Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng - Chương 32: Chỉ có thức ăn ngon mới không phụ lòng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
6


Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng


Chương 32: Chỉ có thức ăn ngon mới không phụ lòng


Editor: Sunie

Buổi tối, Phạm Vệ Lăng bỏ Phạm Vệ Ninh lại, mang theo Thẩm Uyển đến tiệm ăn tiên vị các hạ, nghe nói tiệm ăn của nhà này mới mở, người đến nườm nượp, không ai nói thức ăn không ngon. Phạm Vệ Lăng vẫn chưa từng đến, mượn cớ chúc mừng tên tuổi mang theo Thẩm Uyển đến, trái lại nàng sảng khoái đáp ứng.

“Tứ gia, ngươi ghét nhất người khác làm gì đối với ngươi?”

Bởi vì chỉ có hai người, cho nên chỉ định vị trí bàn ăn bên cửa sổ ở đại sảnh, Phạm Vệ Lăng thì vẫn muốn ở ghế lô, lại bị Thẩm Uyển ngăn lại, nàng vẫn luôn tiết kiệm.

Cái tay gắp đồ ăn của Phạm Vệ Lăng dừng lại, tiếp đó khôi phục bình thường, gỡ xương một miếng cá, gắp vào chén của nàng. Hắn ghét nhất cái gì? Câu hỏi này trái lại rất thú vị, hắn không trả lời mà hỏi lại nàng: “Ngươi ghét nhất cái gì?”

Thẩm Uyển không truy hỏi, thản nhiên trả lời: “Giấu giếm, lừa gạt, nói dối.” Nàng nhìn thẳng hắn, muốn thấy được vẻ khác thường từ trên mặt hắn, nhưng hắn lại chỉ gật đầu, tiếp tục gỡ xương cá cho nàng.

Thẩm Uyển không khỏi có chút tức giận, chẳng lẽ mình đã đoán sai? Tiếp tục nói: “Nghe nói gần đây Thánh Thượng rất yêu thích ngươi, ngươi rêu rao ở chung với kỹ nữ như ta, không sợ Thánh Thượng trách tội sao?”

Sau khi nghe xong Phạm Vệ Lăng mỉm cười, trước kia hắn làm một vài chuyện không làm cho Phạm Vũ Công tức giận, chỉ có hái hoa ngắt cỏ ở bên ngoài, nơi nào so với tội danh mưu sát thân huynh đáng giận của Phạm Vệ Thời.

“Không sợ. Không phải ngươi thích buôn bán sao? Khi nào lại quan tâm đến chuyện chính sự thế?”

Phạm Vệ Lăng vẫn luôn gắp đồ ăn cho nàng, nàng cũng không từ chối, không ngừng ănthức ăn ngon trong chén, cửa tiệm này quả nhiên không tồi, thịt cá làm ra rất non mềm, thơm ngọt và hơi cay khi vào miệng, chẳng mấy chốc trán nàng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Thẩm Uyển nuốt miếng cá trong miệng xuống: “Ngươi là kim chủ của ta, lại là Tứ hoàng tử đương triều, ta không muốn quan tâm cũng khó!”

Trái lại nàng rất giỏi đá cầu, ném câu hỏi qua, trong nháy mắt lại bị nàng đá về trước mặt mình.

“Đúng là như thế.” Phạm Vệ Lăng gật đầu tán thành, “Việc làm ăn của trân châu các xem ra sẽ càng lớn, chúc mừng ngươi trước.” Hắn giơ một chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Uyển ngửa đầu, cũng uống hết rượu trong chén.

“Bây giờ đã có tiền, ta tin chẳng bao lâu nữa ngươi đã có thể chuộc thân cho mình. Sau khi chuộc thân muốn đi đâu? Làm những gì?” Phạm Vệ Lăng nhìn như không chút để ý hỏi một câu.

“Ừm…” Khuôn mặt nhỏ của Thẩm Uyển hơi say đỏ bừng lên, đôi tay chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ như là đang suy xét, con ngươi lóe sáng, như có ánh sao.

Ngoài cửa sổ có một con sông, ban đêm đèn đóm thắp sáng một đường xuôi theo con sông, cực kỳ đẹp.

Thẩm Uyển nhìn chằm chằm con sông và nói: “Sẽ tiếp tục buôn bán, kiếm tiền, đi khắp nơi.” Từ khi đến thế giới này Thẩm Uyển vẫn chưa bao giờ rời khỏi hoàng thành, những lời nói này của nàng đều là lời nói thật trong lòng.

“Chờ già rồi, không kiếm được tiền nữa, thì tìm một nơi vừa ý để dưỡng lão.”

Phạm Vệ Lăng bị lời nói giản dị của nàng làm cảm động, không tự giác ngẩn người nhìn sườn mặt xinh đẹp của nàng.

“Được, ta đáp ứng ngươi.” Hắn âm thầm nói.

“Ngươi nói gì?”

“Không có gì, ta nói nguyện vọng của ngươi không tồi.”

Thẩm Uyển cười hì hì, đôi mắt to trong suốt biến thành một vầng trăng sáng, treo trên khuôn mặt trong trắng, khóe miệng phác hoạ độ cong vừa phải, phát ra một loại khí chất tươi mát tự nhiên từ trong ra ngoài.

Bỗng nhiên một trận gió thổi qua, vô số cánh hoa rơi xuống từ những cây hoa lớn ven đường, một ít cánh hoa bay vào từ ngoài cửa sổ, đậu trên mái tóc của hai người.

Phạm Vệ Lăng lại nhìn đến ngây người. Hoa chiếu sáng người, người đẹp hơn hoa.

Hắn thậm chí không muốn để ý đến những người lui tới bên cạnh, hung hăng đè nàng ở dưới người để chà đạp.

“Thật đẹp.” Thẩm Uyển nâng một cánh hoa lên không trung, ngước mắt lên nhìn Phạm Vệ Lăng, lại thấy hắn đang si ngốc nhìn mình, “Tứ gia? Tứ gia!”

“A?” Phạm Vệ Lăng ho khan hai tiếng, hạ thân đã có động tĩnh, hắn có chút lúng túng điều chỉnh dáng ngồi, “Đúng vậy, đang là ngày xuân, phong cảnh rất không tồi. Phong cảnh vùng ngoại ô hoàng thành càng đẹp hơn, nếu ngươi có thời gian, ta có thể mang ngươi đi dạo chơi.”

“Không có thời gian.” Thẩm Uyển quả quyết cự tuyệt, chuyện bên trân châu các cho dù nàng có mười cánh tay cũng không lo liệu hết, nơi nào còn có tâm tình đi du ngoạn.

Sắc mặt của Phạm Vệ Lăng lập tức trở nên ảm đạm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp quét qua khuôn mặt nhỏ của nàng: “Cự tuyệt ta? Ta chính là hoàng tử, ngươi không sợ mất cái mạng nhỏ này sao?”

“Ai da, ngươi đã tiêu ở trên người ta nhiều tiền như vậy, cam lòng giết ta sao? Hơn nữa muốn giết đã giết từ lâu.” Thẩm Uyển sờ bụng nhỏ hơi căng phồng, trong lòng cảm thán quả nhiên chỉ có thức ăn ngon mới không phụ lòng.

Phạm Vệ Lăng cảm thấy vừa buồn cười lại tức giận, nữ nhân này thật sự thông minh, lúc nào cũng có thể dễ dàng chọc giận mình, hoàn toàn không sợ sống chết, làm ngươi không thể nào xuống tay, thật là làm cho ngươi vừa yêu vừa hận.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN