Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot
Quyển 1 chương 18: Chuyện của quá khứ
Dạ Sở Hiên ngồi trên ghế, tay gõ đều trên bàn một cách rất có quy luật. Trước mặt anh là một màn hình máy tính liên tục xuất hiện những dòng chữ số khó hiểu. Anh suy nghĩ gì đó rồi quay qua phía trước nơi Lã Phí Điềm đang ngồi với một đống tài liệu.
-Phí Điềm, nghiên cứu virus máy tính của cậu đã xong rồi đúng không?
-Vâng. -Lã Phí Điềm không rời mắt khỏi tập tài liệu trên tay -Anh có việc sao?
-Ừ. -Dạ Sở Hiên trầm ngâm -Anh muốn tiêu hủy một vài phần mềm. Ngoài ra, cũng muốn xâm nhập một vài máy chủ điều khiển hệ điều hành. Anh cũng đang nghĩ tới việc xóa cả hai bản thiết kế của NR-001 và DP-002…
Lã Phí Điềm rời mắt khỏi tập tài liệu, nhìn Dạ Sở Hiên nhưng cũng không nói gì mang ý phản đối. Dạ Sở Hiên cũng nhìn anh, ánh mắt rất bình tĩnh và sáng suốt. Anh thở dài lắc đầu.
-Em không có ý kiến. Cái em quan tâm không phải mấy cái bản vẽ thiết kế rườm rà đó. Dù sao thì ngay từ đầu khi chế tạo nâng cấp NR-001 và DP-002 thì cũng đã nhất trí là không làm ra cái thứ hai, để chúng là duy nhất.
Dạ Sở Hiên gật đầu, trầm tư nhớ lại.
Lúc nghĩ tới việc chế tạo NR-001 và DP-002, Dạ Sở Hiên vẫn còn rất trẻ. Lúc đó những gì anh có trong tay chỉ là bằng cấp và những bản vẽ thiết kế robot. Anh đã nghiên cứu chế tạo NR-001 và DP-002 từ rất sớm. Mục đích của anh là tạo ra một robot có khả năng nhận biết biểu cảm của con người và có thể làm bạn với con người.
Do một số vấn đề, Dạ Sở Hiên phải tạm ngừng nghiên cứu NR-001 và DP-002. Anh hợp tác với tập đoàn tài chính KM và tạo ra dòng sản phẩm Robot Android với số lượng tương đối lớn các robot theo 6 bản vẽ. Anh vẫn chưa hài lòng với những robot đã được tung ra thị trường, quay về tiếp tục nghiên cứu NR-001.
Sau khi NR-001 được công bố, Dạ Sở Hiên trở nên nổi tiếng. Nhiều công ty muốn mua lại bản vẽ thiết kế của NR-001 và hợp tác với anh. Nhưng Dạ Sở Hiên kiên quyết từ chối và tuyên bố đây là Robot Android the and NR-001 duy nhất, tuyệt đối không bán. Tuy vậy, NR-001 đã chứng minh một bước tiến lớn trong sự tiến bộ của nền khoa học kỹ thuật.
Có được thành công đầu, Dạ Sở Hiên tiếp tục chế tạo DP-002. Anh tiếp nhận sự trợ giúp của Tả Y Y -lúc đó là một cô bé vừa tốt nghiệp có bằng cấp -và người bạn thân La Tử Ân. Lúc đầu, khi nhận ra sự khác biệt hoàn toàn trong đường đi của hai người và sự nghiệp nghiên cứu chế tạo robot của mình, anh rất bối rối. Tuy nhiên, sau khi nhận ra nếu có thể kết hợp hoàn mĩ giữa công nghệ và cấy ghép tế bào có thể tạo ra một robot vượt trội, hoàn hảo giống như con người, anh đã vô cùng hứng khởi. Ngay sau đó, liền bắt tay vào nghiên cứu.
Chú ý và có hứng thú với công trình nghiên cứu này, Lưu Giai Từ và Khâu Thiết Hàn liền gia nhập nhóm nghiên cứu. Ít lâu sau, do một số vấn đề máy tính nên Lã Phí Điềm được mời vào nhóm. Lúc này anh ta vẫn chưa nổi tiếng trong các hacker, sau này khi một lần phá hệ thống xâm nhập vào DP-002 mà được biết đến.
Nhóm nghiên cứu chăm chỉ làm việc, mong muốn có thể thành công trong công trình nghiên cứu này. Phía bên ngoài cũng vô cùng hi vọng vào công trình táo bạo này, và luôn có người nhóm ngó đến kết quả cuối cùng trong khi Dạ Sở Hiên không chấp nhận bất cứ nguồn đầu tư nào.
Sau 2 năm kể từ ngày bắt đầu, ngay khi việc nghiên cứu bước vào giai đoạn quan trọng nhất của việc kết hợp tế bào và bộ phận máy móc, bệnh của Dạ Sở Kỳ trở nặng. Nghe tin từ bắc sĩ về tình hình của em gái, Dạ Sở Hiên không hề do dự lập tức rút khỏi nhóm nghiên cứu để có thể hằng ngày chăm sóc cô. Tuy nhiên, công trình này là do Dạ Sở Hiên đưa ra và cất công nghiên cứu ngay từ đầu, không có anh thì việc nghiên cứu sẽ gặp vấn đề lớn. Vì vậy, cả nhóm nghiên cứu quyết định dừng lại và sau đó hoàn toàn biến mất khỏi thị trường chế tạo robot.
Tuy đã ngừng lại công trình nghiên cứu, Dạ Sở Hiên vẫn không từ bỏ. Anh vẫn lưu giữ các tài liệu và dự định sẽ tiếp tục trong tương lai.
Tuy nhiên, bệnh của Dạ Sở Kỳ không hề có dấu hiệu thuyên giảm mà ngày càng nặng hơn, có thể rời khỏi thế gian bất cứ lúc nào. Dạ Sở Hiên vô cùng là lắng. Anh nghĩ nếu công nghệ cao có thể thay đổi cuộc sống, vậy cũng có thể cứu em gái anh. Anh đã đưa em gái về nhà, bắt đầu tiếp tục lại công trình nghiên cứu tế bào. Nghiên cứu ngày đêm, cuối cùng anh đã có thể cải tạo lại cơ thể của em gái để cô có thể tồn tại dưới lớp vỏ bọc trí tuệ nhân tạo.
Nghĩ lại những gì đã xảy ra từ đó đến giờ, Dạ Sở Hiên thở dài. Vì không có khả năng hoàn thành nghiên cứu, anh đã tìm đến tập đoàn KM. Vì vậy mà Dạ Sở Kỳ trở thành sản phẩm của KM. Anh biết điều này có ảnh hưởng lớn đến cô, nhưng lúc đó nếu cứ tiếp tục kéo dài thời gian cơ thể của cô sẽ không chịu nổi.
Dạ Sở Hiên muốn hủy bản vẽ thiết kế của NR-001 DP-002 cũng là vì vậy. Nếu sau này, KM lợi dụng điều khoảng nào đó trong hợp đồng làm ra điều gì quá đáng, anh nhất định sẽ hủy hợp đồng. Số tiền bồi thường quá lớn, anh sợ mình sẽ đem bản thiết kế của NR-001 và DP-002 ra thế chấp. Nhưng chúng là sản phẩm của cả nhóm, anh không muốn vì bản thân mà đem tâm huyết của mọi người giao ra.
Làm việc cùng nhau qua nhiều năm, Lã Phí Điềm chỉ cần liếc qua là biết Dạ Sở Hiên đang nghĩ gì.
Nhìn bên ngoài Dạ Sở Hiên nghiêm túc như vậy thôi, thực chất anh rất coi trọng và thông cảm với mọi người. Anh hiểu rõ sở thích, thói quen, sở trường, phong cách làm việc và cả những điều nhỏ nhặt hàng ngày của mọi người. Anh lúc nào cũng có vẻ bận rộn, nhưng luôn dành ra thời gian để quan sát và quan tâm người ở cạnh mình. Cách anh nói chuyện tuy thẳng thừng quá mức, nhưng luôn chú ý không để lời nói của mình đi quá giới hạn. Hành động của anh tuy đều nhỏ nhặt, nhưng tất cả đều rất cần thiết. Nó thể hiện sự quan tâm từ lời chào mỗi buổi sáng, lời chúc ngủ ngon, hay là những câu nói đùa giỡn hàng ngày.
Mặc dù biết quan tâm, nhưng Dạ Sở Hiên rất ít chú ý đến bản thân. Anh không biết tự chăm sóc mình, vì anh luôn thấy tình trạng của mình không đáng lo ngại. Không hiểu lúc trước làm sao anh có thể sống một mình được nữa.
Biết con người Dạ Sở Hiên là như thế, cũng yêu quý Dạ Sở Kỳ như một cô em gái, Lã Phí Điềm muốn Dạ Sở Hiên tự để lại một đường lui.
-Sở Hiên, anh không cần phải vội. Dù sao thì DP-002 cũng chưa nâng cấp xong.
Dạ Sở Hiên nâng mắt nhìn Lã Phí Điềm, chỉ “Ừ.” một tiếng rồi không nói gì thêm. Biết Dạ Sở Hiên nói là làm, Lã Phí Điềm cũng không nhiều lời. Căn phòng lại quay về với sự yên tĩnh như trước.
* * *
Dạ Sở Kỳ chạy nhảy một hồi, dừng lại ngắm cảnh. Cái cảnh này với cô bây giờ đã vô cùng quen thuộc, nhưng nhìn không không bao giờ chán mắt với những màu sắc này. Nhất là khi mỗi một tầm nhìn, mỗi một tâm trạng khác nhau sẽ mang đến cho cô một thế giới khác nhau.
-Mặc dù đã không ít lần tới đây, nhưng lần nào tới mình cũng choáng ngợp vì chỗ này.
Giọng của Vũ Anh Anh làm Dạ Sở Kỳ chú ý. Cô quay lại.
-Anh Anh, cậu lại đến chơi à? -Dạ Sở Kỳ tươi cười.
Đi phía sau Vũ Anh Anh là DP-002. Là nó mở cửa cho cô.
-Ừ. Sở Kỳ, như lần trước nói thì mình đã mua vé xem phim rồi. Chúng mình cùng đi đi.
-Ừ. Mình cũng vừa tập sử dụng ván lướt không. Cậu đợi một chút, mình vào nhà chuẩn bị một lát. Cậu có muốn uống gì không?
-Không cần đâu, cậu nhanh lên đấy nhé!
-Ừ.
Nói rồi Dạ Sở Kỳ quay người chạy vào nhà.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!