quái dị. Anh ta dựa vào tường, tay chân buông lỏng, không nhìn rõ những chiến hữu đang đứng trước mặt mình nữa. Còn trong mắt người khác, đôi mắt anh ta đã đục ngầu.
“Em nói, đừng đến, đến làm gì, em chết, có người đưa, vậy mà còn cãi… ai, ai cũng đến, cần nói, em nói rồi, đừng lằng nhằng….” Anh ta lại nhìn Diệp Tiêu: “Đội trưởng, không xuống tay được. Anh Bạch, anh làm đi. Nếu không, đưa em, cây súng, để em, tự xử…”
Không ai hành động, tất cả mọi người trong đội, cả Trình Kỳ Nam cũng đến. Mắt Từ Ly và Giang Hiểu Thiên đã đỏ bừng. Chung Hùng giận dữ ngồi trên mặt đất. Từ Thấm nghiêng người dựa vào tường, cứ dùng mũi chân đập xuống đất. Trình Kỳ Nam ngồi xếp bằng một góc, lầm bầm: “Hẳn phải có cơ hội xoay chuyển chứ? Sao còn chưa xuất hiện, vốn có…”
Bỗng dưng, Bạch Trừng lên tiếng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: “Chúng tôi sẽ báo thù cho cậu, Thái Thành Lương cũng vậy, ông ngoại cậu ta cũng vậy, ai cũng không thể thoát.” Anh ta không phẫn nộ như Chung Hùng, nhưng vừa mở miệng đã cho Thái Thành Lương và ông ngoại gã vào sổ tử, hoặc nói, tất cả những kẻ dung túng, không dạy dỗ Thái Thành Lương đàng hoàng đều trở thành kẻ thù của anh ta.
Anh ta trông có vẻ dịu dàng, sạch sẽ nhưng thật ra lại là người để bụng, lòng dạ hẹp hòi hơn bất cứ ai.
Dứt lời, anh ta giơ súng lên.
Mai Bách Sinh cười, bỗng dưng cả người anh ta co giật, ai hàm răng đánh và nhau, đôi mắt trắng dã đảo quanh, các đốt ngón tay cũng bắt đầu kêu khanh khách. Anh ta quát: “Nhanh!”
Bạch Trừng không thể bóp cò nổi.
Tay anh ta hơi run.
Diệp Tiêu cầm lấy cây súng trong tay anh ta, chỉa vào đầu Mai Bách Sinh.
Anh là đội trưởng, đây vốn là việc anh phải làm.
Hàm dưới bạnh ra, cắn chặt răng, vẻ mặt phảng phất sự u ám, đôi mắt có mấy phần ướt át, bây giờ anh hối hận vì mình đến khu đại học này rồi.
Nếu không lo cho những người kia, nếu anh có thể sớm nhìn thấu âm mưu của Thái Thành Lương…
Là anh hại Mai Mai….
Ầm! Ào ào!
Tiếng thủy tinh bị đập vỡ vang lên, tiếp theo là năm sợi dây màu lục bay vọt đến, cuốn lấy tứ chi và cổ của Mai Bách Sinh.
Dị biến xảy ra quá nhanh, nhanh đến mức người có tốc độ phản ứng nhanh nhất như Diệp Tiêu cũng không kịp làm gì.
Ngay sau đó, Mai Bách Sinh đang co giật bỗng dưng không còn run bần bật như lúc nãy, các đốt ngón tay cũng không vặn vẹo nữa.
Mọi người quay đầu nhìn lại, trong chỗ mờ tối, ngoài khung cửa sổ đã bị phá vỡ có một người đang đứng, hoặc phải nói là, có một người đang nằm sấp, năm sợi dây phát ra ánh sáng màu lục trong căn tin u ám chính là do tay trái của cô phát ra, siết chặt, quấn lấy.
Một tay cô bám vào thành cửa sổ, đã trườn được nửa người vào, tóc tai lộn xộn, giống như u linh, xụ mặt như nhà có tang.
Cô lầm bầm: “Mọi người phải nói sớm là sẽ quay lại chứ, em chạy đến nỗi sắp gãy chân luôn rồi.”
Cô nhảy xuống xe, một mạch chạy thẳng về, sau đó như trinh thám lần theo dấu vết, bận rộn đủ đường, kết quả còn không bằng người ta xuất phát sau, lái trực thăng tới.
Lâm Đàm Đàm vừa tức mình vừa nghĩ: Có phải mình hơi ngốc không? Hừ, cô tuyệt đối sẽ không khai ra mình đã lật tung cả khu đại học một lần như bị lửa đốt mông, ngẫm lại đúng là xấu hổ hết sức.
Cô nói xong cũng đã lết được vào phòng, lúc này những người đang sững sờ cũng hoàn hồn lại. Diệp Tiêu nhìn năm sợi dây nọ, bước qua nâng cánh tay Lâm Đàm Đàm, giúp cô vào phòng từ cửa sổ: “Em đây là…”
Lâm Đàm Đàm lần đầu tiên không trả lời anh, cũng không kích động khi có tiếp xúc tay chân với nam thần, bây giờ cô vẫn còn bực bội đó. Cô đến gần Mai Bách Sinh, năm sợi dây trong tay cũng ngắn dần theo, nhưng vẫn ở trạng thái trói chặt. dien dan Le Quy Don
Cô liên tục truyền sức sống cho Mai Bách Sinh, đây vốn là trị ngọn không trị gốc, nhưng tốt xấu gì cũng có thể trì hoãn một chút. Cô cẩn thận nhìn mặt Mai Bách Sinh, xám xám trắng trắng, lấm tấm những vết thi ban giống như điềm xấu.
Đồng tử anh ta lúc lớn lúc nhỏ, lợi còn chảy ra tơ máu, răng đánh vào nhau cành cạch, nghiêm trọng nhất là cánh tay phải của anh ta, không khác gì zombie cả.
Có hơi khó giải quyết, không, phải nói là cực kỳ khó giải quyết.
Nhưng thật ra Lâm Đàm Đàm đã trị cho bệnh nhân tương tự thế này.
Đương nhiên là chuyện của 300 năm sau, khi đó đã sớm không còn zombie, hình thức biểu hiện của năng lượng chỉ có một loại là dị năng giả.
Nhưng vẫn có những người đặc biệt muốn tìm đường chết, phương pháp tu luyện chính thống thì không học, làm ra vài thứ tào lao, sau đó bị dị năng cắn trả, khiến bản thân không còn hình người.
Những ca bệnh như vậy vô cùng hiếm thấy, phải thỏa mãn hai điều kiện, một là bản thân người đó muốn tìm đến cái chết, điều còn lại là căn cơ dị năng của bản thân có chút vấn đề, có chỗ thiếu hụt từ trong bụng mẹ.
Lúc Lâm Đàm Đàm 18 và 19 tuổi đã tiếp nhận chữa trị cho hai trường hợp. Vào năm 18 tuổi, tình huống của bệnh nhân rất nghiêm trọng, năng lượng hoàn toàn mất khống chế, tế bào toàn thân không ngừng chết đi dưới sự bạo tàn của năng lượng, tốc độ chết đi nhanh hơn so với tốc độ xúc tiến sinh trưởng của Lâm Đàm Đàm, cuối cùng không thể cứu nổi.
Tình huống của bệnh nhân thứ hai cũng không khác lắm, nhưng không nghiêm trọng đến vậy. Lâm Đàm Đàm dùng dị năng mộc hệ để duy trì sự sống của cậu ta. Bệnh nhân kia là kim hệ, hỏa khắc kim, nên cô đồng thời dùng hỏa hệ của mình để khắc chế năng lượng kim hệ của cậu ta. Kim sinh thủy, cô lại dùng thủy hệ của mình cho cậu ta mượn năng lượng.
Một bên áp chế, một bên chuyển hóa, cuối cùng dẫn năng lượng của cậu ta ra ngoài cơ thể. Tóm lại, quá trình vô cùng phiền phức, vô cùng rắc rối, cũng chỉ có dị năng giả đa hệ như cô mới có thể đồng thời xúc tiến những trình tự này. Những bệnh nhân khác do vài dị năng giả hợp tác trị liệu sẽ gặp phải nguy hiểm nhiều hơn.
Theo Lâm Đàm Đàm, những người đang trong quá trình thi hóa có những điểm tương tự với những bệnh nhân này, đều bị năng lượng ăn mòn cơ thể, cách xử lý cũng giống nhau, dùng mộc hệ chữa trị cơ thể, sau đó dẫn luồng năng lượng phá hoại đó ra ngoài.
Chỗ khác là năng lượng zombie có tính nguy hại cao hơn.
Lúc này, cô dò xét một lượt, có thể cảm giác được trong cơ thể Mai Bách Sinh tràn ngập một loại năng lượng xám mờ, sền sệt, hỗn độn, tà ác, chứa đầy tính phá hoại và xâm lấn, từng chút từng chút “ăn” sức sống của Mai Bách Sinh như tằm ăn lá, hơn nữa, còn tràn ra khắp cơ thể anh ta, khống chế hành vi của anh ta, khi đó, anh ta sẽ thành một con zombie.
Mà hiện tại, não, trái tim và các cơ quan nội tạng quan trọng vẫn an toàn.
Lâm Đàm Đàm thở phào, tuy có hơi trễ, nhưng vẫn còn hi vọng.
Lâm Đàm Đàm nói: “Chắc vẫn cứu được.”
“Em nói cái gì?” Mấy người trăm miệng một lời.
Lâm Đàm Đàm tức giận nói: “Em nói em có thể thử cứu anh ấy, nhưng em cần rất nhiều rất nhiều thứ này.” Cô đổ thứ gì đó trong balo của mình ra, tinh hạch trong đó rơi xuống lách cách, màu lục nhiều nhất, màu vàng khá ít, cô chỉ vào màu lục: “Thứ này, em cần rất nhiều rất nhiều.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!