Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot - Quyển 1 chương 25: Tỉnh dậy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot


Quyển 1 chương 25: Tỉnh dậy


Hạ Cảnh Dực dừng lại giữa chừng, nhìn chằm chằm sau gáy Dạ Sở Kỳ. Chắc không phải là như hắn nghĩ đấy chứ…?

Hắn đưa tay vén tóc cô lên, không ngoài dự đoán nhìn thấy ở sau gáy là vi mạch điện tử đó. Hắn nhíu mày chậm chạp đưa tay muốn chạm vào. Nhưng chưa kịp chạm vào, hắn bị giật không nói, cô lại kịch liệt phản ứng rất nhanh liền trở người né tay hắn. Sắc mặt cô càng hạ thấp, hơi thở đột nhiên gấp rút. Hắn nhíu mày.

Hạ Cảnh Dực từng đem chuyện này ra nói với Tiêu La Khải. Tiêu La Khải cho rằng, chẳng qua cô mắc bệnh gì đó, dùng máy phát điện mini để chữa. Thời buổi này, dùng điện trị bệnh cũng không hiếm, cũng chẳng có gì lạ khi người bệnh mang máy phát điện theo bên mình. Điện chữa được bệnh đau khớp, ngoài ra còn có một số loại năng lượng khác dạng điện năng cũng có thể chữa bệnh.

Nghĩ đến đây, Hạ Cảnh Dực thở ra một hơi. Hắn lo nghĩ nhiều rồi.

-Nhưng mà cô ấy rốt cuộc là bị bệnh gì? -Hạ Cảnh Dực lẩm bẩm.

Trong lúc Hạ Cảnh Dực đang suy nghĩ lung tung, nghi ngờ lộn xộn, Dạ Sở Kỳ lại vô cùng khổ sở. Mặc dù mê man, nhưng những tiếng cảnh báo vẫn vang bên tai làm cô khó chịu. Rõ ràng là sạc chỉ có cảm giác bị điện giật, nhưng không hiểu sao lần này cô thấy trong người khó chịu, cả người thấy lạnh. Cảm giác như là bị bệnh mất rồi.

Dạ Sở Kỳ rúc người vào trong chăn, rên mấy tiếng. Hạ Cảnh Dực thở dài, không biết làm sao. Hắn đang tối tăm mặt mày, đột nhiên nghe thấy:

“Chít!”

Bạch Ngân!

-Bạch Ngân, lại đây.

Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn chạy tới, bốn cái chân hoạt động hết công suất cũng không chạy nhanh hơn được. Nó thấy đi bằng bốn chân thật phiền phức, đứng dậy liền nhảy qua phía Hạ Cảnh Dực, tai nhọn rung rung.

Hạ Cảnh Dực bế Bạch Ngân, đặt xuống giường. Bạch Ngân còn chưa kịp hiểu, liền nghe tiếng rên của Dạ Sở Kỳ lập tức quay lại. Thấy cô nó vui mừng, nhưng vì cô có vẻ không khỏe, hai tai dài liền rũ xuống, le lưỡi liếm mặt cô. Dạ Sở Kỳ phản ứng một chút, cũng không quá kích động. Hạ Cảnh Dực an tâm gỡ tay cô tự giải thoát cho mình rồi chuyển qua cho Bạch Ngân. Bạch Ngân liền được Dạ Sở Kỳ ôm chặt.

Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ ôm chặt thỏ trắng, không biết nghĩ gì đáy mắt lại hiện lên chút đau thương. Hắn quay lưng xuống dưới nhà.

***

-Tiểu Kỳ! Tiểu Kỳ!

Bị tiếng động đánh thức, Dạ Sở Kỳ tỉnh lại. Hệ thống sạc dự phòng sẽ tự tắt nếu như đã đủ năng lượng tạm thời hoạt động. Nếu không phải là bộ sạc chính, nếu lạm dụng sẽ làm cho bộ lưu trữ năng lượng của cô bị hỏng do lỗi. Dù sao năng lượng truyền từ xa tới sẽ gây ra thất thoát, có nhiều sai lệch, không tốt lắm.

Dạ Sở Kỳ vừa mở mắt, một đống hộp thoại báo lỗi liền đập vào nhận thức. Cô ngẩn ra một hồi.

Dạ Sở Kỳ bị tiếng gọi bên tai kéo về. Cô thử trả lời bằng suy nghĩ. Cổ họng cô hơi khô và khó chịu.

-Vâng? -Dạ Sở Kỳ dò hỏi.

-Sở Hiên, đã liên lạc được rồi. -Tiếng Tả Y Y vui mừng.

Bên kia náo loạn ồn ào một hồi, Dạ Sở Kỳ mới nghe tiếng kích động của Dạ Sở Hiên. Anh lo lắng hỏi:

-Em sao rồi?

Dạ Sở Kỳ cử động một chút.

-Đau khắp người. Lúc em dậy còn có rất nhiều hộp thoại báo lỗi.

Bên kia truyền qua tiếng động êm tai của bàn phím ảo.

-Anh đã nhận được lệnh báo lỗi của hệ điều hành rồi. Không sao, hiện tại anh đang sửa lỗi, sắp xong rồi. Em đang ở đâu?

Đúng là hộp thoại báo lỗi đang dần mất đi. Dạ Sở Kỳ gượng ngồi dậy, đưa mắt nhìn quanh.

-Em cũng không biết nữa…

“Chít chít!”

Dạ Sở Kỳ cúi đầu nhìn xuống, giật mình nhìn thấy một cục bông tròn trắng tinh. Cô nhất thời ngẩn ra, đưa tay sờ đám lông thú.

Bạch… Bạch Ngân!

-Á!!!

Bạch Ngân! Vậy chỗ này không lẽ…

Cửa mở ngay sau đó, Hạ Cảnh Dực vội vã đi vào. Dạ Sở Kỳ ngẩn ra. Hắn trông rất luộm thuộm, tóc tai bù xù, vẻ mặt mệt mỏi. Nhưng mà, lại phi thường đẹp trai, sức sát thương tăng vọt. Bình thường hắn đã rất đẹp, nhưng mà Dạ Sở Kỳ lại là người không hứng thú với nhan sắc của mấy tên khác phái. Nhưng mà lúc này, cô thật là có chút ngẩn ra rồi đấy…!

Aaaaaa! Không đúng! Trọng điểm không phải cái này!

Bên tai Dạ Sở Kỳ vang lên tiếng động rè rè như có lỗi, đột nhiên Dạ Sở Kỳ cảm thấy, hình như cô với bên kia… đã bị ngắt kết nối mất rồi…

Hạ Cảnh Dực ngẩn ra. Dạ Sở Kỳ vẫn mặc nguyên đồng phục từ hôm qua, lúc này lại có chút xốc xếch. Mái tóc đen dài của cô hơi rối, xõa xuống phủ bên vai, mắt bạc mở to ngẩn ra, điệu bộ lại ngơ ngác. Nằm trong lòng cô còn có một con thỏ trắng nhỏ mơ mơ màng màng.

Cái dáng bộ này tại sao lại có thể đáng yêu như vậy? Đột phá sát thương rồi…!

Dạ Sở Kỳ bối rối, nhìn lên nhìn xuống ánh mắt lại đụng trúng Hạ Cảnh Dực, nhất thời ngốc trệ. Không gian bỗng chốc im lặng…

“Chít!” Bạch Ngân bất mãn kêu một tiếng.

Dạ Sở Kỳ và Hạ Cảnh Dực bị Bạch Ngân gọi tỉnh. Hạ Cảnh Dực ho khan một tiếng.

-Dậy rồi đó à?

-A!? -Dạ Sở Kỳ kêu lên một tiếng, nhìn quanh quất -Chỗ này là chỗ nào?

Hạ Cảnh Dực kéo ghế bên cạnh, ngồi xuống.

-Phòng của tôi.

-Hả? Phòng của anh? Tại sao tôi lại ở trong phòng của anh? -Dạ Sở Kỳ luống cuống.

Hạ Cảnh Dực liếc mắt nhìn qua.

-Em không nhớ?

-Nhớ? Tôi quên cái gì…?

Dạ Sở Kỳ bỏ lửng câu nói. Cô nhớ, rõ ràng là cô đang ở trường, có cả đám người Diệp Thường Lạc. Sau đó thì hết năng lượng…

-A! Anh… Anh…

Hạ Cảnh Dực còn chưa rời mắt khỏi Dạ Sở Kỳ.

-Tôi làm sao hả? Còn không phải do hôm qua em nắm lấy tôi không buông sao?

-Nắm anh không buông? -Mặt Dạ Sở Kỳ thoáng chốc đỏ lựng -Tôi… Tôi làm sao nắm anh…

-Vậy tại sao em ấp úng như vậy? -Khóe môi Hạ Cảnh Dực kéo lên một chút.

-Tôi… Tôi…

Dạ Sở Kỳ tất nhiên biết, khi mà cô hôn mê, vậy nếu như có cái gì lọt vào tay cô tuyệt đối sẽ không buông ra. Nhưng mà, dù biết vậy nhưng cô vẫn nhất định không thuận theo lời hắn.

Hạ Cảnh Dực cũng không muốn làm khó Dạ Sở Kỳ. Hắn quay người ra ngoài.

-Em sửa soạn rửa mặt đi rồi xuống dưới. Lát nữa tôi sẽ đưa em về.

Cánh cửa đóng sầm lại, Dạ Sở Kỳ giật mình. Ngơ ngác một hồi, cô ôm Bạch Ngân đứng dậy, bực bội đi vào nhà tắm.

-Ôi đau! Hạ Cảnh Dực, anh là cái đồ đáng ghét!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN