Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot
Quyển 1 chương 7: Khảo nghiệm
Cây có thân màu đen, như gỗ mun. Những chiếc lá, nó làm Dạ Sở Kỳ hiểu vì sao rau trộn mình ăn lại sặc sỡ màu sắc rồi. Mỗi chiếc đều có hai màu, tùy theo từng loại cây. Còn cây hoa, thân thảo có màu đỏ, lá cây cũng là hai màu. Bông hoa thì màu sắc rất rực rỡ, không có mấy khác biệt với Trái Đất cũ, chỉ là cánh hoa nhìn rất lạ mắt. Cỏ? Màu tím đấy! Còn màu xanh lá thì chỉ có rêu là có màu đó thôi!
– Thật sự… quá thần kỳ rồi!
– Có gì lạ sao, AL-003? Máy tính không phân tích được ý trong câu nói của cô.
Dạ Sở Kỳ mặt mũi không vui nhìn qua.
– NR-001, cây cối như thế này, cô vẫn thấy không lạ?
– Không lạ. Những thứ này từ trước đến nay đều vậy. Theo dữ liệu được nhập, Dạ Sở Kỳ đã từng trong bệnh viện nhìn ra ngoài, không phải những thứ này đều nhìn quen mắt sao?
Lúc này Dạ Sở Kỳ mới nhớ lại đây không phải Trái Đất của thế kỉ XXI nữa. Cô thở ra một hơi, có vẻ buồn rầu. Thế giới này thật lạ lẫm, không có chút quen thuộc nào….
– Cô đang không vui.
– Ừ.
– Vì cô không thích cây cối?
Dạ Sở Kỳ phì cười. Robot đúng là robot, vậy mà cũng nói ra được.
– Cô cười rồi. – NR-001 cười.
– Ừ. – Dạ Sở Kỳ đem phiền muộn thở ra ngoài, cười.
Dạ Sở Kỳ tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống. Chiếc ghế cách điệu bay lơ lửng mà NR-001 dắt theo thật sự hữu ích.
– NR-001, tôi hỏi cô một chút. Thế giới này có bao nhiêu loại cây hay hoa khác những cây này?
– Hiện tại có trên 2000 loại cây và 1752 loại hoa khác nhau. Ngoài ra, việc cấy ghép lai tạo giống đang phát triển, sẽ tạo ra nhiều loại cây khác nữa.
Dạ Sở Kỳ thở dài. Xem ra cô phải nghiên cứu nhiều một chút, tránh cho sau này ra đường thấy cái gì cũng ngạc nhiên. Dù sao, cô cũng không phải người ở đây, cô là từ quá khứ xuyên tới…
Dạ Sở Kỳ đi cùng NR-001 dạo quanh khu vườn, thật sự rất rộng. Đến chiều tối, lúc Dạ Sở Kỳ vừa quay trở vào nhà thì đám người Dạ Sở Hiên cũng quay về.
Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn ngồi bên bàn đợi thức ăn. Đợi đến lúc phải trố mắt nhìn l đống đồ ăn, tâm tư của cô chỉ còn lại là thất vọng.
Lúc trưa cô ăn là rau trộn, nên chỉ là thấy màu sắc chẳng qua là hơi bắt mắt một chút. Lúc đó cô nghĩ do chất làm màu hay gia vị gì gì đó. Sau khi thấy mấy cái cây trong vườn thì cô mới hiểu. Nhưng giờ nhìn đống canh hay thịt cá, cô thật dở khóc dở cười.
Cá chiên, nhìn qua con cá thì có răng, nhìn hết sức hung dữ. Đừng nói ăn, nhìn nó thôi là đã muốn bỏ chạy rồi. Còn thịt, nếu như người nào đó ở thế kỉ XXI nhìn thấy, Dạ Sở Kỳ có thể đảm bảo người đó sẽ nói chắc chắn đây là thịt sống. Rau, cùng với màu nước tím làm nhìn như thuốc độc, còn chưa kể nó nằm trên bếp cháy âm ỉ để giữ nóng nên nổi bong bóng lên sùng sục. Không biết là có ngon hay không, nhưng nhìn rất không ngon, và có vẻ rất khó ăn.
Cầm đôi đũa sắt chọc chọc miếng thịt nhìn như còn chưa được chế biến nằm trong chén của mình, sắc mặt Dạ Sở Kỳ hơi đen. Vài dòng hắc tuyến chảy xuống, không khí quanh cô trở nên hơi u ám. Cô cuối cùng là có nên ăn không đây?
Dạ Sở Hiên gác đũa ngồi ngắm hành động kì quái của em gái. Mười năm, không, hơn mười năm qua, anh chưa từng thấy cô cầm được đôi đũa, càng chưa thấy hành động này của cô. Cô đáng yêu như vậy, nhưng thật đáng tiếc, cuộc sống của cô không còn giống một người thường nữa.

(Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ)
– Tiểu Kỳ, giờ hoạt động được rồi thì em muốn làm gì? – Anh chợt hỏi.
– Muốn làm gì? – Dạ Sở Kỳ tròn mắt nhìn anh trai.
Dạ Sở Hiên gật đầu. Dạ Sở Kỳ trầm ngâm. Nghĩ lại thì ở nhà không thì đúng là buồn chán. Nhưng là một robot, cô có thể làm gì?
– Bỏ đi, – Dạ Sở Kỳ lại chọc chọc tới con cá và mấy cái răng nhọn hoắc của nó – em chẳng biết làm gì cả.
Dạ Sở Hiên lặng đi, song không nói gì. Anh chống tay lên bàn, mắt rời đi nơi khác. Dạ Sở Kỳ đẩy chén của mình ra xa, tìm cách điều hoà không khí một chút.
– Chiều nay anh đi gặp nhà tài trợ gì đó, là nói về gì vậy?
Dạ Sở Hiên hơi giật mình. Anh cùng mấy người Tả Y Y nhìn nhau. Đùn đẩy một hồi, anh thở dài, một lát lại nói:
– Tiểu Kỳ, chuyện này cũng tương đối quan trọng….
Dạ Sở Kỳ rất nghiêm túc nhìn Dạ Sở Kỳ. Anh ôm mặt bất lực.
Em có thể đừng nghiêm túc như vậy không…?
– Vài ngày nữa nhà tài trợ sẽ cho người tới khảo nghiệm. – Dạ Sở Kỳ bất đắc dĩ nói.
– Khảo nghiệm? Là thế nào? – Dạ Sở Kỳ buông đũa, tranh thủ đẩy luôn dĩa cá trước mặt đi ra xa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!