Thiên lôi câu địa hỏa 2 (cao H)
Editor: Sunie
Không khí xung quanh khô nóng khó nhịn, cả người Thẩm Uyển ướt đẫm mồ hôi, dường như đã biến thành một bãi nước xuân, ý thức cũng bắt đầu trỗi dậy, mặc cho khoái cảm len lỏi trong cơ thể.
“Ha a… Thật sâu… Ưm a… Chịu không nổi… Ừ a…” Tiếng rên rỉ không đi qua đại não đã buột miệng thốt ra, sắc dục khống chế toàn bộ cơ thể.
Phạm Vệ Lăng ghé vào trên cổ nàng, thân thể dính sát vào nhau, mỗi một lần quy đầu đâm đến chỗ sâu nhất, liền kìm lòng không đậu gầm nhẹ một tiếng: “A… Tao huyệt nhỏ của ngươi… Thật là một… Nơi tốt… Kẹp ta thật thoải mái! Hừ…”
Một chân đứng thẳng khiến thể lực của Thẩm Uyển hơi không thể chèo chống tiếp được nữa, nửa người trên nằm bò trên vai hắn, cố gắng chống đỡ một chút.
“Cầu ngươi, ta thật sự… Không chống đỡ được nữa… Ha a… Cầu… Không… Đừng… A!”
Điểm nhạy cảm bị đập vào mãnh liệt và nhanh chóng khiến huyệt nhỏ của Thẩm Uyển co rút từng đợt, càng hút càng chặt, dường như muốn hút bạch trọc trong côn th*t hắn ra.
“Sít —— mẹ nó… Thật chặt… Thả lỏng một chút!” Vách thịt dính sát trên côn th*t, như là vô số cái miệng nhỏ đồng thời liếm mút côn th*t của hắn, Phạm Vệ Lăng sung sướng ngửa đầu, giống như vừa thống khổ lại vừa sung sướng.
Thẩm Uyển cũng không khống chế được cơ thể này, mặc cho huyệt nhỏ co rút lại một chút, điểm nhạy cảm thay phiên bị công kích.
“A! A… Ô…” Huyệt nhỏ bỗng nhiên nhanh chóng co lại, một lượng lớn mật dịch từ nơi giao hợp chảy dọc xuống chân ngọc của nàng, đầu óc nổ “Ầm” một tiếng, dường như có vô số điện hoa đồng thời nở rộ, vào lúc dục tiên dục tử Thẩm Uyển hung hăng cắn vào bờ vai hắn.
côn th*t cảm giác được kích thích mãnh liệt, Phạm Vệ Lăng biết nàng đã cao trào, huyệt nhỏ co rút lại làm côn th*t thể nghiệm càng hoàn mỹ hơn, hắn dùng sức thọc vào rút ra, va chạm, mật dịch tung tóe khắp nơi.
Khuôn mặt hắn dữ tợn, dùng hết toàn lực, ra sức thao mấy chục cái, “Thao! A… Thao… A hừ…” Không kịp rút côn th*t ra, toàn bộ lượng bạch trọc bắn hết vào trong cơ thể nàng, hắn híp mắt, trong cổ họng phát ra tiếng thở dốc khàn khàn, mắc sức cảm nhận sự phóng thích trong nháy mắt.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như Thẩm Uyển nhìn thấy A Tử, người bị người yêu ruồng bỏ, cuối cùng treo cổ tự tử, chính là lúc nửa đêm như vậy mang theo tuyệt vọng rời đi. Cơ thể vô hồn của nàng ấy lắc lư qua lại trên xà nhà, giống như những chiếc lá rụng treo trên cành vào cuối mùa thu.
Thẩm Uyển bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, nàng ôm chặt lấy người trước mặt, dùng hết toàn lực, như là muốn dung nhập mình vào trong cơ thể hắn.
“Mang ta đi!” Toàn thân Thẩm Uyển run rẩy.
Phạm Vệ Lăng bỗng nhiên sửng sốt, không biết nên đáp lại như thế nào, lúc này mang nàng đi chắc chắn sẽ khiến nàng bị bại lộ trong tầm mắt của Trần Phong Lâm và Phạm Vệ Thời, hơn nữa nàng còn là điểm yếu của hắn!
Hắn không muốn nàng gặp nguy hiểm.
Vẫn chưa chờ Phạm Vệ Lăng đáp lại, Thẩm Uyển bỗng buông lỏng hai tay ra, tách ra khỏi ngực hắn, tiếp theo khôi phục vẻ mặt và nói: “Thật xin lỗi.”
Trong lòng Phạm Vệ Lăng bỗng nhiên đau nhói, vào lúc trong lòng rối như tơ vò không biết phải làm sao để an ủi nàng, chỉ nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực, chậm rãi xoa mái tóc của nàng.
Thẩm Uyển nằm sấp trên vai hắn, lúc này mới nhìn thấy, khi vừa cao trào nàng lại cắn mạnh khiến bả vai của hắn bị rách da, giọt máu rớm ra ở trên da, nàng đau lòng lau vết máu kia đi. Phạm Vệ Lăng bắt lấy tay nàng: “Chỉ là vết thương ngoài da mà thôi, trở về đắp ít thuốc là tốt rồi.”
Thẩm Uyển tựa không nghe thấy, lau vết máu từng chút một…
Ban ngày Thẩm Uyển ở trân châu các, đến tối muộn mới trở về Hồng Lâu, tú bà cũng mặc kệ. Thỉnh thoảng Hồng Trần sẽ đến thăm nàng, nàng ấy giống như một cán bộ kỳ cựu đã về hưu, điếu thuốc chưa bao giờ rời tay, mỗi lần nói đến chỗ xúc động thì híp mắt hút một hơi.
“Phạm Vệ Lăng có diện mạo tốt, đối với ngươi cũng tốt, ra tay xa hoa, rất ít người có phúc như ngươi.” Nghe vậy, Thẩm Uyển đang nằm lười biếng ở trên giường bất giác cười nhạo, Hồng Trần vẫn chưa phát giác, nói tiếp, “Chỉ là người này có tốt hơn nữa, ngươi cũng phải nhớ lấy không được động lòng, đừng quên kết cục của A Tử.”
“Sẽ không.”
Trong lòng Thẩm Uyển chợt lạnh, nàng không có tình cảm đặc biệt gì đối với Phạm Vệ Lăng, nếu có, cũng chính là cảm kích. Cảm tạ hắn không để cho nàng trở thành “Con ngựa vạn người cưỡi”, cảm kích hắn cho phép nàng có thể tự do ra vào Hồng Lâu, hiển nhiên hắn cũng có tính toán của bản thân, cùng lắm chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Trong đầu lại hiện ra bóng dáng màu đen kia, dưới dáng vẻ lạnh lùng cất giấu một trái tim nóng như lửa, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
Hồng Trần híp mắt hút mạnh một hơi, chậm rãi phun ra: “Thuốc lá này, thật không tệ…”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~