Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot - Quyển 2 chương 32: Mượn người
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
121


Xuyên đến tương lai - Tôi không phải robot


Quyển 2 chương 32: Mượn người


-Lão đại!

Hạ Cảnh Dực đưa mắt nhìn ra. Một người chạy vào trong.

-Chuyện gì?

-Từ phía /Vực Không Đáy/ có một bưu phẩm gửi tới.

-Bưu phẩm? /Vực Không Đáy/?

Người thủ hạ kia mang lên một đống đồ.

-Hơn nữa, đưa bưu phẩm tới là một cô gái.

Hiện tại robot rối loạn, đưa bưu phẩm tới tất nhiên sẽ là người. Hạ Cảnh Dực tỏ vẻ hoàn toàn không để tâm.

-Lão đại, cô ta nói muốn vào gặp.

Hạ Cảnh Dực liếc mắt nhìn qua.

-Cho vào đi. -Tiêu La Khải tùy tiện nói.

Tên thủ hạ vâng dạ rời đi. Hạ Cảnh Dực nhìn qua Tiêu La Khải, một bộ nếu không giải thích rõ ràng thì để cái mạng lại. Tiêu La Khải nhún vai không nói gì.

-Này, bưu phẩm đó của ba tôi, đọc rồi chứ hả?

Hạ Cảnh Dực nhìn ra phía cửa, đi vào là Vũ Anh Anh.

-/Lục Địa Đen/ này trước kia là địa bàn của ba mẹ tôi, bây giờ lại vào tay anh rồi.

-Anh Anh? Tới đây làm gì?

Vũ Anh Anh tiến tới gần Hạ Cảnh Dực, kéo ghế ngồi xuống.

-Làm gì? Giúp anh xử lý mấy cái này chứ làm gì? Anh không biết à? Bây giờ phía Đại lục địa loạn đến không tưởng. Không ai xử lý được nữa rồi. Dự đoán ít lâu nữa robot sẽ tấn công rồi.

-Công Hội có thông báo gì không?

-Không. Bọn họ cũng bó tay rồi.

Hạ Cảnh Dực trầm ngâm.

-Người của anh nổi trội nhất là ai? Tôi mượn bọn họ một lát.

Hạ Cảnh Dực nhíu mày. Tiêu La Khải giơ ngón tay đếm:

-Tôi là một, Ngao Kim là hai, cộng thêm còn có Medila cùng với Tsuki.

-Medila? Medila March? Cô ta là người của anh?

Hạ Cảnh Dực nhíu mày.

-Có vấn đề gì?

-À, không có vấn đề gì. Tôi cần mượn đám người này một lát.

-Medila và Tsuki thì có thể, nhưng Ngao Kim đã ở tại eo biển Medicas rồi.

-Năng lực của cậu ấy cùng người bên cạnh kia tôi không nghi ngờ. Hai người kia mau gọi lên đi. Nhanh một chút, bớt dài dòng.

Hạ Cảnh Dực phân phó cho thủ hạ một lát, Vũ Anh Anh làm một cú điện thoại đi. Một lát sau một nam một nữ bước vào phòng. Nữ là Medila, còn nam là Tsuki. Medila vẫn phong cách cũ, tóc có phần bù xù. Tsuki thì là một người cao gầy, trông không được khỏe mạnh lắm. Nhưng anh ta có phần trông rất tự tin. Là một người tóc đen, nhưng mắt lại màu vàng. Chắc anh ta là con lai.

-Vũ Anh Anh? -Medila ngạc nhiên.

Vũ Anh Anh liếc mắt nhìn xuống, đánh giá qua một vòng.

-Anh có kế hoạch gì cho việc sắp tới không?

-Sắp tới? Đánh tới Hàn gia.

-Sau đó?

-Cũng không rõ.

-Vậy thì về tiếp quản KM. Đám người Hàn gia tấn công Hạ Cảnh Lâm rồi. Ông ta bây giờ sống chết không rõ, ba mẹ tôi đang lo việc ở đó.

Hạ Cảnh Dực gật đầu.

Hàn gia và Hạ gia có mối thù truyền kiếp, người hai bên với nhau đều như nước với lửa. Tuy nhiên, mẹ của Hạ Cảnh Dực, lại là em gái ruột của người đứng đầu Hàn gia hiện tại, Hàn Tử Hằng. Cũng bởi cuộc hôn nhân này, Hạ Cảnh Lâm mới dần dần bỏ qua tranh chấp giữa hai gia tộc, chắp tay làm ngơ. Nhưng do Hàn gia không chấp nhận xóa bỏ mối thù này, vì thế mới tấn công KM. Lúc này KM bị đẩy đến bên bờ vực phá sản, Hạ Cảnh Lâm trực tiếp cắn ngược lại công ty của Hàn gia một phát đau, từ đó chiếm lĩnh thị trường, trở thành tập đoàn hùng mạnh nhất.

Hàn gia thất bại, sau đó phái người ám sát Hạ Cảnh Lâm. Hàn Tử Hằng vì lần ám sát này mà bỏ mạng. Sau đó đám người được phái đi không ai trở về Hàn gia được. Người Hàn gia cũng từ đó không có thêm động tĩnh gì nữa.

-Vậy đã điều tra cả chưa? -Hạ Cảnh Dực hỏi.

-Điều tra cái gì? -Vũ Anh Anh liếc mắt qua.

-Đám robot trong Đại lục địa.

-Vẫn chưa điều tra ra. Không có manh mối gì cả.

Hạ Cảnh Dực gật đầu. Vũ Anh Anh nhìn Medila và Tsuki, mắt hơi nheo lại.

-Tôi mượn 3 người thủ hạ của anh được à?

-Tùy tiện.

-Tốt. Tôi muốn thử khả năng của họ một chút.

Vũ Anh Anh mắt hơi lóe, vừa đứng dậy đã không thấy đâu. Tiêu La Khải và Hạ Cảnh Dực đồng loạt chuyển mắt về phía Medila.

-Phản ứng không tệ.

Vũ Anh Anh cười một tiếng, thu tay đang bị Medila cản lại. Medila kinh ngạc nhìn Vũ Anh Anh, sau đó lại nhìn bàn tay vẫn còn run rẩy của mình.

-Cô từ khi nào có khí lực lớn như vậy?

Vũ Anh Anh đột ngột chuyển mục tiêu, đánh qua Tsuki.

-Cô nghĩ tôi là loại người ngu xuẩn yếu nhược à? Sao không nhìn xem ba mẹ tôi là ai? Gia cảnh của tôi thế nào?

Medila hoàn toàn không muốn tiếp tục lên tiếng. Vũ Anh Anh đánh Tsuki vài chiêu, thu tay lại. Cô trở về vị trí bên cạnh Tiêu La Khải.

-Cũng không tệ. Tôi mượn bọn họ. Anh nói một tiếng đi.

-Cô muốn làm gì?

Vũ Anh Anh không nhìn Hạ Cảnh Dực.

-Làm gì à…? Đoán thử xem?

***

*tg: từ nay ta sẽ không viết theo giới hạn 1000->1100 từ trong một chương nữa. Có chương sẽ dài, nhưng có chương sẽ ngắn nha (chương này ngắn)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN