Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot
Quyển 2 chương 11: Ải Hoang Phế cực chế phục Virus
Dạ Sở Kỳ bay về phía Rừng Tự Do.
Rừng Tự Do là khu rừng duy nhất trên hành tinh. Nó là biên giới ngăn cách giữa các khu vực, vừa là đồng bằng, là thảo nguyên, là rừng núi. Khu rừng này có tất cả các loại địa hình. Nó bao phủ mặt còn lại của hành tinh, những nơi không có thành phố. Đây là một nơi ít ai lui tới.
Dạ Sở Kỳ đã ngắt tín hiệu phát ra từ chính mình. Còn chiếc kẹp là máy định vị kia để lại ở phía Bạch Ngân. Tức là, việc cô ở đây đám Dạ Sở Hiên không cách nào biết. Như vậy cũng tốt cho cô né tránh mấy câu hỏi của họ.
Dạ Sở Kỳ bay thẳng vào rừng, đáp xuống đất. Lần đầu tiên cô bay với vận tốc 200km/h, lại vì kiềm chế bản thân khỏi tức giận.
Chẳng qua, cô cũng không phải cô lúc trước.
-Nghĩ lại thì -Dạ Sở Kỳ dựa người vào một gốc cây, cười trào phúng -mình chẳng qua chỉ mới có gần mười tám tuổi thôi…
Mới gần mười tám tuổi… Vậy mà cô đã trải qua những gì thế này?
Dạ Sở Kỳ nhìn lên trời. Cô đến đây cũng thật lâu rồi. Nói ra, chắc cũng gần 2 năm theo lịch cũ…
-Mình nhớ ba…
Mẹ cô chết năm cô mười tuổi. Gia đình của cô còn lại ba cô, cô, anh trai và chị gái. Cô lại chết luôn rồi, đến thế giới này rồi. Vậy mà, cũng chẳng có được gia đình hoàn chỉnh.
Dạ Sở Kỳ dựa vào một gốc cây. Cô nghe thấy tiếng động, giật mình quay lại.
-Đây…
Cái cây một cái lỗ lớn.
-Ăn mòn… Đây… là cách mà Ải Hoang Phế hoạt động… Phải rồi! Nếu như dùng sóng não để điều khiển các hạt nano, có thể gây ra sát thương!
Dạ Sở Kỳ thử làm theo những gì cô nghĩ. Cô đưa tay chạm vào một phiến đá. Nó bị ăn mòn.
-Ải Hoang Phế không phải chỉ ăn mòn các tế bào sống. Nó ăn mòn tất cả…
Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên.
-Hạ Cảnh Dực nói đúng. Mặc nó ra ngoài có vẻ…
Dạ Sở Kỳ trầm ngâm.
-Mà kệ! Mình cứ chơi xong đã.
Nói rồi mang theo ván lướt không, đu qua những cành cây đi sâu vào trong rừng.
***
-Tôi về rồi đây.
-Chủ nhân đã về.
Dạ Sở Hiên đưa áo khoác cho NR-001.
-Chị cũng nên cởi áo khoác ra đi. Trong nhà nhiệt độ khá cao đấy.
Mahddi gật đầu, cởi áo khoác. DP-002 lấy áo khoác từ tay cô, mỉm cười. Điều này khiến vẻ mặt vẫn chưa hết kinh ngạc của cô càng thêm kinh ngạc. Cô không ngờ Dạ Sở Hiên sẽ trở về ngôi nhà cũ để sống. Cô cứ nghĩ chỗ anh sống sẽ nằm ở một chỗ vắng người nào đó…
-Anh về rồi à?
Lưu Giai Từ lôi thôi đi ra từ dưới bếp, tay cầm theo một cốc nước nóng còn bốc lên hơi nước.
-Xem lại bộ dạng của cậu đi. Thật là… Mọi người đâu rồi? -Dạ Sở Hiên vừa cởi giày vừa hỏi, đi vào nhà -Chúng ta có khách.
-Khách?
Lập tức trong phòng hiện ra năm đôi mắt, nhìn về phía người phía sau lưng Dạ Sở Hiên.
-Đều ở đây cả à?
Dạ Sở Hiên đi về phía ghế, ngồi xuống. Đám người liền ngồi lại nghiêm chỉnh. Lưu Giai Từ cũng vội đi tới ngồi xuống.
-Ngồi xuống đi Mad. Chúng ta cần nói chuyện mà phải không?
-NR-001, chuẩn bị trà tiếp khách. -Tả Y Y ra lệnh.
-Vâng thưa chủ nhân.
Tả Y Y cười.
-Vị khách đầu tiên của chúng ta nhỉ? Trước giờ chúng ta chưa có khách qua.
Mahddi như hiểu ra. Thì ra đây là lý do nghe từ “khách” thì bọn họ đều nhìn cô kỳ quái. Dạ Sở Hiên nhún vai.
-Không phải như chị nghĩ đâu. Cũng từng có người tới đây rồi.
-Nhưng không phải khách. -Lã Phí Điềm bổ sung.
La Tử Ân gật đầu tán thành. Dạ Sở Hiên từ chối cho ý kiến.
-Trà và bánh, thưa chủ nhân.
Tả Y Y đứng dậy nhận lấy bánh và trà từ tay NR-001. Cô đặt bánh và tách trà lên bàn, sau đó bắt đầu rót trà cho từng người.
Mahddi vẫn rất kinh ngạc. Cô vẫn luôn thắc mắc đám người thần bí này sống như thế nào, nhưng không ngờ tới bọn họ sống tùy tiện thế này. Cô nghĩ là bọn họ ít nhất phải sống trong một môi trường nghiêm khắc hơn nhiều. Nhất là khi bọn họ sống cùng một người như Dạ Sở Hiên.
Trong ấn tượng của cô Dạ Sở Hiên là người sẽ có một cuộc sống kiểu như điên cuồng lao vào công việc đến không biết gì khác.
-Mad, đây là chiến hữu của tôi. La Tử Ân, Lưu Giai Từ, Khâu Thiết Hàn, Lã Phí Điểm, Tả Y Y. -Dạ Sở Hiên giới thiệu. -Và giới thiệu với mọi người, đây là một người quen của tôi. Chị ấy lớn tuổi hơn tôi, tên là Mahddi March. Nghe tên thì chắc mọi người cũng biết là ai rồi.
Đám người gật đầu.
-Gọi tôi là Mad. Tôi bị ép tới đây.
-Ép?
Dạ Sở Hiên tỏ ra vô tội. Đám người cũng tin tưởng bằng vào phong cách làm việc của Dạ Sở Hiên thì anh chẳng làm gì ép người khác cả. Có lẽ người này chỉ nói quá lên một chút.
Mahddi có hơi ngạc nhiên vì thái độ hời hợt của đám người này. Bình thường cô có danh vọng rất cao, nhiều người thấy cô đều có vẻ rất vui vẻ tiếp đón. Cô chưa bao giờ cảm thấy có nơi nào như thế này, như thể cô chẳng có chút cân lượng nào. (tg: đúng là vậy đó :”)))))
-Mad sẽ tham gia vào Blue.
Đám người nhíu mày. Lập tức năm đôi mắt với năm thứ biểu cảm chiếu về phía Mahddi. Có thương cảm, có nuối tiếc, có nghi ngờ, có cảm thán, có thắc mắc. Mà mấy ánh mắt đó Mahddi bây giờ chưa hiểu hết được ý nghĩa.
-Chị chắc chắn à? -Tả Y Y nhíu mày.
-Cần suy nghĩ lại không?
Đối với hành động của đám người, Dạ Sở Hiên hoàn toàn vô ngữ.
-Phản ứng này là thế nào? -Anh hỏi.
-Thì đảm bảo đó. -La Tử Ân trả lời.
Dạ Sở Hiên tỏ vẻ mấy người là nghĩ nhiều rồi.
-Chị ấy ký hợp đồng với Blue, chứ không phải là gia nhập cùng chúng ta.
Đám người hiểu ra, đồng thanh kêu một tiếng. Đúng vậy rồi, chứ làm sao Dạ Sở Hiên lại có ánh mắt thấp vậy được chứ. (tg: hơi tổn thương đấy :”)))))
-Chủ nhân, đã có hợp đồng.
Dạ Sở Hiên nhận viên(*) tài liệu từ tay DP-002, vứt qua cho Mahddi.
-Đọc và điền dấu vân tay.
Mahddi tỏ vẻ thái độ này làm cô phật ý, nhưng cũng nhận tài liệu và mở ra đọc.
Cửa mở.
-Em về rồi đây. Chưa có bữa tối phải không? Vậy là em không về muộn đâu đó!
Dạ Sở Kỳ cũng không để ý xung quanh, vào nhà rồi thì liền cởi giày chạy vào trong.
-Bên ngoài lạnh chết đi được.
“Chít!” Thỏ trắng nhỏ trên tay cô kêu lên đồng tình.
-Ồ… Nhà có… khách à…?
Bộ dáng năng động thân thiện của Dạ Sở Kỳ nhanh chóng xẹp xuống.
-Mad. -Dạ Sở Hiên chỉ tay qua.
Dạ Sở Kỳ lục lọi trong ký ức.
-Có chút ấn tượng, nhưng em không nhớ. -Vẻ mặt Dạ Sở Kỳ đầy mờ mịt.
Lần cuối Dạ Sở Kỳ gặp Mahddi là lúc bốn tuổi, không nhớ ngược lại cũng không lạ lắm.
***
(*) thứ này được ghi chép bằng tài liệu điện tử và có hình dạng nhỏ như một viên đạn. Trong trường hợp này sử dụng từ “viên” khá hợp. Trong các phương pháp lưu trữ thông tin tại đây, sách ít được sử dụng. Có 2 cách lưu trữ bằng tập điện tử là viên tài liệu được thu gọn. Nó sẽ hiện thông tin bằng hình ảnh ảo. Còn cái còn lại là tài liệu điện tử. Đại khái tài liệu điện tử hình dạng đại loại giống như một cái điện thoại vậy. Nhưng nó có tác dụng như một quyển vở hay giấy gì đó… Nói chung thì kiểu như cái thứ này:

Khó hiểu thì hỏi a.
*tg: Au đáng yêu đây. Ai nhớ au? Au không phải Y :”)))
Giao cho Y đăng truyện luôn đôi lúc có chút rắc rối a (๑•́ ₃ •̀๑)
Thật ra thì cop truyện với bọn này không phải vấn đề. Chỉ là một số trang đã cắt bớt nên Y phát khùng cấm cop thôi à. Cơ mà cấm xong mấy trang kia cũng có để lọt vào tai đâu!? Thành ra Y như vậy đó… Y nóng tính mà…
Chẳng qua là cái truyện này là để bọn họ dùng làm quảng cáo kiếm tiền thôi, có coi người tác giả ra gì đâu.
Nói chung là cấm chép, trang nào chép thì cứ mặc Y đi chửi vậy… Nó trơ ra mình nói cũng có nghe đâu. Kiểu bên đó câu view kiếm tiền còn tác giả thì chẳng là gì. Tức chỉ thêm mệt.
Y không đăng thì au đăng, mọi người đừng lo lắng. Y không nỡ bỏ truyện đâu. Xin lỗi đã lôi mọi người đi lên đi xuống trong chuyện này. Sau này có việc gì au và Y sẽ bàn lại cẩn thận trước, xin lỗi vì làm phiền rồi.
P/s: thế này có tính là hắc hóa thành công không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!