(Xuyên Không) Dưỡng Hoàng Đế - Chương 12 Xuất Đầu Lộ Diện
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
103


(Xuyên Không) Dưỡng Hoàng Đế


Chương 12 Xuất Đầu Lộ Diện


Chương 12 Xuất đầu lộ diện.

Kẻ theo dõi Triệu Phi Linh càng lúc càng cảm thấy tò mò về nữ nhân này. Ban đầu hắn một lòng đầy nghi hoặc và đề phòng đối với nàng, nhưng theo nàng nửa ngày mà không phát hiện nàng có hành động gì khả nghi. Hắn bắt đầu thấy chán nản thì nàng làm cho hắn phải bật cười bởi sự ngốc nghếch của mình. Sau đó nàng lại khiến hắn bất ngờ bởi vốn hiểu biết sâu rộng về cổ vật cũng như lịch sử. Bây giờ cảm xúc hắn dành cho nàng là sự hiếu kì, thích thú, hắn rất muốn xem nàng sẽ tiếp tục làm gì.

Quả nhiên nàng cũng không chịu yên phận, vừa gây bão ở phiên đấu giá cổ vật xong, nàng liền khuấy đảo sòng bạc.

Bắc Triều có luật cấm đánh bạc nhưng chỉ xử phạt ở mức độ nhẹ, vì vậy trong kinh thành vẫn có những tụ điểm đánh bạc hoạt động bí mật. Triệu Phi Linh thể hiện mình là một người cực kỳ giỏi lần mò dấu vết, nàng đã phát hiện ra những kí hiệu khắc trên tường chỉ dẫn đến các tụ điểm đánh bạc và tham gia luôn vì sự hiếu kỳ.

Đánh bạc thời cổ đại rất đơn giản và là một hình thức cá cược mang tính chất may rủi. Triên bàn cược sẽ có hai ô Tiểu và ô Đại cho người chơi đặt cược. Nhà cái sẽ đặt ba con xúc xắc có hai mặt Tiểu, Đại trong một hộp gỗ rồi lắc, đến khi dừng lại mở hộp ra, cứ mặt nào chiếm đa số nghĩa là người đặt cược vào ô đó sẽ thắng và ăn hết số tiền đặt cược. Đây chính là một hình thức sơ khai của Tài xỉu.

Thời đại nào cũng vậy, lợi dụng sự ham vui và cả tin của mọi người mà các nhà cầm cái hay chủ sòng bạc đều có rất nhiều hình thức gian lận. Đã có nhiều kẻ vì bị chơi gian lận mà tán gia bại sản, hoặc nặng hơn phải lấy thân gán nợ.

Triệu Phi Linh hiện đang rất cần tiền, nàng muốn kiếm thêm ít ngân lượng để dễ bề hành tẩu giang hồ nên đã quyết định chơi vài ván cược.

Sau khi quan sát các lượt chơi trước, nàng phát hiện ra, ở vài ván đầu, người chơi bao giờ cũng thắng, thắng liên tiếp vài ba trận. Điều này làm tăng phấn khích và dậy lòng tham, ai cũng muốn ăn cả canh bạc lớn với hy vọng kiếm tiền đổi đời. Chính vì vậy, hình thành nên cảm giác không muốn dừng lại, càng thắng càng muốn chơi lớn hơn. Đến khi con bạc bỏ ra toàn bộ tài sản, nhà cái mới dùng mánh khóe để thắng lại hết số tiền cược.

Nhà cái ổ bạc này có ba loại xúc xắc, một bộ thông thường hai mặt Tiểu, Đại, hai bộ còn lại, mỗi bộ đều chỉ có Tiểu hoặc Đại ở cả hai mặt. Đợi đến khi con bạc đặt hết số tiền cược vào một cửa, lúc này nhà cái sẽ nhanh tay tráo con xúc xắc để phần thắng thuộc về mình.

Triệu Phi Linh cũng khởi đầu như những người chơi khác, nàng cũng được nhà cái cho thắng vài ván. Đến khi nàng cảm thấy, số ngân lượng thắng đã kha khá liền ngừng cuộc chơi.

-Đủ rồi, ta chơi đến đây thôi. _ Nàng đứng dậy, vẻ mặt điềm tĩnh vô can.

Người người vây quanh đang đầy khí thế, nghe nàng không muốn chơi nữa liền đồng thanh thúc ép

-Chơi nữa đi! Chơi nữa đi!

Gã cầm cái canh bạc thì lộ rõ vẻ mặt mất hứng, thập phần gian xảo. Gã cười nhếch mép khiến đôi mắt sợi chỉ xếch ngược thêm phần điêu tà. Gã hướng nàng nửa dọa nạt, nửa thách thức.

-Thế nào tiểu công tử? Thắng vài ván đã định chạy sao? Có biết quy định ở đây phải chơi ít nhất sáu ván không!

“ Chơi nữa đi! Chơi nữa đi! “ _ Đám đông xung quanh tiếp tục la hét thúc ép.

-Được, muốn ta chơi nữa phải không! _ Nàng nhoẻn miệng cười gian manh rồi trở lại bàn đặt cược, bình thản ngồi xuống.

-Ta tiếp tục đặt cửa Đại, lên đi!

Gã cầm cái nửa đắc ý, nửa dè chừng nhìn nàng xong lại gật đầu cười khẩy. Gã đã ngồi ở canh bạc này thâm niên hàng chục năm, lí nào để ngân lượng trượt khỏi túi mình. Như thường lệ, trước bao con mắt đổ dồn vào hộp xúc xắc, hắn vẫn đặt ba viên hai mặt Tiểu Đại hợp lệ vào, sau đó đậy lại xóc vài vòng trong tiếng hò hét xung quanh.

Khi chuẩn bị mở hộp, hắn phất nhẹ ống tay áo đủ che đi đáy hộp, đây chính là lúc gã trổ tài đánh tráo điệu nghệ. Đây là một dạng mánh khóe giống như trong biểu diễn ảo thuật thời hiện đại. Gã chỉ cần giấu những con xúc xắc trong tay áo, trong khi mu bàn tay luôn hướng về phía người đối diện để che đi động tác tráo đổi của tay còn lại, đồng thời tập trung mắt nhìn của mọi người đổ dồn vào chiếc hộp.

Về khoản lừa gạt và tráo đổi thì Triệu Phi Linh phải được xếp vào hàng sư phụ của sư phụ, vậy nên nàng dễ dàng nhìn ra được mánh của gã nhà cái. Cũng đồng thời lúc gã giở trò, nàng rất nhanh chóng bèn cầm hòn sỏi trên tay, búng mạnh vào tay tráo đồ của gã.

Không ai nhìn ra được gã tráo xúc xắc thì cũng không ai xem thấu hòn sỏi đập vào tay gã lúc nào. Chỉ thấy gã giật mình, nhíu mày lên vì đau và đôi bàn tay loạng choạng đặt chiếc hộp xuống bàn.

-Thế nào mở hộp ra đi chứ! _ Nàng đầy vẻ khiêu khích và ngay lập tức, không đợi gã mở, nàng tự tiện khua nắp hộp.

Tiếng người xung quanh lại càng ồn ào, huyên náo hơn….

Khi hộp mở ra, bên trong xúc xắc lật lên hai mặt Tiểu và một mặt Đại. Nàng biết, hắn bị viên sỏi cản trở nên đã không kịp đánh tráo xúc xắc, nhưng lần này trời giúp hắn, hắn ăn may thắng được của nàng một ván.

Triệu Phi Linh đã giở trò thì giở cho chót, nàng giả bộ tức giận vì thua bạc và đặt hết số ngân lượng vào cửa Tiểu.

-Ván nữa đi, lần này ta đặt cửa Tiểu, hôm nay đại gia ta chơi hết số ngân lượng này, ta không tin không thắng được các ngươi.

Canh bạc trở nên nóng hơn khi có người dám đặt cược hết, nhà cái sòng bạc chỉ mong có điều này. Nhưng gã cầm cái đã trở nên dè chừng hơn, gã không nhìn thấy ám khí nào bắn vào tay mình, chỉ cảm thấy tự nhiên đau nhói, không kịp tráo xúc xắc lại còn chút nữa để tuột chiếc hộp. Lần này gã sẽ xóc chiếc hộp lâu hơn để cho dân tình càng hiếu kì và tự thúc bản thân vận dụng hết những kỹ nghệ lão làng của mình để hoán đổi một cách nhanh chóng nhất.

Triệu Phi Linh lại tặng cho hắn một viên sỏi nữa. Nhưng lúc này, nàng đã không bắt kịp, hắn đã tráo thành công trước khi viên sỏi chạm tay. Và nàng càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy có thêm hai viên sỏi nữa với lực cực mạnh bắn vào tay hắn mà không rõ xuất phát từ vị cao nhân nào.

Gã cầm cái đau đến mức tưởng chừng như bàn tay bị phế, hắn không chịu được bèn kêu lên và làm rơi hộp xúc xắc xuống bàn. Chiếc hộp bật tung nắp và ba con xúc xắc bắn ra ngoài, nó lật vài vòng trước khi dừng hẳn lại trong sự kinh ngạc của mọi người.

Ba con xúc xắc hiện lên kết quả một Tiểu và hai Đại, nhưng mọi người ai cũng nhìn thấu, chỉ có một con xúc xắc thường còn hai con còn lại cả hai mặt đều là Đại. Cùng lúc đó, vì đau tay mà gã nhà cái cũng sơ ý làm rơi những con xúc xắc khác giấu trong tay áo. Lần này Phi Linh thực sự phải cảm tạ vị cao nhân nào đó đã giúp nàng một tay, nếu không có hắn thì không rõ lúc nào canh bạc này mới kết thúc.

-Nhà ngươi gian lận! _ Triệu Phi Linh chỉ vào mặt gã nhà cái hét lên.

-Mọi người nhìn xem, lão già khốn kiếp này vì sợ ta thắng bạc mà giở trò lừa gạt, dám chắc những người chơi khác cũng từng bị hắn lừa. Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo trừng trị hắn! _ Triệu Phi Linh đúng là kẻ vừa ăn cướp vừa la làng, nàng ta liền thượng cẳng chân hạ cẳng tay với tên nhà cái.

Mọi người xung quanh cũng vì bức xúc mà tất cả cùng bâu vào xuống tay với gã nhà cái. Cục diện nhanh chóng trở thành một mớ hỗn độn khi người người đánh nhau qua lại, xới bạc bị lật tung, ngân lượng lẫn xúc xắc bay tán loạn.

Triệu Phi Linh thì nhân cơ hội đó, nhanh tay vơ hết số ngân lượng rơi vãi vào túi mình rồi nhanh chóng, lặng lẽ rời đi.

Nàng cầm ngân lượng trên tay không khỏi đắc ý. Cảm thấy sống đúng bản chất của mình thực sự khoan khoái hơn làm công chúa Triệu quốc hay Tĩnh vương phi. Nhưng có vẻ nàng vui mừng hơi sớm, phía sòng bạc lí nào để yên cho nàng cứ thế mà rời khỏi. Bọn chúng đã cử một nhóm hạ nhân mang gậy gộc truy đuổi nàng.

Vừa hay nàng đang thấy ngứa ngáy tay chân, đã lâu không đánh người nên lần này khỏi chạy trốn. Nàng dụ lũ côn đồ ra một hẻm vắng vẻ rồi ra tay.

Kẻ theo dõi Triệu Phi Linh vẫn một mực ẩn thân quan sát tất cả. Hắn nhìn nàng một mình tay không đấu với năm tên trang bị gậy gộc đầy đủ, trong lòng không khỏi ngạc nhiên và thán phục. Nữ nhân này, ẩn sau vẻ ngoài mảnh mai yếu đuối là một cơ thể rất linh hoạt. Võ công không hẳn là cao cường nhưng tuyệt đối không thể xem thường. Tất cả các tư thế đánh của nàng không rõ ràng, không thuộc môn phái nào, không thể đoán được đường quyền nhưng rất lạ mắt và chuẩn xác. Lực đánh không mạnh nhưng đa phần nhắm vào các yếu điểm của đối phương. Với lối đánh như vậy, e rằng có mười tên cũng không phải là đối thủ của nàng.

Trận đấu đang diễn ra thú vị, chợt kẻ theo dõi thấy Triệu Phi Linh có dấu hiệu không ổn định, nàng ta đột nhiên chậm chạp hơn, mất tập trung, các tư thế đánh bắt đầu loạn.

Quả nhiên một lát sau, nàng bị đối phương áp đảo, một tên trong số đó thừa cơ đánh một gậy vào lưng nàng khiến nàng ngã lăn ra đất.

Cùng lúc đó, thế cục như một bầy hổ báo tranh mồi, phía đằng xa xuất hiện đám người dưới trướng lão thương gia giao bán tước ngọc cho Lưu Tuyên Thành cùng xông vào.

Một bên gậy gộc, một bên đao kiếm, chuyến này Triệu Phi Linh chắc chắn khó toàn mạng mà tiếp tục thưởng ngoạn kinh thành. Cũng trách nàng ta đã dám đắc tội với những thành phần đáng lẽ nữ tử như nàng không nên động vào.

Kẻ theo dõi không thể ngồi im một chỗ quan sát nữa, nữ nhân ngông cuồng kia đang ở thế yếu, hắn quyết định sẽ xuất đầu lộ diện giúp nàng một tay…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN