Xuyên Đến Tinh Tế Thành Đan Pháp Thần
Chương 51: Kết giới sư
Kết thúc buổi trưa, bài kiểm tra số 2 của khu chiến đấu kết thúc, từ 4000 nghìn người lúc này chỉ còn lại 400 người, một phần mười số người ban đầu. Những người bị đẩy xuống lúc này cảm thấy chán nản cực kỳ nhưng mà mọi người cũng không có ai là trở về cả, bởi vì sau khu chiến đấu chính là khu kết giới.
Như khu chiến đấu, khu kết giới cũng chia làm 4 khu cấp bậc, nhưng số lượng người so với khu chiến đấu thì ít hơn, cấp 2 có 80 người, cấp 3 có 20 người và cấp 4 chỉ có 8 người.
Kiểm tra kết giới rất đơn giản, mỗi một thí sinh sẽ tạo một kết giới ảo cảnh lên một người cùng cấp bậc, nếu kết giới có thể nhốt đối phương bên trong mười phút thì đạt. Một lần thi như vậy sẽ có mười người lên sàn đấu cho nên cũng tính là nhanh.
Đầu tiên là kết giới sư cấp 2. Mười người cùng bước lên sàn đấu, mỗi người đứng ở một góc, sau đó lại có thêm mười người bước lên, bọn họ trên người đều mặc quân phục, cấp 2, hẳn là học viên.
“Bắt đầu đi.”
Dứt lời, mười cái kết giới lập tức xuất hiện trên sàn đấu nhốt người bên trong lại. Bên ngoài chỉ thấy các học viên đứng trong một cái khối lập phương trong suốt, người thì vung tay đánh loạn xạ, người thì mê mang đi vòng vòng, hình ảnh trong rất buồn cười.
Có một cái kết giới, không biết người nọ đang gặp ảo cảnh gì mà hai mắt sáng rực, nước miếng chảy tùm lum, vẻ mặt thèm thuồng như là đang nhìn một thứ gì đó rất ngon.
Ba phút trôi qua vẫn không có một ai phá được kết giới. Mọi người xem đến nhàm chán, bọn họ không thấy được ảo cảnh cho nên chỉ thấy các học viên quơ tay múa chân mà thôi.
Đến phút thứ năm, rốt cuộc cũng có một kết giới bị phá vỡ. Rắc một tiếng, chính là kết giới của học viên nước miếng chảy tùm lum.
Sau khi kết giới bị huỷ, thí sinh và học viên tự động xuống sàn. Chờ học viên kia xuống sàn mọi người liền nhao nhao hỏi rốt cuộc hắn thấy gì bên trong kết giới.
“Một thiên đường thức ăn.”
Mọi người: “?”
“Thức ăn bên trong rất ngon, ăn một miếng giống như bị nghiện vậy đó, không kiềm chế được mà ăn thêm một miếng.” Học viên kia nói đến đây đôi mắt lại sáng lên, như nhớ cái gì lại lắc đầu tiếc nuối, sau đó ôm bụng nhăn mặt.
Kết giới ảo cảnh thức ăn? Lừa ai đó!
Cơ mà nghe nói hình như thức ăn rất ngon, bọn họ cũng muốn được thử một lần.
“Thế sao cậu thoát được?” Một người tò mò hỏi.
“Tôi đang giảm cân.” Học viên xoa bụng nói, sau đó không quan tâm mọi người nói gì mà chạy thẳng về phía nào đó.
Mọi người: “…”
Thật ra kết giới vị thí sinh kia sử dụng không phải là kết giới ảo cảnh thức ăn, mà là kết giới cám dỗ. Học viên kia đang quyết tâm giảm cân, cám dỗ của hắn chính là thức ăn, chính vì thế mà hắn chỉ toàn thấy thức ăn, hơn nữa đều là thức ăn siêu cấp ngon. Thí sinh kia lẽ ra đã đạt rồi, đáng tiếc học viên kia đang ăn ngon giữa chừng thì bị đau bụng. Ban đầu học viên cũng không để ý, mặt kệ cái bụng của mình mà tiếp tục ăn, sau đó bụng càng lúc càng đau, hắn không nhịn được nữa mà chạy đi xả, tiếc là hắn chạy đi đâu cũng đều là thức ăn. Dưới cơn đau bụng quằn quại, hắn điên cuồng mà đập phá khắp nơi hòng tìm ra được nhà vệ sinh, kết quả hắn phá luôn cái kết giới.
Mười phút trôi qua, cuối cùng cũng chỉ có thí sinh xui xẻo kia là bị loại, chín người còn lại đều thành công vượt qua.
Cấp 2 cũng xem như tương đối dễ, bởi vì những người bị nhốt trong kết giới đều là pháp sư cấp 2, là học viên mới nhập học gần đây, kinh nghiệm đối đầu với kết giới không có, nhưng mà kết giới sư cấp 2 cũng là người mới, kỹ thuật tạo kết giới không nhiều, sơ hở khắp nơi. Tóm lại là một cuộc chiến nghiệp dư với nghiệp dư.
Những đợt kiểm tra tiếp theo cấp 2 cũng không có gì đặc sắc, mỗi lượt đều sẽ có 1 hoặc 2 người bị loại, thậm chí 3 người cũng có. Như đã nói kết giới sơ hở nhiều, dù là người không có kinh nghiệm chiến đấu nhưng chỉ cần giữ cái đầu lạnh, để ý một chút là có thể dễ dàng phá được.
Cuối cùng 80 người lúc này chỉ còn 65 người.
Kế tiếp là cấp 3.
Kết giới sư cấp 3 đương nhiên có kinh nghiệm hơn cấp 2, người bị nhốt cũng đã biết cách phá ảo cảnh. Dù sao cũng là pháp sư cấp 3, thời gian nhập học lâu hơn, kiến thức được dạy cũng nhiều hơn.
So với kết giới cấp 2, kết giới cấp 3 đặc sắc hơn nhiều. Không biết người bên trong kết giới nhìn thấy cái gì mà la hét hoảng sợ, có người thì còn ngất đi luôn. Bên ngoài chỉ thấy bọn họ sử dụng ma pháp đánh vào khoảng trống, sau đó lại bị hất bay đi, đập vào kết giới.
Tuy vậy, tưởng chừng sẽ chẳng ai có thể thoát khỏi, thế nhưng chỉ mới 2 phút trôi qua, một kết giới đã bị huỷ, người bên trong tóc tai hỗn độn, quần áo xộc xệch, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết cậu ta gặp phải cái gì.
Tiếp sau đó cũng có thêm ba cái kết giới bị huỷ, tình trạng còn thảm hơn người đầu tiên.
Cuối cùng cấp 3 chỉ có 10 người là đạt.
Kế tiếp là cấp 4, chỉ có 8 người. Lúc này trời cũng đã về chiều, sau khi kết thúc mọi người sẽ trở về, ngày mai lại tiếp tục kiểm tra của luyện khí và đan pháp.
Trong 8 người này, có một vị thuộc tứ đại gia tộc, chính là Phượng bát tiểu thư, Phượng Nhu Ngọc, cũng là người nhỏ nhất nhưng cũng mạnh nhất.
11 tuổi nhưng là pháp sư cấp 4 cao cấp, việc này đồng nghĩa với kết giới cô nhóc tạo ra rất mạnh, bởi thế chẳng ai muốn trở thành người bị nhốt trong kết giới của cô nhóc.
Nhưng kết quả cũng phải có người đảm nhận, người đảm nhận lúc này trong lòng khóc thành sông. Nghe nói Phương Nhu Ngọc tuy còn nhỏ, nhưng cô nhóc ra tay lại rất đáng sợ, là bởi vì cô nhóc là đồ đệ của Phượng Khanh, kết giới sư cấp 7 tàn nhẫn nhất.
Người nọ đứng trước mặt Phượng Nhu Ngọc, giọng run run: “Phượng tiểu thư xin nương tay.”
Phương Nhu Ngọc chỉ nhìn hắn cười cười, một nụ cười ngây thơ, trẻ con đáng yêu. Người nọ ngẩn người, thầm nghĩ lời đồn hẳn là sai đi. Một thiên thần dễ thương như vậy sao lại có thể ra tay tàn độc được chứ.
Người nọ chỉ nghe thấy tiếng bắt đầu, sau đó Phượng Nhu Ngọc liền biến mất, còn hắn thì đang đứng trên sàn đấu đột nhiên rơi tự do. Hắn cuối xuống nhìn chỉ thấy dưới chân là một bãi nham thạch, người nọ hoảng sợ, khuôn mặt tái mét, hắn cố gắng bám vào vách đá. Vách đá nóng cháy thiêu đốt tay của hắn, hắn đau đớn hét lên một tiếng. Hắn là thuỷ pháp sư, thông thường hắn chỉ cần truyền ma pháp lên tay là có thể ngăn chặn sức nóng, nhưng không biết vì sao lần này lại không có tác dụng, bàn tay nắm vách đá đau đớn, máu bắt đầu chảy ra, trượt xuống cánh tay của hắn. Cuối cùng vì quá đau đớn hắn đành phải buông ra, nếu không sợ là cánh tay của hắn sẽ phế luôn.
Thế nhưng buông ra cũng đồng nghĩa với việc chết, hắn nhìn nham thạch phía dưới liên tục nổi lên bong bóng sau đó vỡ ra, khuôn mặt hắn trở nên xanh mét, ngay lúc hắn vừa chạm vào nham thạch, khung cảnh đột nhiên biến đổi, Phượng Nhu Ngọc lại xuất hiện, cô nhóc vẫn mang nụ cười đáng yêu như thiên thần, chỉ là lúc này người nọ lại cảm thấy cô nhóc như một ác quỷ.
Người bên ngoài cũng không biết rốt cuộc người nọ gặp ảo cảnh gì, chỉ thấy hắn đột nhiên hét lên đau đớn, ôm lấy bàn tay của mình, sau đó thất khiếu đổ máu, cuối cùng ngất đi.
Mọi người lau mồ hôi, kinh sợ mà nhìn người nọ bị mang đi chữa thương, lại nhìn Phượng Nhu Ngọc thản nhiên trên sàn đấu, lúc này mọi người đã thật sự tin tưởng rằng, Phương bát tiểu thư là một ác quỷ đội lốt thiên thần.
Điển hình là người nọ sau khi được chữa trị thành công, về sau mỗi lần gặp Phượng Nhu Ngọc đều hoảng sợ bỏ chạy như thấy ma.
Cuối cùng cấp 4 chỉ có 3 người bị loại.
108 người lúc này còn 80 người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!