Xuyên không đến Sở quốc làm Thần Y
Chương 40 :
” Huynh vừa nói gì ?”
Sở Khải Phong ôm y , kéo y ngồi xuống giường , nói :” Đệ bình tĩnh . Sở Khải Phong ta xin thề , ta tuyệt đối không làm chuyện có lỗi với đệ , ta thật sự chưa từng chạm vào nàng .”
Mộc Thanh không phản kháng , chỉ ngước nhìn , để hắn nói tiếp . Sở Khải Phong nhỏ giọng :” Ngày hôm đó , ta quả thật đã tới Cảnh Nhân cung . Nhưng mà ta không ngờ lại thấy cảnh nàng cùng với một nam nhân đồng sàng .”
Hai mắt Mộc Thanh mở lớn , có điểm khó tin mà hỏi lại :” Nam nhân ? Huynh thật sự thấy nàng ngủ cùng nam nhân lạ . Vậy tại sao …”
” Ta biết , đệ không rõ vì sao ta làm như vậy . Ta có thể cảm nhận chuyện này không đơn giản , lúc ta bước vào đã ngửi thấy mùi hương lạ . Nói thế nào thì phụ thân nàng đối ta cũng có ơn , nếu chuyện này chưa rõ đầu đuôi ta đã đem nàng ra xử sẽ thật không công bằng .”
Mộc Thanh mím môi :” Vậy huynh tính tiếp theo nên làm thế nào ?”
” Trước mắt ta cũng thật sự bất ngờ vì nàng hoài thai , nhưng ta sẽ tìm cách .” nói đoạn , hắn lại siết lấy y vào lòng :” Chỉ cần đệ tin tưởng ta đối với đệ một lòng chung thủy , được không ?”
Mộc Thanh lưỡng lự , cuối cùng vẫn đáp lại cái ôm cái hắn :” A Phong , huynh không thể bỏ rơi ta . Ta bây giờ chỉ còn mình huynh , nếu huynh dám có nữ nhân khác , ta sẽ mang hài tử đi , ta sẽ …”
” Vi phu không dám , nương tử tuyệt đối đừng nghi oan .”
Y vẫn chưa hết giận , vì thế tiện tay đánh hắn vài cái. Sở Khải Phong không tức giận , còn cười cười , để y đánh . Lúc này , Ngọc nhi đến gõ cửa .
” Hoàng thượng , Quý quân , có Tô thái y cầu kiến.”
Mộc Thanh khẽ đẩy hắn ra :” Thái y đến có chuyện gì ?”
” Nô tỳ không rõ . Thái y nói là chuyện quan trọng , muốn gặp riêng người .”
Y ngẩng đầu lên , cùng Sở Khải Phong trao đổi ánh mắt , hắn gật đầu .
” Truyền vào .”
” Vâng .”
Tô Huấn ngồi ở bàn chờ y ra , thấy Sở Khải Phong cũng ra cùng , ông đứng dậy hành lễ :” Thần tham kiến Hoàng thượng , tham kiến Quý quân .”
” Miễn lễ .”
” Thần không biết Hoàng thượng cùng Quý quân đang tâm sự , vô ý quấy rầy , mong Hoàng thượng không trách phạt .”
” Sao lại có thể trách phạt ! Ngươi tìm Quý quân có chuyện gì , có phải thân thể y không tốt ?”
” Bẩm Hoàng thượng , Quý quân không có vấn đề gì , người cùng hài tử đều khoẻ mạnh . Thần đến vì chuyện của Trắc phi .”
Sở Khải Phong hơi nhíu mày :” Chu Trắc phi ?”
” Vâng , chuyện này ở đây không tiện nói , thần kính mong Hoàng thượng cùng Quý quân có thể đến chỗ của thần một chút .”
” Tô thái y , là chuyện gì , cứ úp mở như vậy ?” Mộc Thanh có chút nóng lòng .
” Quý quân … cung nữ kia , đã tỉnh lại .”
Sở Khải Phong nghe hai người nói , hắn không hiểu gì , nhưng vẫn đi cùng .
Ngọc Châu trong lúc ngồi chờ đợi cứ bồn chồn , nàng lo Quý quân sẽ không đến hoặc là lo người sẽ không tin lời nàng . Khi thấy nghĩa trở lại , theo cùng còn có Hoàng thượng và Mộc quý quân , nàng cuống lên , hành lễ .
” Nô … nô tỳ tham kiến Hoàng thượng , Quý quân .”
Sở Khải Phong phất tay ra hiệu miễn lễ , hắn hỏi Tô Huấn :” Cung nữ này là ??”
” Nô tỳ là cung nữ hầu hạ Trắc phi ở Cảnh Nhân cung , tự là Ngọc Châu .”
” Một cung nữ ở Cảnh Nhân cung ? Thái y , người đưa ta đến gặp nàng để làm gì ?” Mộc Thanh hỏi .
” Quý quân , xin người nghe nàng nói . Từ khi nàng tỉnh lại , vì không có chốn nương thân nên thần đã nhận nàng làm nghĩa nữ . Nàng nghe nói chuyện Trắc phi mang thai thì một mực muốn gặp người .”
Mộc Thanh nhìn bộ dáng nàng khẩn trương , nói :” Nàng có điều gì cứ nói đi .”
Ngọc Châu dập đầu với y :” Đa tạ Quý quân cho phép nô tỳ . Những chuyện nô tỳ nói ra tuyệt đối là sự thật , liên quan đến hài tử trong bụng của Trắc phi … Hài tử đó , không phải của Hoàng thượng .”
Sở Khải Phong không có gì ngạc nhiên , hắn biết rõ nên chỉ im lặng nghe nàng nói . Mộc Thanh thì rất chú tâm , hỏi nàng .
” Chuyện gì đã xảy ra ??”
—————– Ninh Thư cung —————-
” Thật đáng ghét , không ngờ ả ta lại hoài thai .” Vương Ngải Lị nhìn vẻ rất giận dữ , nàng đập bàn thật mạnh .
Tú Liễn thở cũng không dám thở mạnh , e dè nói :” Nương nương , người hà cớ tức giận , dù sao thì nó cũng không phải cốt nhục của Hoàng thượng mà …”
” Không phải cốt nhục của Hoàng thượng ? Chuyện này ngoài ta , ngươi và cung nữ đã chết kia thì ai biết ? Nói ra có ích lợi gì . Hơn nữa , một tháng nay Hoàng thượng đều ở lại Mai An cung , chỉ có đúng đêm đó nghe nói người từ Cảnh Nhân cung trở về , một tháng không thị tẩm , đứa bé kia chắc chắn không phải của người , tại sao người vẫn im lặng . Cho dù không yêu ả ta thì chí ít ả ta cũng là phi tần của người , cái sừng mọc trên đầu , lẽ nào người còn không muốn bẻ , chuyện sao lại đơn giản như vậy . Nếu như Mộc Thanh thật sự sinh ra nhi nữ , nàng ta lại may mắn sinh được một tiểu hoàng tử , sau này ta làm sao đứng trong hậu cung .”
” Nương nương , vậy phải làm sao . Chúng ta không thể nói , cung nữ kia cũng chết rồi , không thể mua chuộc nàng đi nói sự thật đêm đó .” Tú Liễn lo lắng hỏi .
” Chuyện đến mức này , đâm lao thì phải theo lao .”
” Ý người là …”
Vương Ngải Lị nở một nụ cười đầy sát khí :” Nghe nói mẫu thân của Chu Á Liên mất khi nàng còn nhỏ , thật đáng thương .” nói hồi , nàng lấy ra từ trong ngăn kéo một con dao nhỏ , dùng khăn lau lưỡi dao :” Ta làm người tốt , sẽ giúp ba người họ gặp nhau . Đêm mai , để ta tiễn nàng cùng hài tử trong bụng đi tìm Diêm Vương .”
Tú Liễn mở to mắt sợ hãi , chủ tử của nàng thay đổi quá nhiều , sao người lại có thể trở nên tàn nhẫn như vậy ? Lúc trước nàng đúng là có hơi kiêu căng , nhưng mà thật tình chưa từng làm ra điều ác . Kể từ khi vào cung , nàng mỗi ngày đều thay đổi , thậm chí bày mưu hại người . Tú Liễn sắp không nhận ra nàng là Đại tiểu thư của ngày xưa nữa rồi .
” Nương nương … chuyện này thực sự không cần đến mức đó , nương nương , người dừng lại đi .”
Nét mặt Vương Ngải Lị có chút biến sắc , nàng im lặng một cách lạ thường , sau đó đột nhiên hỏi Tú Liễn một câu .
” Tú Liễn , ngươi đối với ta có tuyệt đối trung thành không ?”
” Là tuyệt đối trung thành . Nô tỳ nguyện cả đời theo hầu bên người .”
” Vậy …” nàng đưa một ngón tay che miệng , ” Shh” một tiếng , rồi tiếp tục lau dao , vừa lau vừa khen :” Con dao này quả thực sắc bén a .”
Tú Liễn đau lòng nhìn , nàng thật sự không biết làm cách nào để ngăn Ngải Lị . Nàng thật sự rất lo lắng .
” Những lời ngươi nói xác thực không có nửa điều gian dối ?” Mộc Thanh sau khi nghe nàng kể lại , thật sự không dám tin . Là cung nữ thân cận của Vương Ngải Lị mua chuộc Ngọc Châu hãm hại Chu Á Liên , Vương Ngải Lị khó mà thoát tội .
” Nô tỳ không dám nói bừa . Đêm hôm đó , nô tỳ đang mang rượu đến cho Trắc phi thì bị nàng chặn đường . Nàng ta nói cho nô tỳ một số bạc , sau khi làm xong chuyện sẽ giúp nô tỳ cao chạy xa bay . Nô tỳ bị của cải làm mờ mắt , thật sự không muốn sống mãi một kiếp cung nữ , nên đã nhận bạc . Nàng ta đưa cho nô tỳ một túi bột nhỏ , nói nô tỳ đổ vào lư hương trong phòng Trắc phi , sau đó viện cớ tìm một nam nhân đến . Sau khi xong việc , nô tỳ đã đi tìm nàng để nhận nốt số bạc kia . Nhưng không ngờ , bên cạnh nàng còn có một người , mắc áo che thân , không để lộ mặt , còn chưa nói với nô tỳ một câu thì đã ra tay muốn hại chết nô tỳ .”
” Vậy ra mùi hương hôm đó ta ngửi được đúng là mùi xuân dược .”
Ngọc Châu quỳ gối , gật đầu . Mộc Thanh suy nghĩ chốc lát , lại nói :” Tuy là ngươi nói như thế nhưng không có chứng cứ xác thực . Cho dù ta tin ngươi , cũng không thể khiến người khác cũng tin ngươi .”
” Nô tỳ …” nàng đắn đo suy nghĩ , rồi nói :” Nô tỳ có thể nhận ra nam nhân hôm đó , hơn nữa hắn cũng chắc chắn nhận ra nô tỳ .”
” Nhận ra ngươi thì sao ? Hắn đã phạm tội tày đình , sẽ chịu nhận ra ngươi để chịu tội sao ?”
Ngọc Châu á khẩu , đột nhiên nàng bật dậy , chạy vào phòng , khi trở ra trên tay nàng cầm theo một vật .
” Quý quân , đây là vật khi nô tỳ cùng người kia ẩu đả mà nắm được, là hy vọng cuối cùng của nô tỳ , xin ngươi hãy tin nô tỳ . Người cảm thấy nô tỳ sẽ từ ngưỡng cửa địa ngục trở về chỉ vì mấy lời nói dối không có lợi cho mình sao ?”
Nghe rất hợp lý . Mộc Thanh cầm mảnh ngọc lên , bỗng nhiên cảm thấy nó quen mắt . Tô Huấn ngạc nhiên :” Là mảnh ngọc này , thì ra con vì lý do đó nên mới vội vã ép ta đi tìm Mộc quý quân .”
Ngọc Châu gật đầu , đáp :” Từ khi tỉnh lại , con vẫn luôn tìm vật này .”
” Mảnh ngọc này , hình như ta đã thấy qua …” Sở Khải Phong đưa tay lấy mảnh ngọc như miếng vỡ của vòng tay lên nhìn , rồi kích động nói :” Đây chính là vòng ngọc gia truyền mà mẫu hậu từng giữ !!”
” Thật sao ??” Mộc Thanh cũng ngạc nhiên .
” Ta nghe mẫu thân nói , vòng ngọc này truyền qua nhiều đời Hoàng hậu , lúc còn nhỏ ta đã từng hiếu kỳ lấy ra xem , trên vòng ngọc này có khắc một dòng chữ ở vòng trong , không dễ nhận ra nhưng tuyệt đối không sai được . Mẫu hậu đã ban tặng vật này cho Vương Ngải Lị.”
” Nếu nói như vậy , người ra tay với Ngọc Châu chính là Hoàng hậu ?” Tô Huấn nói .
” Không thể chắc chắn được .”
” Thần suy đoán hồ đồ .”
” Ta không trách ngươi hồ đồ , chỉ là ta cần nàng ta tự thừa nhận . Tô Huấn , ngươi tạm thời cứ giữ kín thân phận của Ngọc Châu , khi nào cần nàng xuất hiện ta sẽ nói .”
” Thần tuân lệnh .”
” Được .” Hắn quay sang , nói với Mộc Thanh :” Hồi cung thôi , sắp đến giờ cơm tối , đệ gần đây lại gầy đi .”
” Được , hồi cung .”
—————– Mai An Cung ————-
Sau khi được giải oan , Sở Khải Phong lại như cũ quấn lấy Mộc Thanh như hình với bóng .
” A Phong , huynh tách ra một chút được không ? Huynh ôm ta chặt quá .”
” Không buông . Mấy ngày nay , đệ nghi oan sự trong sạch của ta , đều không để ý ta . Ta muốn đền bù .”
Mộc Thanh gỡ đầu hắn ra khỏi ngực mình , vừa đẩy vừa cửa . Rõ ràng là một đại nam nhân , đã to lớn như vậy lại còn là thiên tử , thế nào lại cứ một mực rúc vào ngực y .
” Vậy huynh muốn ta đền thứ gì ? Tiền bạc ta không có .”
” Lấy thân đền .” Sở Khải Phong nói , không cần đợi y phản ứng đã choàng lên ôm cổ y , hôn mạnh .
Mộc Thanh khó khăn lắm mới tách được hắn ra , khi tách ra , y đã thở hổn hển , sắc mặt đỏ ửng .
” Mẫu thân vừa mất không bao lâu , không thể phóng túng .”
Sở Khải Phong lập tức xụ mặt .
” Vừa rồi có phải Dư công công tìm huynh , có chuyện gì sao ?”
Thân thể hắn đột nhiên dựng đứng một cái , như bị nói trúng tim đen . Mộc Thanh nghi hoặc , nheo mắt nhìn hắn , gọi :” A Phong ?”
” A , được rồi , ta đi xem Dư Minh nói chuyện gì . Nhưng ta rất nhanh trở lại , đến lúc đó đệ không được trốn .”
” Được a , huynh mau đi đi .”
Sở Khải Phong mở cửa đi ra ngoài , Dư Minh vẫn đứng ở bên cột chờ hắn . Sở Khải Phong không kiên nhẫn hỏi :” Dư Minh , bây giờ cũng muộn rồi , người cũng biết là mấy ngày nay trẫm không được chăn êm đệm ấm .”
Dư Minh lén cười , đáp :” Nô tài có tội . Chỉ là Lãnh tri phủ có thư gửi đến người , bên ngoài viết là chuyện quan trọng .”
” Ô , Lãnh Thiên . Lâu rồi mới nghe tin tức của y . Lá thư đâu ? ”
” Nô tài đã để bên cạnh tấu chương ở thư phòng.”
” Ngươi có thể trực tiếp mang đến đây cho ta , sao lại không làm ?”
” Nô tài sơ ý .”
” Thôi , được rồi . Sai một thị vệ đến lấy đi .”
” Thưa vâng .”
Dư Minh rời đi , Sở Khải Phong lại mang bộ mặt vui tươi , chuẩn bị vào phòng cùng người thương tiếp tục tú ân tú ái . Nhưng có chuyện đã bất ngờ xảy ra .
Mộc Thanh đang ngồi xoa bụng , thỉnh thoảng lại nói chuyện hỏi thăm tiểu hài tử , đột nhiên bên ngoài có tiếng động lớn .
” Có thích khách !!! Người đâu , hộ giá .”
” Thích khách ?!? A , A Phong !!! ”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!