Xuyên không đến Sở quốc làm Thần Y
Chương 2
Sở Khải Phong dần thanh tỉnh , hắn nhìn xung quanh , tâm trí cố nhớ lại . Hắn cùng Chu thái sư , Hạ tướng quân và thị vệ đi săn theo lệ hai năm một lần , giữa đường bị đám hắc y nhân vây chặn , Sở Khải Phong tay cung đỡ kiếm , bất cẩn bị đánh úp , bên vai trúng một nhát kiếm . Hắn sau đó cảm thấy trước mặt một mảng mờ mịt , rồi gục trên lưng Hắc Vệ . Tỉnh lại liền thấy bản thân ở trong căn phòng xa lạ . Hắn ngồi dậy, đụng phải vết thương bên vai liền nhăn mặt . Mộc Thanh từ bên ngoài tiến vào , thấy hắn đã tỉnh , đặt bát dược xuống , nhìn hắn
” Người đừng động , sẽ đụng đến vết thương “
Sở Khải Phong nhìn nhân nhi trước mặt , hướng y hỏi
” ngươi là ai”
” Ta là người đã mang người về đây ”
” Ngươi cứu ta ?”
” Không hẳn , là nhờ Hắc mã của ngươi , nếu không có nó sợ là ta cũng không phát hiện ra ngươi ” Mộc Thanh bê chén dược lên ” Lại uống dược đi “
” Đa tạ “
“Ta hỏi ngươi , trên y phục của ngươi vì sao lại có bột Xạ Lư Hương , gia đình ngươi thích thêm thứ đó vào tơ khi dệt sao “
” Xạ Lư Hương ?”
” Phải , khi thay y phục cho ngươi ta thấy có bột Xạ Lư Hương trên miệng vết rách . Tuy là Xạ lư hương có thể kéo dài tuổi thọ của tơ lụa , nhưng gặp vết thương hở liền trở thành chất độc ”
” Ý ngươi nói ta hôn mê là do Xạ lư hương , ngươi khẳng định không có chất độc nào khác ?”
” Không có , khi nãy giúp ngươi ép chất độc ra ta đã xem qua rồi “
Thấy hắn đã uống xong dược , y đứng dậy cầm chén , đi ra ngoài : ” Ta không làm phiền ngươi nữa , hiện tại hãy nghỉ ngơi đi ”
Đợi Mộc Thanh ra ngoài , Sở Khải Phong liền suy nghĩ . Ai lại lớn mật như vậy , cả gan dám bỏ độc vào y phục của hắn . Lẽ nào có người muốn tạo phản ? Việc này hệ trọng , đợi đến khi hồi triều nhất định phải tìm Hữu thừa tướng bàn bạc .
Lần thứ hai mở mắt trời đã ngả chiều , Sở Khải Phong ngồi dậy , bước xuống giường vận động nhẹ cơ thể. Hắn đã lâu không nằm dài thời gian như vậy , gân cốt có chút mỏi , muốn ra ngoài đi lại . Hắn ra khỏi phòng , nhìn quanh tìm kiếm gì đó , thấy y đang đứng cạnh gốc cây , lưng đeo giỏ , hình như định xuất ngoại , hắn bước đến gần y . Nghe thấy tiếng bước chân Mộc Thanh ngoảnh đầu lại , thấy hắn đang đi đến
” Không muốn nghỉ ngơi nữa sao “
“Đã khỏe hơn rồi . Ngươi định ra ngoài à ?”
“Nương nói hoa quả trong nhà sắp hết rồi nên ta ra ngoài hái thêm “
“Ta cũng muốn đi , nằm hoài trên giường như vậy cũng rất chán”
” Vậy…” Mộc Thanh cắn môi do dự ” Được , nhưng ngươi chỉ được đứng nhìn , không cho phép vận động mạnh ”
” Được , nghe lời ngươi “
Mộc Thanh cùng Sở Khải Phong ra ngoài, ánh mắt của người trên đường đều dán vào người hắn . Thím Vương nhìn y cười , nhiệt tình hỏi han
” A Thanh ra ngoài tìm thảo dược sao “
” Không có . Nương con nói hoa quả trong nhà không còn nên con muốn đi hái thêm “
” Nam tử bên cạnh con thực anh tuấn nha . Con có phải vì hắn mà từ chối nhi tử của ta không “
” Không phải , chúng con chỉ mới gặp nhau ít lâu , không có chuyện đó đâu “
Mộc Thanh đỏ mặt , vội xua tay phủ nhận . Y lôi tay Sở Khải Phong đi nhanh , tránh khỏi tiếng cười khả ố của Thím Vương . Đến bên rừng , y dừng lại , nói với hắn
” Ngươi đứng ở đây , ta đi một lát sẽ trở ra ”
” Được ”
Mộc Thanh lựa những quả chín mọng hái bỏ vào giỏ . Cầm lấy quả to nhất cắn một miếng . Ưm , thật ngọt , tuy đã qua mùa táo nhưng cây trong rừng này chưa bao giờ cho ra trái nhạt . Đi thêm quãng ngắn , y bắt gặp nai nhỏ vừa được chính mình thả vào rừng hồi trưa . Nó mở to mắt vô tội nhìn y không rời , lẽ nào muốn y nuôi nó , sợ là nương sẽ không cho phép . Nắng đầu thu vẫn còn gắt , hái trái một lúc khiến y đổ mồ hôi , y phục có chút ướt áp . Y nhìn lại phía sau , từ chỗ này rừng cây che lấp , Sở Khải Phong chắc sẽ không thấy đâu. Cởi bỏ lam y , Mộc Thanh cảm nhận dòng nước mát lạnh vờn làn da , thở ra khoan khoái .
Sở Khải Phong chờ mãi chưa thấy Mộc Thanh trở ra liền lo lắng , có phải y gặp thú dữ rồi không ? Hắn lần theo con đường lúc nãy Mộc Thanh đi , nghe có tiếng suối róc rách , hắn hướng nơi đó đi tới , nghĩ rằng có thể y đến đó rửa mặt . Đến nơi hắn ngay lập tức được chứng kiến cảnh ” Tiên tắm bên suối “. Tấm lưng y trắng nõn , tóc đen tuyền vén sang một bên để lộ bả vai thon gầy tinh tế . Hắn cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc , không ngừng nuốt nước miếng. Mặc dù đăng cơ đã bảy năm nhưng Khải Phong không tham luyến nữ sắc nên hậu cung chỉ có ba phi tử , thị tẩm ít ỏi , hài tử chưa có lấy một. Hắn say đắm nhìn Mộc Thanh vớt nước lên làn da non mịn , đến khi y đứng lên thì máu mũi của Khải Phong tức thì tuôn ra . Song đồn ( đôi mông ) căng , tròn lẳng trắng mịn , đôi chân thon thả thẳng tắp , hai mắt hắn muốn rơi ra luôn rồi. Thấy y như muốn tiến về phía mình , hắn chột dạ , vội vàng chạy về chỗ tảng đá bên ngoài rừng . Kì thực từ lúc nãy Mộc Thanh đã cảm thấy có ai đó đang nhìn mình , giờ đứng lên lại nghe có tiếng động , nhưng xung quanh lại không có ai . Nai nhỏ từ trong bụi cây gần đó đi ra , cọ vào chân y kêu một tiếng . Mộc Thanh nhìn nó , trách móc trêu đùa
” Mi tiểu háo sắc này , cư nhiên dám nhìn lén ta tắm “
Nai nhỏ trong lòng kêu gào , nó không có a~, là tên đại háo sắc nào đó thì có . Đúng là có tiếng mà không có miếng mà.
Sở Khải Phong chạy ra khỏi nơi đó liền dựa vào tảng đá thở dốc , vết thương ở tay hình như bị hở miệng , có chút sót . Hắn lại không để ý , chỉ thầm nghĩ
” Người này , hắn nhất định phải đem về cung”.
#mọi người cho Nấm xin vài sao và bình luận để Nấm có động lực viết tiếp truyện nha 😄😄
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!