Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot - Quyển 1 chương 21:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot


Quyển 1 chương 21:


Hạ Cảnh Dực nhìn Dạ Sở Kỳ. Không phải vì cô vừa nói cái gì, mà vì cách cô nói chuyện. Lần đầu tiên hắn nghe cô nói chuyện nhỏ nhẹ với hắn mà không phải muốn đem hắn đá đi.

Bất giác Hạ Cảnh Dực nhìn chằn chằm con thỏ. Hắn làm sao cũng không khiến cô khỏi xa lánh hắn, vậy mà cái con thỏ này vừa xuất hiện là xử lí xong rồi?!

Hạ Cảnh Dực hắn như vậy mà lại không bằng một con thỏ trắng nhỏ!

Dạ Sở Kỳ nhìn con thỏ rồi lại lén đưa mắt nhìn Hạ Cảnh Dực. Cô đang trông chờ câu trả lời của hắn đó, làm ơn đừng im lặng có được không?!

Hạ Cảnh Dực nhìn con thỏ nhỏ luôn ngoan ngoãn của mình đang ra sức phản đối. Nó cố vùng khỏi tay hắn trong khi đôi mắt tuyệt không rời khỏi Dạ Sở Kỳ. Rõ ràng lúc ở nhà nó luôn rất ngoan, còn biết làm nũng. Bây giờ thấy cô rồi thì bộ dạng của nó giống như thế gian này không có ai xấu xa bằng chủ nhân của nó.

Hạ Cảnh Dực cảm giác không muốn nhìn con thỏ này thêm một giây nào nữa. Nó như vậy mà lại chiếm được tình thương của Dạ Sở Kỳ, đã thế còn sẵn tiện gắn cho hắn cái mác người xấu xa không biết thương yêu động vật. Hắn lập tức đem con thỏ đưa cho Dạ Sở Kỳ.

Dạ Sở Kỳ nào biết diễn biến tâm trạng rối rắm của Hạ Cảnh Dực. Thấy con thỏ được đưa cho mình liền ôm lấy. Thỏ trắng nhỏ ngây ngô ngốc ngốc thật là đáng yêu, để được chăm sóc nó thì hạ giọng với Hạ Cảnh Dực cũng đáng!

Hạ Cảnh Dực mặc cho con thỏ có hiểu gì không, liếc mắt cảnh cáo rồi quay qua nhìn Dạ Sở Kỳ.

-Nó tên là Bạch Ngân, không gọi thế nó không nghe đâu. Thời gian tới tôi bận, nếu em không phiền thì giúp tôi chăm sóc nó khoảng một tuần.

Dạ Sở Kỳ gật đầu.

Hạ Cảnh Dực ngẫm nghĩ một hồi, thấy cũng không có gì để căn dặn nữa, quay lưng đi. Hắn vừa đi khuất thì Dạ Sở Kỳ đã nhảy cẫng lên. Ôi thỏ trắng nhỏ đáng yêu, cuối cùng cũng được quang minh chính đại ôm nó vuốt ve rồi.

Vũ Anh Anh trợn mắt há mồm nhìn con thỏ đang có dáng bộ hạnh phúc vì được cho đi. Cô thật theo không nổi cái diễn biến này. Vậy là xong rồi đó hả? Đùa à? Một con thỏ có cái giá trên trời đấy! Vậy mà tên đó nói đưa là đưa!

Dạ Sở Kỳ ôm Bạch Ngân, quay qua Vũ Anh Anh.

-Anh Anh, bọn mình đi thôi.

* * *

Dạ Sở Kỳ vui vẻ nhìn Bạch Ngân vừa ăn uống no nê xong lại nằm ườn ra đó. Cô đưa ngón tay gãi cái bụng căng tròn của nó, cười khúc khích.

Con thỏ ở thời đại này không giống con thỏ ở thế kỉ XXI. Nó có móng vuốt giấu dưới lớp đệm thịt như mèo, móng của nó không sắc bén mà cũng chẳng cứng, nói không chừng đào chưa hết củ cà rốt thì móng đã gãy mất rồi. Thỏ ở thời đại này có các chi rất ngắn, đến nỗi mấy sợi lông của nó che đi được cả tứ chi. Nhìn chung thì nó chỉ có một cái mình với một cái đầu bị lớp lông mềm mại hóa thành một và một cục bông là cái đuôi cộng với hai cái tai dài nhọn mà thôi.

Nhìn thế nào cũng rất đáng yêu!!!

Còn đáng yêu hơn cả Dạ Sở Kỳ cô nữa!!!

Dạ Sở Kỳ ôm con thỏ, thích chí la hét:

-Sao mà em đáng yêu thế hả?!

Con thỏ kêu lên mấy tiếng chít chít rồi cọ người chui vào lòng Dạ Sở Kỳ. Cô ôm con thỏ, lăn qua lăn lại dưới sàn nhà. Rồi cô lại nhìn con thỏ thở dài.

-Đáng tiếc là hôm nay đã hết tuần rồi. Thỏ trắng nhỏ, có còn muốn chơi với chị nữa không?

Con thỏ kêu chít chít mấy tiếng, liếm tay Dạ Sở Kỳ. Cô cười, vuốt ve bộ lông mềm của nó.

Có tiếng chuông cửa.

-Để tôi mở cửa cho, NR-001.

Từ phía xa vang lên một chuỗi các tiếng động máy móc rất êm tai. Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ cười, đảo mắt qua một vòng.

Tiếng chuông lại vang lên hối thúc. Dạ Sở Kỳ vội đặt con thỏ xuống, chạy ra bên ngoài. Cô chạy qua khu vườn lớn, thầm nguyền rủa tại sao nó lại lớn như vậy.

Dạ Sở Kỳ mở cánh cửa sắt nặng nề bằng một câu lệnh gửi vào bộ máy. Nó mở ra một cách chậm rãi đến khó chịu.

Dạ Sở Kỳ nghiên đầu nhìn ra bên ngoài, muốn nhìn xem là ai. Cô nhíu mày thi thấy một khuôn mặt lạnh lùng.

-Tôi đến đón Bạch Ngân. -Hạ Cảnh Dực nói khi nhận ra người mở cửa là Dạ Sở Kỳ.

-À… -Dạ Sở Kỳ có vẻ không vui -Anh đợi một chút, tôi mang nó ra cho anh.

Dạ Sở Kỳ định quay trở vào, những vừa nhìn thấy con đường dài ngoằn ngoèo dẫn vào trong liền đổi ý. Trời rất nắng, đứng đợi ngoài này thì khác gì bị đem nướng trong lò lửa. Vì anh tinh này xoay quanh mặt trời theo hình “hơi” elip “một chút” nên ngày hè rất nóng.

Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ quay lại nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hạ Cảnh Dực. Cô thở dài bất đắc dĩ đưa tay làm ra một động tác miễn cưỡng coi là động tác mời.

-Ngoài trời nắng lắm, anh vào trong nhà nghỉ chút đã.

Hạ Cảnh Dực nhướn mày nhìn Dạ Sở Kỳ, gật đầu. Vẻ mặt của hắn trông rất thành tựu, và ánh mắt lộ rõ hắn đang vui. Dạ Sở Kỳ nghiến răng đi phía trước.

Được rồi, Dạ Sở Kỳ cô là đang tuân theo phép lịch sự tối thiểu đấy, không phải là có ý gì đâu nha.

Nhưng mà có ai đó lại không biết, cứ thế nhìn cô đầy thâm ý. Cô muốn điên lên với cái ánh mắt đó, cố ý bước nhanh.

Vốn dĩ chân Hạ Cảnh Dực rất dài, vì thế tùy tiện đi vài bước cũng đuổi kịp Dạ Sở Kỳ. Cô biết thế, nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.

Đi một lát hai người vào tới nhà. Dạ Sở Kỳ dọn dẹp một chút đống lộn xộn mấy thứ đồ cô lôi ra để giải trí. Hạ Cảnh Dực điềm nhiên ngồi xuống, cô nhìn hắn bất lực.

Được rồi, là cô bảo hắn vào nghỉ một chút.

Dạ Sở Kỳ cúi người nhìn xuống dưới chiếc ghế đệm mềm mại. Con thỏ Bạch Ngân đang ở dưới, và nó có vẻ không muốn ra ngoài. Cô đưa tay về phía nó, nó liếm tay cô, ngoan ngoãn để cô bế nó ra ngoài.

Bạch Ngân vừa ra ngoài, nhìn thấy Hạ Cảnh Dực liền la lên chít chít, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ lấy lòng liếm ngon tay Dạ Sở Kỳ. Cô bất đắc dĩ liếc qua Hạ Cảnh Dực, rồi thở dài một tiếng.

-Anh uống nước chanh nhé!?

Hạ Cảnh Dực gật đầu, từ đầu đến cuối vẫn nhìn Dạ Sở Kỳ.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy bông ngắn màu hồng phấn, trông khá tùy tiện. Mái tóc của cô hơi rối, và kẹp đơn giản một chiếc kẹp con thỏ. Cô đeo một chiếc vòng trắng bằng kim loại một bên chân, và đi đôi dép bông trắng có hình trái tim. Nhìn từ trên xuống dưới như một con nhóc ngờ nghệch suốt ngày ngây ngốc trong nhà.

Đáng yêu không thua gì Bạch Ngân của hắn!!!

Hạ Cảnh Dực nhìn qua con thỏ, lắc đầu. Không đúng! Rõ ràng là cô đáng yêu hơn nó!

Dạ Sở Kỳ nhìn hành động kì quái của Hạ Cảnh Dực, tròn mắt khó hiểu. Cô ôm Bạch Ngân không chịu buông mình ra đi vào bếp. Nước chanh chứ gì? Cho anh thấy “tài nghệ” của tôi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN