Xuyên không đến Sở quốc làm Thần Y
Chương 22
Tần Vương đi lại trong hoa viên , không ngờ đến nhanh như vậy đã có thể tìm ra mỹ nhân khiến hắn mong nhớ . Hắn thấy Mộc Thanh đứng một mình cạnh hồ nước , y cười , nụ cười vẫn hút hồn như vậy . Tần Hoằng không khỏi cười thầm , lại gần mỹ nhân không chút đề phòng , ghé sát tai y , ám muội gọi :” Thanh nhi ” .
Mộc Thanh giật mình , quay đầu lại . Bắt gặp ánh mắt sắc bén của Tần Hoằng , y kích động lùi lại phía sau .
” Ngươi …”
Tần Hoằng khá hưởng thụ nét mặt sợ hãi của y . Hắn không cần y chấp thuận , chỉ cần hắn muốn , hắn sẽ cưỡng chế để có được . Lần này hắn đến là muốn cầu thân , vì hòa bình hai bên , một thái y nhỏ bé như y sẽ không khiến Sở Vương vướng mắc, gả đi chỉ là chuyện nay mai .
Hắn tiến đến , bắt lấy cánh tay y , kéo lại gần :” Kích động như vậy , thân thể không kìm chế nổi khi thấy ta sao ? ”
Mộc Thanh vung tay tránh né , ghét bỏ nhìn hắn :” Tần vương thỉnh tự trọng ”
Tần Hoằng nhếch mép , không để ý đến lực phản kháng yếu ớt của y , tiếp tục lôi kéo .
” Công tử ”
Mộc Thanh nghe thấy Ngọc nhi gọi liền đẩy mạnh hắn ra , Tần Hoằng thấy có người cũng từ bỏ tiếp cận , chỉnh lại y phục.
Ngọc nhi đặt giấy và mực lên bàn , nàng phát hiện hoa viên có thêm một người lạ mặt .
” Công tử , vị đại nhân này là …”
” Ta là sứ giả ”
Nàng nghe vậy vội cúi người hành lễ :” Tần vương . Nô tỳ tham kiến Tần vương ”
” Miễn lễ , miễn lễ ”
Tần Hoằng cười rất sáng lạn , Ngọc nhi nhìn hắn , cúi đầu đỏ mặt .
Mộc Thanh vẫn rất cảnh giác nhìn hắn .
” Ngọc nhi , chúng ta đi thôi . Ta muốn đến nơi khác họa, không làm phiền Tần vương ngắm cảnh.”
” A vâng ” Ngọc nhi lại ôm lấy giấy mực , trước khi rời đi còn e thẹn mỉm cười , hành lễ với Tần Hoằng. Tần Hoằng chỉ gật đầu với nàng một cái , rồi lại nhìn theo bóng lưng Mộc Thanh .
” Muốn trốn , tiểu nhân nhi ngoạn cũng thật vui . Đợi đến lúc ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của ta rồi xem ngươi còn muốn trốn không ”
Hắn chấp tay sau lưng , dáng vẻ trang nghiêm bước đi nhưng trong đầu lại đầu những cảnh tượng nóng bỏng .
Mộc Thanh lần thứ ba chán nản bỏ đi giấy họa . Y không còn tâm trí tập trung vào việc này . ” Tần vương đã đến đây , hắn đến đây làm gì ?”. Mộc Thanh suy nghĩ đến đờ người , không hay Sở Khải Phong đã đến tự bao giờ .
Ngọc nhi cúi người hành lễ , định lên tiếng thì hắn làm dấu chỉ nàng im lặng . Hắn nhìn y hình như họa tranh đến nhập tâm . Lại gần nhìn bức họa dang dở , Sở Khải Phong cầm tay y , nhẹ nhàng đưa nét :” Xem này , cành cây phải uyển chuyển một chút .”
Lúc này y mới nhận ra hắn đã ở bên :” A Phong , huynh đã xong chuyện a ?”
” Ừm ” Sở Khải Phong rất thoải mái ôm y :” Đang nghĩ điều gì , ngay cả ta đến cũng không nhận ra , hửm ?”
” Không có , ta chỉ là có điểm nhàm chán ”
” Nhàm chán a , vậy buổi chiều có muốn cùng ta đi tiếp một vị khách đặc biệt ?”
” Là ai ?”
” Đợi đến lúc đó đệ sẽ biết , người kia đệ cũng đã gặp qua rồi”
Mộc Thanh nhu thuận ” Ừm” một tiếng , dựa vào người hắn . Sở Khải Phong thuận tay bế y lên , hướng chính điện đi đến .
” A Phong ”
” Hửm ?”
“Huynh thật tâm vì ta đúng không ?”
Sở Khải Phong có chút sửng sốt , rồi hắn cười ôn nhu :”Tâm của ta đều đặt trên người đệ , vậy đã đủ thành ý chưa ?”
Tay y bám lấy long bào của hắn , như làm nũng gọi một tiếng. Hắn cũng mềm mại đáp lại một nụ hôn lên trán y .
Cung nữ thái giám bên ngoài được một phen đỏ mắt , Hoàng thượng của họ cưng chiều Quý quân như vậy , xem ra Quý quân đúng là một bước từ chim sẻ lên phượng hoàng .
Buổi chiều hôm đó , Sở Khải Phong đưa Mộc Thanh đến nhuyễn tháp cạnh hồ nước để đón tiếp Tần Hoằng thay vì Vương Ngải Lị .
Ngải Lị là hoàng hậu , nàng đường đường là người đứng đầu hậu cung , theo lẽ tiếp đãi một vị khách cao quý như Tần vương thì nàng là người xứng đáng . Sở Khải Phong cự nhiên đưa Mộc Thanh theo , y là Quý quân , so với nàng thì kém một bậc . Điều này chẳng khác nào hạ danh uy của nàng , nếu cứ như vậy việc nàng thất sủng sẽ nhanh chóng lan ra . Khỏi phải nói Ngải Lị tức giận đến mức nào , ngày hôm đó nàng đến , nhưng không tham dự , chỉ nhìn từ xa , ánh mắt nổi lên sự ghen ghét .
Mộc Thanh khi nhận thấy vị khách kia là Tần Hoằng thì tâm trí lại khẩn trương .
” Tần vương , để người đợi lâu rồi ” Sở Khải Phong ngồi đối diện với Tần Hoằng , Mộc Thanh ngồi kế hắn . Từ lúc đến đây Tần Hoằng cứ liên tục nhìn Mộc Thanh khiến hắn có điểm không hài lòng .
” Ta cũng vừa mới đến , cảm tạ Sở Vương vì sự tiếp đãi chu đáo này ”
” Đừng khách sáo ” Sở Khải Phong khẽ quay đầu :” Dư Minh , dâng trà .”
” Nô tài tuân lệnh ”
Dư Minh châm trà ra chén , hương thơm êm dịu rất dễ chịu :” Đây là trà sâm mật ong , mật ong ngâm là loại trăm năm tuổi , mùi hương đặc biệt hấp dẫn ”
Tần Hoằng nâng chén :” Quả nhiên là đồ quý , hương thơm thật thanh tao .”
Nhấp xong ngụm trà đầu tiên , Sở Khải Phong mở lời :” Lần này Tần vương đến , xem ra không chỉ là trả ơn vì thái y của ta cứu thái tử của người ?”
Tần vương cười ” ha ha ” một tiếng , đáp :” Người quả thật tinh tường ”
” Cũng không tính là tinh tường . Lễ vật người đưa đến lại lẫn thêm hỉ phục , đây chắc hẳn là không phải vô tình ”
Tần Vương dần thu lại nụ cười , nghiêm túc :” Không giấu gì , vừa qua ta có phải lòng một mỹ nhân , có điều mỹ nhân hình như chê ta thiếu thành ý nên đã cự tuyệt. Lần này đến là muốn bày tỏ thành ý để rước y về ” Hắn vừa nói vừa nhìn Mộc Thanh khiến y bắt đầu mất bình tĩnh .
Nhận thấy ánh mắt của hắn ngày càng kì quái , Sở Khải Phong vòng tay qua eo Mộc Thanh , đối hắn nói :” Không biết là nữ nhân nào lại được Tần vương yêu thích để mắt đến mức tự thân đi tìm nàng ”
” Kì thực y không phải nữ nhân ”
” Không phải nữ nhân ? Tần vương khiến ta thật tò mò ” Sở Khải Phong có lẽ đã đoán được hắn đang nói đến ai .
” Nhân tiện có Mộc thần y ở đây , ta sẽ nói rõ . Ta là đối với y động tâm , lúc trước có vô ý mạo phạm , có lẽ y cho là ta chỉ muốn trêu đùa . Hiện tại ta đến cầu thân , mong Mộc thần y đừng chấp nhất chuyện trước , chấp thuận tình cảm của ta .”
Lời nói của hắn vừa dứt không gian đều im ắng , ngay cả Vương Ngải Lị nấp ở góc nào đó cũng bất động , nàng không dám tin , tiện nhân Mộc Thanh có thứ gì mà lại khiến nam nhân cao thượng hết người này đến người khác yêu thương y .
” Thật ngại quá , Tần vương thứ lỗi nô tài , nhưng Mộc thần y đây hiện đã là phi tần của hoàng thượng . Y là Quý quân được chủ tử nô tài tối sủng*”
Tần Hoằng không giấu nổi sự ngạc nhiên trên mặt , hắn đã suy đoán Sở vương hẳn là rất yêu thích Mộc Thanh , nhưng hắn vạn lần không lường trước được sự sủng ái ấy lại lớn như vật . Y đã là Quý quân , nghĩa là chuyến đi lần này của hắn là phí công vô ích.
Tần Hoằng siết chặt nắm tay dấu dưới bàn , nụ cười cứng ngắt :”Thật khó tin . Ta thế nhưng lại phải lòng phi tần của Sở vương . Thất lễ rồi . ”
Sở Khải Phong cười như có như không , đáp :” Thanh nhi là người ta không thể buông bỏ . Nhưng nếu Tần vương đã đi chuyến này , ta há để người ra về như vậy , vậy mới thất lễ . Nếu người cảm thấy trong cung còn có giai nhân khiến người yêu thích , ta sẽ để người đưa nàng về.”
” Ta cũng không phải tùy tiện để tâm một người đến mức tự thân ra mặt , đối với Mộc thần y đây ta là thực tâm yêu thích . Nhưng nếu không thể cầu toàn , ta cũng vô pháp ép buộc y . Cảm tạ ý tốt của Sở vương , nhưng ta không thể nhận .”
Mộc Thanh lúc này mơi thả lỏng thân thể , nhưng ánh mắt của Tần Hoằng chưa hề buông tha y .
Tối hôm đó , trước thềm cửa tư phòng , Mộc Thanh đứng bên ngoài hóng gió . Sở Khải Phong đứng kế , ôm lấy y :” Còn nghĩ về chuyện lúc chiều sao ?”
Mộc Thanh không đáp , hắn cũng không gặng hỏi , chỉ muốn y vui lên , hắn nói :” Thanh nhi của ta quả là quốc sắc thiên hương nga , ta phải trói đệ thật chặt , nếu không có người cướp mất thì ta sẽ rất thương tâm .”
Mộc Thanh bật cười khe khẽ , nép đầu vào hõm cổ hắn.
” Đã buồn ngủ chưa ?”
Y mềm nhũn gật đầu , Sở Khải Phong đưa y vào tư phòng , kéo mềm :” Đệ hãy nghỉ trước , ta đến nơi mẫu hậu , sẽ sớm trở lại ”
” Ừm ”
Hắn đặt lên trán y một nụ hôn rồi rời đi .
Không lâu sau , Mộc Thanh nghe thấy tiếng động bên ngoài :”A Phong ?”
Nghĩ là Sở Khải Phong trở lại y liền ra mở cửa , nhưng trước cửa phòng không có ai . Lúc y chuẩn bị quay người trở lại phòng thì bị một bóng đen ôm lấy .
” A , ngươi là ai , … thả ta ra ”
Người kia lấy vải bịt miệng y lại , nhanh chóng nhảy lên mái nhà , vọt khỏi hoàng cung .
Nam nhân kia chính là Tần Hoằng , hắn say rồi . Vừa rồi hắn ngồi uống rượu , càng uống lại càng bực tức .
” Đáng ghét , tiện nhân , chỉ là một nam nhân đã từng nằm dưới thân một nam nhân khác rên rỉ lại khiến bổn vương mất mặt như vậy ”
Hắn ném đi bình rượu tạo nên một tiếng ” Choang ” , rồi lảo đảo bước đi.
Hắn bất giác đi qua Mai An cung . Hắn có hỏi qua , cung nữ nói cho hắn biết nơi Mộc Thanh ở là Mai An cung . Tần Hoằng thân thủ nhanh nhẹn , leo lên mái tư phòng . Hắn thấy Sở Khải Phong hôn lên trán Mộc Thanh , trong đầu hắn lại hiện lên cảnh tượng ướt át ngày hôm đó . Miệng lưỡi Tần Hoằng dần dần khô khốc :”Không có được thì ít nhất cũng để bổn vương chơi đùa một lần cuối ” .
“Có thích khách , người đâu , có thích khách !!!”
Ngọc nhi nghe được tiếng kêu của Mộc Thanh thì vội chạy đến nhưng đã muộn . Tần Hoằng đưa Mộc Thanh đến bên vìa rừng , bên một bờ suối tùy tiện đặt y lên đám cỏ , tay bắt đầu thoát y phục của y .
Mộc Thanh hoảng sợ dãy dụa .
” A Phong , A Phong …”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!