Xuyên Đến Mạt Thế Bảo Vệ Anh
Chương 37: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Lễ ở chỗ làm việc, mấy tên thủ hạ dưới trướng anh ta cũng được sắp xếp ở đây. Trong đó có một người là thủy hệ, nâng tay liền phóng ra một đạo thủy long (rồng nước) cuốn zombie chó xuống. Một hỏa hệ có thể thả ra xiềng xích lửa, khóa hai con zombie, đốt chúng thành “người” lửa. Một kim hệ có thể ngưng tụ ra chiếc dao găm màu vàng, một dao bay ra, đầu của từng con từng con zombie bị chẻ làm hai nửa.
Lực sát thương của họ rất lớn, cách sử dụng dị năng cũng rất có khí thế, là những người khá mạnh trong đội của Chu Lễ. Vì chiêu mộ mấy người này, Chu Lễ đã tốn không ít công sức.
Anh ta cho ba người họ đến đây cũng có ý muốn bộc lộ tài năng, nhưng Chu Lễ không đắc ý được bao lâu, anh ta đã chú ý đến những dị năng giả khác.
Bình tĩnh xem xét, những dị năng giả kia không mạnh, so với những thành viên từng giết ít nhất mấy chục con zombie trong đội anh ta thì họ chẳng khác gì những đóa hoa trong nhà kính. Điều anh ta để ý nhất là những dị năng giả này phần lớn đều tiến bộ cực nhanh.
Ví dụ như nữ dị năng giả băng hệ tên Phàn Phương, giác tỉnh dị năng chưa được 10 ngày, mới đầu chỉ có thể ngưng tụ ra mấy miếng băng mỏng đã là cố sức lắm rồi, thế mà bây giờ lại dễ dàng tạo ra băng thứ, còn có thể nhắm chính xác mục tiêu.
Hoặc như nam dị năng giả thộ hệ Lưu Minh, lúc ban đầu chỉ tạo ra mấy cục đát không có hình dạng, không có quy tắc, bây giờ lại có thể thả ra địa thứ sắc bén trong phạm vi 2 mét.
Hay giống như dị năng giả lôi hệ Triệu Nhất Đan, rõ ràng chỉ là một cô bé cấp hai, bốn ngày trước mới có dị năng, thế mà bây giờ đã có thể thả ra lôi điện nho nhỏ, một kích nổ nát đầu zombie. Nghe nói bốn ngày trước, lúc cô bé vừa đến còn sốt đến mơ hồ, sau khi cách ly một đêm thì khỏi hẳn, còn có dị năng.
Mà trong khoảng thời gian đó cô bé chỉ tiếp xúc với Lâm Đàm Đàm.
Anh ta còn nghe nói bên này có một dị năng giả rất mạnh, ban đầu một lần chỉ có thể đổ đầy ba chén nước là hết dị năng, bây giờ có thể một hơi xả một thùng nước, một ngày còn đổ đầy mấy thùng lớn, rất nhiều người muốn lấy lòng cô ấy chỉ vì muốn thêm chút nước.
Còn rất nhiều ví dụ tương tự, sau lưng những người này ít nhiều luôn có bóng dáng của Lâm Đàm Đàm.
Chu Lễ hít sâu một hơi, nhìn Lâm Đàm Đàm đứng trên tường cao. Cô gái tóc ngắn mi thanh mục tú, khóe môi khẽ cong lên, mặc áo lông thật dày, lúc giơ tay nhấc chân còn ẩn chứa khí thế chỉ có ở cường giả (Lâm Đàm Đàm:?), bên chân còn có một cục tròn tròn màu xám đi theo, nghe nói là chuột biến dị do cô bắt về làm thú cưng.
Lâm Đàm Đàm cảm thấy có người nhìn mình, quay đầu lại không phát hiện điều gì. Cô ngồi xổm xuống nói chuyện với con chuột nhỏ bên chân mình: “Nè, cưng có thể đánh thắng mấy con mèo chó kia không? Không được đâu hả? Cưng là chuột, sợ mèo, còn con chó kia lại to như vậy, chắc cưng đánh không nổi đâu.”
Con chuột lông xám nhạt ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt nhỏ giảo hoạt dường như viết hai chữ “không phục”. Sau đó nó nhấc cái chân ngắn nhỏ xíu dưới cái thân thể béo mập, ì ạch bò xuống tường cao, dùng một móng vuốt cào lên đầu một con zombie mèo hoa đến nỗi da tróc thịt bong, cào thêm hai cái thì cào chết mèo, cuối cùng còn quăng da đầu nó đi, ngậm tinh hạch bên trong, bò về, vừa phun tinh hạch ra trước mặt Lâm Đàm Đàm vừa ngửa đầu kêu chít chít.
Nếu không nhìn lầm, đôi mắt nhỏ của nó đang biểu hiện vẻ đắc ý và khinh thường?
Bây giờ nó đã là một con chuột mạnh mẽ. Không thèm sợ mèo đâu!
Lâm Đàm Đàm nhíu mày: “Ghê, cưng mạnh quá, nhưng cưng ngậm nó sẽ không bị cảm nhiễm chứ?”
“Chít chít!” Con chuột đứng lên, hai cái lỗ tai hình nửa vòng tròn cũng dựng lên. Không bị cảm nhiễm đâu! d/d/LQD
Lâm Đàm Đàm cẩn thận nhìn nó, quả thật không có dấu hiệu bị cảm nhiễm, con chuột này đúng là thâm tàng bất lộ, miễn dịch với năng lượng zombie à?
“Nhưng mà móng vuốt và người cưng dơ rồi. Lỡ dơ thì tiện thể đi thêm chuyến nữa, kêu hết anh chị em của cưng ra hỗ trợ chị đi.”
Con chuột: “…”
…
Đêm đến, zombie vây công thành Tây rất nhiều, zombie động vật cũng xuất hiện, chúng nó vẫn giống như ban ngày, có thể thoải mái bay qua chiến hào và tường cao. Con người buộc phải phái ra càng nhiều người để phòng thủ, máy phát điện làm việc hết công suất, vận chuyển năng lượng cho đèn pha trên đầu tường.
Đạn và dị năng ào ào trút xuống, có vài đoạn tường cao được bố trí hàng rào điện, lúc sức người khó chống cự nổi thì có thể mở hàng rào điện, tạo ra hiệu quả phòng ngự cực mạnh.
Lâm Đàm Đàm cũng ra giúp đỡ, chỉ thấy dưới ánh đèn nơi đầu tường, có mấy bóng dáng lắc lư, bị ánh đèn soi ra gương mặt đáng sợ. Bọn chúng đều là zombie, chúng không ngừng từ nơi tối tăm xa xa xông tới, như những con gián vô cùng vô tận.
Lâm Đàm Đàm không đợi chúng nó đến gần chiến hào đã phát ra kim quang đánh chết từng con, có cô phòng thủ khu này, zombie cơ bản không tới được gần chiến hào nữa.
Nhưng có chỗ không kịp ứng phó, xác zombie chất đống dưới chiến hào thật dày, chúng nó con này chồng lên con kia dần leo lên, bây giờ năng lực trèo tường của zombie cũng mạnh lên nhiều.
“A!” Có người hoảng sợ la lên: “Chúng nó sắp bò lên tới rồi!”
Lâm Đàm Đàm nghe tiếng nhìn sang, quá xa, nhìn không rõ, nhưng cô mơ hồ nhìn thấy có một bóng dáng quen thuộc nhảy lên tường cao, sau đó khu vực đó nhanh chóng yên tĩnh lại.
Lâm Đàm Đàm thính tai, loáng thoáng nghe thấy tiếng Diệp Tiêu dặn dò những người kia truyền đến.
Cô khẽ cười, lúc này lại nghe
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!