Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần - Chương 19: Tịnh Nhã bị tập kích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
102


Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần


Chương 19: Tịnh Nhã bị tập kích


Tịnh Nhã ngồi trên giường, hai tay được băng bó bằng dải trị liệu. Sau khi cô ta trở về, Tịnh Huyền liền mờ quang ma pháp sư tới chữa trị. Nhưng sức mạnh của ma pháp sư này cũng không cao, một số vết thương nặng không thể hồi phục liền, phải dùng dải trị liệu hồi phục từ từ.

Trên tay Tịnh Nhã là sợi dây chuyền cấp 3 kia, lúc này sợi dây chuyền đã vỡ nát thành nhiều mảnh. Tịnh Nhã tức giận ném sợi dây chuyền đi, cô ta lớn tiếng mắng: “Tiện nhân đáng chết.”

Sau ngày đấu giá hội, Tịnh Nhã không có trở về liền, cô ta ở lại thành phố mấy ngày, một là dạo chơi, hai là bọn Cận Chính cũng có đồ để mua.

Vào ngày thứ ba Tịnh Nhã trở về, trên xe gặp tập kích, hơn trăm người trên xe, thế nhưng bọn tập kích chỉ động thủ với nhóm cô ta. Bọn tập kích có năm người, đều là pháp sư cấp 3, bọn chúng đánh nhóm cô ta rời khỏi xe, rơi xuống một mảnh đất hoang vắng.

“Các người là ai? Vì sao lại công kích chúng tôi?” Cận Chính ôm cánh tay bị chém thương nhìn năm người mặc đồ đen trước mặt. Gã nhớ rõ mình chưa từng gặp năm người này, đương nhiên những người còn lại cũng thế, như vậy vì cái gì bọn họ tấn công bọn gã?

“Còn nhớ người cùng bọn mày tranh vòng bảo vệ cấp 3 chứ?” Một tên áo đen nói.

“Thì sao?” Cận Chính không hiểu, không lẽ chỉ vì người kia không tranh lại liền dùng cách này trả thù gã sao?

“Người đó chính là Cát tiểu thư ở Thủ Đô Ray, vốn tiểu thư muốn sợi dây chuyền cho tiểu thiếu gia, không ngờ bị mày dành lấy. Cát tiểu thư rất tức giận.” Tên áo đen kia nhìn sợi dây chuyền trên cổ Tịnh Nhã, trong mắt tràn đầy tham lam, tuy vậy hắn biết, sợi dây chuyền này không thọ, bởi vì bọn hắn nhận lệnh phá hủy sợi dây chuyền này.

Bọn Cận Chính kinh ngạc, tuy bọn gã không biết Cát tiểu thư là ai, nhưng người sống ở Thủ Đô chắc chắn không phải dạng vừa. Hơn nữa dựa vào cách xưng hô của tên áo đen, bọn họ biết năm người này chính là người của Cát tiểu thư chứ không phải lính đánh thuê.

Tên áo đen kia vừa nói xong năm người đều xông lên đánh thẳng vào Tịnh Nhã nhưng lại bị vòng bảo vệ cản lại. Tịnh Nhã giật mình hoảng sợ, hiển nhiên không nghĩ tới mục tiêu lại là mình.

Cô ta nghĩ rằng Cận Chính là người hô giá, mục tiêu lẽ ra phải là gã. Cô ta sẽ nhân lúc đám Cận Chính đánh nhau mà bỏ trốn.

“Tiểu Nhã.” Cận Chính đỡ một kiếm của một tên áo đen, thanh kiếm của gã được bao bộc trong lốc xoáy, gã vung kiếm, tên áo đen kia lập tức bị lốc xoáy cuốn đi, lúc rơi xuống cả người đã be bét máu.

Ba người còn lại nhanh chóng nhập cuộc, bao vây Tịnh Nhã bên trong. Nhưng ba người kia chỉ là pháp sư cấp 2, làm sao có thể đánh với pháp sư cấp 3. Dưới công kích điên cuồng của tên áo đen mở miệng nói chuyện, Phục Dung đã bỏ mạng.

Tên áo đen nhìn Tịnh Nhã cười tàn nhẫn, thân ảnh hắn chợt lóe ngay sau đó liền xuất hiện bên cạnh Tịnh Nhã, hắn tấn công cô ta nhưng đều bị vòng bảo vệ cản lại, thế nhưng chấn động của công kích vẫn đẩy Tịnh Nhã văng xa.

Vòng bảo vệ chỉ có công dụng cản lại công kích ma pháp và yêu thú, nếu bị té ngã thì vẫn sẽ bị thương.

Tịnh Nhã lăn mấy vòng trên đất, cả người bắt đầu xuất hiện những vết thương nhỏ.

Cô ta tức giận cầm lấy cây roi quất tới tên áo đen kia, cây roi có chứa lôi ma pháp cấp 3, chỉ cần chạm vào liền bị giật không chết cũng trọng thương.

Tên áo đen dễ dàng tránh né đường roi của Tịnh Nhã, tuy cả hai cùng là cấp 3, nhưng tên áo đen kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn Tịnh Nhã rất nhiều.

Tuy Tịnh Nhã là pháp sư cấp 3, nhưng thực lực của cô ta là nhờ tinh hạch đẩy lên. Tinh hạch cấp càng cao càng nhiều tiền, nhưng nhà cô ta lại giàu nên không cần lo.

Khi vào Rừng Bão Tố gặp yêu thú cô ta cũng đứng đằng sau đội, chỉ để bọn Cận Chính giải quyết.

Tịnh Nhã cấp bậc tuy cao nhưng không đủ năng lực phát huy tối đa sức mạnh vốn có của cấp 3, cô ta rất nhanh liền bại trận.

Xoảng một tiếng, vòng bảo vệ vỡ nát, Tịnh Nhã bị tên áo đen đánh bay. Cô ta văng xa mấy mét rồi rơi xuống liên tục phun máu. Máu tươi liên tục tràn ra, làm thế nào cũng không ngừng được.

Cận Chính thấy một màn như vậy liền chạy tới đút vào miệng cô một viên Hóa Thương đan cấp 3. Tịnh Nhã lập tức không phun máu nữa, nhưng sắc mặt trắng bệt.

“A Chính cẩn thận.”

Cận Chính đột nhiên la lên trong đau đớn, gã cuối xuống nhìn cánh tay đứt lìa của mình, sắc mặt trắng xanh, gã nhanh chóng nuốt một viên Hóa Thương đan vào, vết thương trên cánh tay liền ngừng chảy máu.

Hóa Thương đan có công dụng cầm máu chữa trị, những vết thương nhỏ thì có thể lành, nhưng vết thương lớn chỉ có công dụng cầm máu, cũng không giảm cảm giác đau đớn.

Cận Chính nhìn hung thủ, tên áo đen cầm cánh tay đứt của gã, hắn nhếch khóe môi, cánh tay của Cận Chính liền bị đốt thành tro.

Cận Chính tức giận nhìn hắn, gã không sợ đứt tay, chỉ cần có Phục Cốt đan gã liền không lo.

Phục Cốt đan có thể giúp nối liền xương bị đứt, quá trình rất thống khổ, hơn nữa thời gian không được quá ba ngày. Nhưng điều kiện tiên quyết chính là phần bị đứt phải còn nguyên.

Cận Chính suy nghĩ, hắn gọi hai tên đồng đội lại, tất cả mọi người đều có vết thương, nhưng nặng nhất là gã, trước đó gã là một thanh niên tao nhã anh tuấn, bây giờ trên người đầy vết thương lớn nhỏ, quần áo xộc xệch, cánh tay bị cắt đứt, nào còn nét tao nhã nữa chứ.

“Hai cậu cản bọn chúng lại, tôi sẽ chuẩn bị đại chiêu, ngay sau đó chúng ta liền chuồn.”

“Có lâu không?” Một tên khác hỏi. Hai đấu năm, cho dù trong đó có một tên bị thương nặng do Cận Chính gây ra thì vẫn rất khó khăn, chưa kể là cấp 2 đấu cấp 3 nữa.

“Không lâu, tầm ba mươi giây.” Cận Chính nói.

Hai tên kia suy nghĩ cũng gật đầu, bây giờ đã là đường cùng, chỉ có thể liều thôi.

Cận Chính nhìn hai tên ngu ngốc kia đang cố gắng cản công kích của năm pháp sư cấp 3, gã quay sang nói gì đó với Tịnh Nhã, đôi mắt Tịnh Nhã sáng lên, như nhớ ra cái gì, cô ta lộ vẻ khó xử nhìn hai thanh niên kia: “Như vậy không phải A Tùng và A Minh…”

“Chỉ còn cách này thôi, nếu không chúng ta sẽ chết hết.” Cận Chính thiếu kiên nhẫn nói, thời gian không nhiều, nếu không nhanh có thể gã sẽ bỏ mạng ở nơi này.

Thực ra với năng lực của gã có thể thoát khỏi một mình, chỉ là gã luyến tiếc Tịnh Nhã, gã thật sự rất yêu cô ta.

Tịnh Nhã nhìn hai thanh niên sắp chóng đỡ không nổi, cô ta trong lòng gấp gáp nhưng ngoài miệng lại đau buồn nói: “Ủy khuất hai người họ rồi.”

“Về sau chúng ta sẽ cầu nguyện cho họ.” Cận Chính ôm Tịnh Nhã, hôn lên trán cô ta.

Tịnh Nhã gật đầu, ôm lấy Cận Chính. Một tay cô ta đưa lên trời, ngay sau đó trên không xuất hiện mấy quả lôi cầu, lôi cầu phóng tia sét xuống bảy người kia. Ngay sau đó Cận Chính ôm Tịnh Nhã dùng phong ma pháp bay đi.

Những người kia không kịp trở tay, bị tia sét cản trở, riêng hai tên thanh niên thì chết tại chỗ. Tịnh Nhã ra tay rất nặng, cô ta dồn hết ma pháp của mình vào chiêu thức này, ngoài hai tên thanh niên kia thì tên pháp sư bị trọng thương cũng bỏ mạng.

Cận Chính và Tịnh Nhã bỏ trốn bằng ma pháp của gã, bay mấy ngày cũng về tới thôn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN