Xuyên không đến Sở quốc làm Thần Y
Chương 19
Sáng hôm sau , Mộc Thanh đến gặp Tần Hoằng , y muốn hồi hương . Tần Hoằng có chút hụt hẫng , rồi hắn nói, để tỏ lòng hiếu khách cũng như tạ ơn y đã cứu thái tử , hắn muốn mở tiệc tiễn y . Bữa tiệc khá lớn , các đại thần đều có dịp nhìn rõ tướng mạo vị thần y được ca tụng nhiều ngày qua . Bọn họ không ngờ y lại trẻ như vậy . Tần Hoằng ban cho y rất nhiều đồ hiếm , nào vàng , nào bạc, nào vải gấm lụa là . Nhiều đến mức phải chuẩn bị thêm một xe ngựa để chở những thứ ấy . Tần Hoằng còn đặc biệt tiễn y ra ngoài cổng thành . Mộc Thanh một thân bạch y , khoác thêm choàng lông đứng trước mặt hắn , thật mong manh , thật yêu kiều . Tần Hoằng kìm không nổi lòng ôm lấy y khiến y giật mình . Hắn nói bên tai y :” Bảo trọng”
Mộc Thanh khẽ run rẩy tránh né hắn:” Đạ tạ Tần vương đã tiễn thần đến tận đây .Thần cáo từ ” .
Mộc Thanh leo lên xe ngựa , xe ngựa bắt đầu chuyển bánh rời đi . Tần Hoằng sau đó không trực tiếp hồi cung , hắn lên một xe ngựa khác, đi đường vòng để bắt kịp xe của Mộc Thanh. Y ngồi trên xe ngựa cảm thấy cơ thể mơ màng , y đưa tay xoa thái dương , Mộc Thanh không hay biết , xe của y đang ngày càng đi chậm. Cho đến khi phu xe rẽ hướng xe Mộc Thanh mới cảm thấy kì quái, rồi y thấy xe ngựa dừng lại.
” Phu xe , chuyện gì vậy? ”
Không có tiếng phu xe đáp lại y, chỉ nghe tiếng dừng chân của một xe ngựa khác, y nghĩ là hai thị vệ , nhưng người mở màn bước vào lại khiến y hoảng hốt:” Tần vương “
Mộc Thanh đề phòng lùi vào góc xe :”Sao người lại ở đây?”
Tần vương lúc này không thể giấu nổi ánh mắt sói nhìn y, Mộc Thanh đang thở dốc , mặt y đỏ lên , vô cùng kiều diễm . Thì ra hắn đã sớm chuẩn bị , sai Quý Tài bỏ một lượng thuốc nhỏ vào rượu của hai thị vệ, khiến cho hai người vốn nhạy bén nay lại lơ là , không hay biết phía sau đã sớm mất đi một xe . Mộc Thanh cũng bị kê đơn , y hiểu bản thân đang lâm vào cảnh gì , xem ra bản thân y lành ít dữ nhiều .Tần Hoằng không vội , hắn bước vào khoang xe, nhìn y :”Trẫm đến xem ngươi” hắn rất dễ dàng đưa tay kéo lấy y vào trong lòng .
“A “
Tần Hoằng nhìn nhân nhi trong ngực , vuốt má y:” Thanh nhi hình như có điểm không khỏe “
Cùng là một câu gọi nhưng qua miệng Tần vương Mộc Thanh lại không cảm thấy một tia ấm áp nào, thậm chí còn chán ghét . Y yếu ớt cố thoát ra khỏi ôm ấp của hắn , nhưng không thành , Tần Hoằng càng siết chặt tay , Mộc Thanh nhíu mày :” Thỉnh người buông thần ra , thần nóng”.
“Nóng sao?” – Hắn luồn tay gỡ bỏ y phục của Mộc Thanh nói ám muội :” Trẫm giúp người giải nhiệt ”
” Không …a …”
Bàn tay của Tần Hoằng không yên vị bắt đầu khám phá cơ thể y , Mộc Thanh sợ hãi đẩy mạnh hắn ra , muốn trốn ra ngoài lại bị hắn mãnh liệt lôi lại đặt dưới thân . Hắn hung hăng cắn mạnh vào cổ y .
“A”
“Còn muốn chạy , để xem lát nữa ngươi có dâm đãng rên rỉ dưới thân trẫm không ”
Mộc Thanh trần trịu bị đặt dưới thân Tần Hoằng , vô lực nhìn hắn cắn xé cơ thể mình , tay chân y mềm nhũn không cách nào kháng cự . Mắt thấy hắn nâng hai chân y lên muốn tiến vào , Mộc Thanh vừa lắc đầu vừa hét lên:” Không , đừng …A!!!”
Hai mắt y mở lớn , nước mắt tuôn ra , Mộc Thanh đau đến xanh cả mặt . Tần Hoằng vừa tiến vào nơi ấm nóng liền sướng đến run người , liên tục ra vào mạnh mẽ , mặc kệ người bên dưới đã kêu gào đến khản giọng . Mộc Thanh càng kêu khóc y càng thở mạnh , khiến cho thân thể kịch liên run rẩy , nơi khó nói truyền ra những trận co bóp kịch liệt , Tần Hoằng thoải mái đến văng tục :”Thao… còn nói không phải dâm đãng , siết chặt trẫm như vậy … ”
“Không … buông … ” Mộc Thanh bị hắn nhục mạ liền tức giận gặm lấy tay hắn . Bị hắn vật qua vật lại giúp cho tác dụng của thuốc đã giảm dần , y nhỏm người lên trực tiếp cắn vào tai hắn, thừa lúc hắn kêu đau đạp một phát , khiến hắn ngã nhào . Y nén cơn đau phía dưới lui người trong góc , kéo lên y phục , hét lớn :” Ra ngoài , cút ra ngoài !!!”
Tần Hoằng bất mãn xoa phần bụng bị đá đau , hắn vốn định tiếp tục chuyện tốt , nhưng nhìn thấy y giận dữ ủy khuất trốn trong góc , hắn bật cười , thản nhiên nói:”Trẫm sẽ rời đi . Nhưng ngươi yên tâm , trẫm sẽ chịu trách nhiệm , đợi ngươi ổn định vài ngày , trẫm sẽ đến cầu thân , không để ngươi ủy khuất . Thanh nhi ” hắn cố tình hai chữ cuối khi nhìn thấy sự sợ hãi nổi lên trong mắt y , Mộc Thanh gục mặt ôm đầu không muốn nhìn hắn :” Ngươi ra ngoài đi !!!”
Tần Hoằng chỉnh lại y phục lộn xộn , nụ cười thỏa mãn bước xuống xe , ra lệnh cho phu xe tiếp tục lên đường . Mộc Thanh ngồi bên trong liên tục xoa xoa cơ thể , ghê tởm những vết tích hắn để lại . Bạch y đã nhuốm màu máu , tóc tai y rối loạn . Mộc Thanh nghĩ đến Sở Khải Phong , đột nhiên hành động như vô thức cào loạn khắp người, muốn che đậy sự rối loạn , che đậy những dấu hôn kia . Y khóc , càng lâu nước mắt càng rơi . Lúc rời đi y đã mong muốn gặp lại Sở Khải Phong biết bao , giờ này lại sợ hãi nếu cùng đối mặt . Y sợ Sở Khải Phong sẽ nhìn ra những thế ghê tởm này . Y vùi đầu vào hai chân , vừa khóc vừa nỉ non :” Nương , con phải làm sao , nương …”
Sở Khải Phong hôm nay có chuyện gấp phải giải quyết nên không thể ra đón y , Mộc Thanh cũng cảm thấy may mắn . Ít nhất hãy để qua vài ngày , để những thứ kia biến mất , để y có thể giấu đi sự việc kinh hoàng hôm nay . Mộc Thanh vừa hồi cung đã gấp gáp đi tìm Tiêu thị , y nhào vào lòng bà , khóc như một đứa trẻ :” Nương … Ô , nương …”
Tiêu thị vô cùng lo lắng , nhi tử của bà ít khi yếu lòng hiện tại lại khóc đến lợi hại trong lòng bà .Tiêu thị yêu thương xoa đầu y , hỏi :” Thanh nhi , con xảy ra chuyện gì , nói cho nương nghe ”
Tiếng khóc dần vơi đi , Tiêu thị nhẹ nhàng vuốt tóc y an ủi , nhưng bà lại nhìn thấy thứ không nên . Cổ y phục của y mở rộng , để lộ những vệt mai đỏ sẫm , rõ ràng là vừa hoan ái , nhưng y vừa trở về , Sở Khải Phong cũng chưa có cùng y gặp mặt , những vết này chắc hẳn không thể do hắn tạo ra , vậy …
Thanh nhi của bà khóc đến như vậy , không lẽ , không lẽ y bị … Vua Tần cưỡng ép ? Tiêu thị không dám suy nghĩ như thế , nhưng ngoài Vua Tần , chẳng còn ai có đủ lá gan lớn để cường bạo sứ giả . Tiêu thị đau lòng ôm chặt y , bà bắt đầu lo sợ , bà sợ nếu Sở vương biết được việc này , liệu người có vì y đã bị nam nhân khác chạm vào mà ghét bỏ y . Không thể được , Tiêu thị thương nhi tử đến đứt ruột , cho dù có phải cầu xin , bà cũng phải xin người , vì nhi tử của bà yêu thương người . Mộc Thanh khóc đến mệt , ngủ quên trong lòng Tiêu thị , bà để y nằm lên giường , xót thương xoa mặt y , rồi rời khỏi phòng .
Sở Khải Phong biết tin Mộc Thanh đã về thì gấp gáp hoàn thành việc để gặp y , hắn thực sự nhớ y đến hàng đêm sinh ra ảo giác . Nhưng hắn lại khó hiểu khi y tránh né hắn . Đầu tiên khi hắn đến tư phòng , thấy y đang ngủ , hắn lại gần đặt lên trán y một nụ hôn chuồn chuồn lướt , lại thấy Mộc Thanh hốt hoảng mở mắt , trong phút chốc lùi vào trong . Đến lúc nhận ra người trước mắt là Sở Khải Phong , y mới ngượng ngùng lại gần . Buổi tối khi hắn ôm y , muốn cùng y thân mật nhưng lại nhận lại sự cự tuyệt . Hắn cho rằng y mệt mỏi nên không đòi hỏi nhiều . Nhưng đã liên tiếp nhiều ngày liền , y vẫn giữ khoảng cách với hắn , khiến Sở Khải Phong bắt đầu bực bội cùng sinh nghi . Hắn cùng y đồng sàng , nhưng y lại không cùng hắn ôm ấp , tâm hắn ngứa ngáy đến nổi cáu . Tâm trạng hắn xấu khiến cho quan lại đại thần trong triều cũng lo sợ vài phần .
Buổi chiều ở thư phòng , hắn vừa phê tấu chương xong , Dư Minh lại như thường lệ đứng bên cạnh hỏi hắn :”Hoàng thượng , người muốn đêm nay … “
” Đến Mai An cung ” – Chưa đợi ông nói xong hắn đã tiếp lời . Hôm nay là giới hạn kiên nhẫn của hắn rồi, hắn muốn hỏi cho rõ mấy ngày nay y vì cái gì lại hành xử lạ như vậy , nếu không hỏi ra, hắn khả năng sẽ phát cáu mất .
Dư Minh chần chừ thưa :”…Nô tài tuân lệnh “
Mộc Thanh đang ở ngự hoa viên , y ngồi ngắm hoa nhưng chẳng ngắm hoa , mắt lơ đãng nhìn mặt nước khẽ lay. Sở Khải Phong từ phía sau ôm lấy y , Mộc Thanh khẽ giật mình , sau đó ngồi bất động . Sở Khải Phong nhíu mày không vui , nếu như trước , Mộc Thanh sẽ thoải mái mà dựa vào lòng hắn , nỉ non bên tai hắn , nhưng hiện tại y ngay cả nói với hắn một câu cũng lười đến thế . Hắn nhẹ nhàng hôn y lên má , hỏi:”Hôm nay có thấy khỏe hơn không ?”
” Ta rất khỏe . Huynh nếu bận việc thì không cần thường xuyên ghé thăm ta , sức khỏe của huynh là quan trọng.”
” Ta không phải đang ôm thần dược trong tay sao ?”
Mộc Thanh im lặng , Sở Khải Phong nhìn y buồn rầu . Giọng hắn trầm xuống , hỏi y:” Thanh nhi , đệ đang giấu ta việc gì có đúng không ?”
Y thoáng sửng sốt , rồi lắc đầu , nói nhỏ:” Không có “
” Nhất định có , đệ nhìn đệ đầy một mặt tâm sự . Nói cho ta nghe , chẳng lẽ đệ không tin tưởng ta ?”.
Mộc Thanh lắc đầu thở dài , y nói :”A Phong , huynh tin ta đi , huynh không biết sẽ tốt hơn ”
Sở Khải Phong lập tức đen mặt , hắn buông y đã , kéo y đứng dậy , bắt y nhìn vào mắt mình , lớn giọng:” Đệ nói cho ta nghe , tại sao không tin tưởng ta , đệ mau nhìn vào mắt ta “
Sở Khải Phong lớn giọng khiến Mộc Thanh giật mình , y nhìn hắn , lại nhớ đến cảnh bị làm nhục , y rơi lệ . Sở Khải Phong cuống lên , muốn lau nước mắt cho y , nhưng hắn vẫn còn tức giận . Hắn quay lưng rời đi để lại y một mình trong hậu viện . Mộc Thanh ngơ ngác , y muốn đuổi theo nhưng chân chẳng thể di chuyển , y ngồi gục xuống , bất động , chỉ có hai dòng lệ nóng vẫn không ngừng rơi .
Mộc Thanh ngồi đó rất lâu , cho đến khi đêm xuống tuyết rơi khiến y lạnh cóng , Ngọc nhi không đành tâm nhìn y như vậy , liền ra gọi :”Công tử , ngoài trời rất lạnh , hay là người hãy vào trong , đợi ngày mai hoàng thượng nguôi giận hãy cùng ngài nói chuyện”
Ngọc nhi không thấy y trả lời, nàng định đi vào lấy choàng cho y thì nghe tiếng nói :” Ngọc nhi “
” Vâng ”
“Có phải ta rất quá đáng không?”
” Công tử , người nói gì vậy?”
” A Phong , huynh ấy đã rất lo lắng cho ta , nhưng ta … nhưng mà ta lại lạnh nhạt . Chiều nay huynh ấy hỏi ta tại sao không tin tưởng huynh ấy , huynh ấy rất tức giận . Có phải huynh ấy giận ta rồi không , có phải huynh ấy sẽ ghét ta không, có phải …”
Ngọc nhi nhận thấy sự khác thường của y ,vội chạy đến ngăn lời y nói:”Không phải đâu công tử ” – Nàng ngồi xuống , nắm lấy tay y , nàng phát hiện ra mắt y vẫn đang dào dạt tuôn rơi :” Hoàng thượng rất yêu thương người . Người có biết kể từ khi người đi sứ , Hoàng thượng ngày nào cũng đến cung ngủ trong phòng của người , nô tỳ còn nhiều lần nghe thấy ngài ngủ mớ gọi tên người . Hoàng thượng sẽ không ghét bỏ người . Hoàng thượng làm vậy vì ngài lo cho người , người có tâm sự lại giấu kín , mấy ngày nay người cứ buồn rầu như vậy , hoàng thượng rất lo lắng . Công tử người có điều gì hãy nói ra , cùng hoàng thượng trải lòng. Hoàng thượng cùng người tình cảm sâu nặng , ngài nhất định sẽ giúp được người “
Mộc Thanh nghe vậy có điểm vui lên , y nói muốn ngồi đợi hắn , Ngọc nhi giúp y kéo ghế lùi vào , còn mang ra cho y một chén trà nóng và choàng lông . Sở Ngọc Hân lại đến thăm y . Nàng nghe nói y không được khỏe . Khi đến nơi nàng thấy y đang ngồi , nàng có hỏi , y liền vui vẻ đáp:”Ta muốn ngồi đợi A Phong , ta muốn nhận lỗi với huynh ấy . Nếu A Phong đến thấy ta ngồi đợi huynh ấy , huynh ấy nhất định sẽ không giận ta nữa”
Sở Ngọc Hân nghe y nói đến đau lòng , nàng chỉ nói nhỏ :” Mộc Thanh , ngươi đừng chờ nữa , hôm nay hoàng huynh sẽ không đến đâu ”
Mộc Thanh khó hiểu nhìn nàng , gặng hỏi :” Vì sao , vì sao huynh ấy không đến ?”
Sở Ngọc Hân không trả lời ,nàng cúi đầu né tránh né ánh mắt của y . Mộc Thanh không nhận được trả lời cũng không buồn bực :”Không sao , ta sẽ ngồi đợi , huynh ấy nhất định đến ”
Ngọc Hân mất kiên nhẫn , nàng cảm thấy uất ức cho y , không nghĩ Sở Khải Phong nhiều ngày mong y đến hôm nay lại để y cô đơn ngồi chờ đợi , còn hắn … Nàng nói lớn :” Huynh ấy đã đến Ninh Thư cung , huynh ấy đêm nay sẽ không đến đây ”
Mộc Thanh sững sờ nhìn nàng , sau đó lại ngồi lẩm bẩm :” Không phải , A Phong sẽ không bỏ ta , A Phong sẽ đến tìm ta mà , A Phong … ”
Mộc Thanh ngồi đó rất lâu , y vừa ngồi vừa ngẩn ngơ gọi tên hắn :” A Phong , đã muộn lắm rồi , sao huynh còn chưa đến vậy … ”
Tiêu thị nhìn y đau lòng không thôi . Thanh nhi của bà đã chịu đả kích khi bị xâm phạm thân thể , nếu hoàng thượng tiếp tục không quan tâm nó , nó chắc chắn sẽ gặp chuyện . Tiêu thị lặng lẽ rời Mai An cung , bà muốn đi tìm hoàng thượng .
————-Ninh Thư cung————–
Sở Khải Phong vừa cùng Ngải Lị dùng bữa . Ngải Lị rất vui . Đây là lần đầu tiên Khải Phong chủ động tìm nàng dùng bữa . Nàng đã sai trù phòng chuẩn bị những món ngon nhất , còn cố ý sửa lại tư phòng cho lộng lẫy , mong hắn sẽ ở lại qua đêm . Ngải Lị từ trong phòng đi đến thư phòng tìm hắn , nàng chỉ mặc y phục mỏng manh, tóc đen xõa mềm mại :” Bệ hạ , thần thiếp có thể vào không ?”
” Nàng vào đi ”
Ngải Lị tiến vào , đi đến gần hắn , nhẹ giọng nói:” Đêm đã muộn , trời cũng lạnh rồi. Chàng không định đi nghỉ sao ?”
Nàng muốn cố gắng phô ra nét quyến rũ của mình , chỉ mong hắn có thể chú ý đến . Nhưng Sở Khải Phong lại không liếc nhìn nàng dù chỉ một cái , hắn chỉ lạnh lùng nói :” Trẫm vẫn có thể thức , nếu nàng mệt hãy đi nghỉ trước , không cần đợi trẫm”
“Thần thiếp … thần thiếp sẽ về tư phòng đợi người ”
Hắn không đáp , nàng đành hậm hực trở ra , trở về phòng . Ngải Lị vừa rời đi lại có tiếng gõ cửa :” Có chuyện gì ?”
” Khởi bẩm hoàng thượng , Mộc phu nhân cầu kiến ”
Sở Khải Phong im lặng chốc lại , rồi mới truyền ra :” Để người vào”
Cửa mở ra , Tiêu thị đi vào , hắn hỏi :” Người đêm khuya tìm đến , có phải Thanh nhi …”
Bà phát hiện hắn vẫn rất quan tâm đến Mộc Thanh , thật tốt quá . Bà thưa :” Tiêu thị muốn nói với hoàng thượng một chuyện , sẽ không mất nhiều thời gian của người “
” Người cứ nói đi ”
” Thanh nhi rất yêu người ” –
Câu nói khiến hắn lặng người , hạ sách xuống .
” Những ngày qua nó vì chuyện khó nói mới hành xử như vậy . Tuyệt đối không đối với người hai lòng . Xin người hãy kiên nhẫn thêm ít lâu , nếu hiện tại người rời bỏ nó , Thanh nhi sẽ rất đau khổ ”
” Trẫm sẽ không bỏ đệ ấy ”
” Cho dù có điều gì , xin người , xin người hãy cứ yêu thương nó.”
Hắn không nói gì , Tiêu thị chầm chậm lùi lại , trước khi rời đi , bà nói :”Thanh nhi vẫn đang đợi người ở hậu viện”
Sở Khải Phong nhìn ra bên ngoài , hắn nhận ra tuyết rơi đã giày đặc, trong đầu hắn bất giác hiện ra hình ảnh Mộc Thanh thân thể gầy yếu , run rẩy trong tuyết đang đứng đợi hắn , y gọi hắn :”A Phong , huynh đâu rồi , A Phong …”
Hắn lập tức đứng lên , rời khỏi thư phòng , hắn muốn gặp y …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!