Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot - Quyển 1 chương 3: Bất thường
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot


Quyển 1 chương 3: Bất thường


Hy Mã Kỳ thấy khóe mắt cay cay, không kìm được nước mắt trào ra. Kiếp trước cô có một anh trai và một chị gái. Anh trai của cô, rất cưng chiều cô, rất thương yêu cô. Cô có nhớ lúc nhỏ một lần ương bướng cãi nhau với anh rồi chạy ra đường. Kết quả là anh cứu cô bị xe đâm trúng, bị thương nặng phải bỏ học một năm. Vì thế với anh trai Hy Mã Kỳ rất yêu quý, từ đó không dám làm trái ý anh nữa.

– Anh Hai!

Nghe hy Mã Kỳ nói, Dạ Sở Hiên ôm lấy cô. Lâu lắm rồi anh mới nghe giọng của cô…

– Ừ, anh đây! Từ giờ em có thể chạy nhảy như em mơ ước rồi.

– Anh…

Hy Mã Kỳ nhất thời không phản ứng. Thể xác này hiện tại cử động không được tốt lắm. Hơn nữa dù cảm thấy thân thiết, cô cũng không biết nên phản ứng thế nào.

– Sở Hiên, anh bình tĩnh đã. Tiểu Kỳ được cứu rồi còn gì…

Cô gái duy nhất trong nhóm người phía dưới lên tiếng. Dạ Sở Hiên gật đầu, buông Hy Mã Kỳ ra.

– Ừ, em nói đúng. Anh kích động quá rồi.

Cô gái mỉm cười thông cảm. Tiến lên một bước. Một cô gái còn trẻ, nhưng lại có nét trưởng thành thành thục.

– Chắc em đang thắc mắc. Dù sao lúc trước em cũng chưa gặp qua anh chị. Để chị giới thiệu. bọn chị là bạn của Sở Hiên, cùng nhóm nghiên cứu với anh ấy. Chị tên là Tả Y Y, nghiên cứu chung các sinh vật sống.

Hy Mã Kỳ tò mò đảo mắt qua một lượt. Thấy ánh mắt của cô, mọi người đều hiểu nên tự giới thiệu. Đầu tiên là một người trạc tuổi Dạ Sở Hiên, có vẻ rất thân thiện.

– Anh nghiên cứu tế bào và động vật, La Tử Ân.

Người tiếp theo, có vẻ nhỏ hơn Dạ Sở Hiên một chút. Anh ta có vẻ hơi ít nói.

– Nghiên cứu vi mạch điện tử, hacker, Lã Phí Điềm.

Người sau đó là một người có vẻ tùy tiện với vẻ ngoài luộm thuộm. Anh ta nở nụ cười.

– Lần đầu tiên nói chuyện với em nhỉ? Anh là Lưu Giai Từ, anh nghiên cứu các bộ phận khớp của robot.

Cuối cùng là một người lạnh lùng, trông thì chỉ lớn hơn Tả Y Y mà thôi. Cặp mắt kính của anh ta dày cộm, từ đầu đến cuối chẳng liếc nhìn Hy Mã Kỳ cô lần nào.

– Chuyên chế tạo các bộ phận robot, nghiên cứu máy móc hiện đại, Khâu Thiết Hàn.

Còn muốn mỗi người đều muốn nói nhiều thêmmột câu, thế nhưng cô gái lúc trước đi ra đã trở vào.

– Chủ nhân, dữ liệu đã được lưu trữ. Ngày 48 tháng 10 năm 4045, thử nghiệm thành công.

Dạ Sở Hiên gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. Hy Mã Kỳ chết sững. Cô mới nghe thấy gì cơ? Năm 4045? Đây là thời đại nào vậy?

Hy Mã Kỳ hoang mang suy nghĩ, đứng không vững loạng choạng muốn ngã. Tả Y Y vội đỡ cô.

– Tiểu Kỳ, em sao thế? – Tả Y Y hỏi – Có phải không quen không?

Hy Mã Kỳ không có cách đáp lời nào khác, gượng cười bất đắc dĩ gật đầu. Tả Y Y tỏ vẻ thông cảm. Còn chưa đợi cô mở lời hỏi, Dạ Sở Hiên đã quay qua cô gái vừa bước vào.

– Vẫn còn chưa giới thiệu với em. Đây là Robot Android the and NR-001, robot trí tuệ nhân tạo dạng người tân tiến nhất. NR-001, nói xin chào đi.

Cô gái gật đầu, cúi chào.

– Xin chào AL-003, tôi là Robot android the and NR-001. Rất vui được làm quen.

Hy Mã Kỳ ngơ ngác. Cô không nghe nhầm chứ? Hay robot kia nói nhầm? Cái gì mà AL-003 cơ?

Hy Mã Kỳ theo bản năng quay qua nhìn qua Dạ Sở Hiên. Anh như dự đoán được phản ứng này, tránh né ánh mắt của cô. Cô nhìn qua NR-001.

– Cô vừa… chào ai?

Con robot chớp mắt một cái.

– Là cô đó, Robot Android the and AL-003.

Hy Mã Kỳ nhất thời không thể tiếp thu được. Cái gì mà robot đó, chính là nói cô. Nhưng mà, cô thì can hệ gì tới robot? Không lẽ nói….

– Anh Hai, chuyện này…

Hy Mã Kỳ không kiềm chế được nụ cười hoang mang trên khóe môi. Dạ Sở Hiên yên tĩnh không đáp. Trước ánh mắt của cô, cả sáu người đều né tránh. NR-001 không phản ứng thu lại toàn bộ hoạt động của cô vào mắt. Lảo đảo, cô bước xuống khỏi bục cao. Tả Y Y vội đỡ lấy cô, vững vàng giữ cô đứng thẳng.

– Đây rốt cuộc là như thế nào?

Hy Mã Kỳ đưa mắt mong chờ câu trả lời. Dạ Sở Hiên lúng túng nhìn cô, sau đó anh quay mặt đi. La Tử Ân đặt tay lên vai Dạ Sở Hiên, nói giọng khuyên bảo:

– Sở Hiên, cậu đừng giấu nữa. Trước sau gì tiểu Kỳ cũng sẽ biết thôi. Dù sao nhà tài trợ cũng sẽ sớm tới khảo sát, tiểu Kỳ nên biết để chuẩn bị tinh thần.

Dạ Sở Hiên gật đầu, nhưng anh vẫn thấy khó mở lời. Anh nhìn qua cô, lại quay đi. Cuối cùng, anh thở dài.

– Tiểu Kỳ, em có thấy tầm nhìn của em có gì khác lạ không? – Dạ Sở Hiên chọn một con đường vòng để bắt đầu giải thích.

Hy Mã Kỳ bây giờ mới để ý. Tầm nhìn của cô, ở phía trên có một khối vuông, giống như biểu thị pin trong điện thoại vậy. Gần đó có ghi giờ, và một vài kí hiệu khác nữa. Dạ Sở Hiên quay qua NR-001.

– NR-001, tắt chế độ chặn tầm nhìn đi.

– Đã tắt, thưa chủ nhân.

Dạ Sở Hiên gật đầu, quay qua chờ đợi ở cô em gái một phản ứng kịch liệt.

Những người trước mắt Hy Mã Kỳ đều xuất hiện một vòng tròn có con trỏ phía trong, bên cạnh xuất hiện một dòng chữ “Tìm kiếm thông tin” nhỏ. Sau đó, trước mặt cô xuất hiện một loạt các dòng chữ. Dạ Sở Kỳ sững người. Đây…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN