(Xuyên Không) Dưỡng Hoàng Đế
Chương 2. Xuyên Không
Khi đang hoang mang giữa biển lớn mênh mông, đắm chìm trong lòng nước lạnh ngắt, Triệu Huyên chợt nhìn ra phía trước, cách mình không xa là một bến cảng nhỏ thô xơ đậu đầy thuyền mộc. Chắc hẳn đây là vùng biển ở một miền quê nào đó.
Tạm thời không quan tâm đó là vùng miền nào, để bảo toàn mạng sống cần phải bơi ngay vào bờ nếu không muốn chết chìm và làm mồi cho cá. Triệu Huyên tuy không phải cao thủ bơi lội nhưng dự tính chắc cũng đủ sức bơi vào đến bờ, không suy nghĩ nhiều, nàng liền lấy hơi ngụp xuống. Nhưng lạ thay, trên mình nàng đang mặc một thứ y phục bằng gấm rộng thùng thình như cái chăn, chưa kể lớp trong lớp ngoài nặng trịch, nếu không bỏ lớp chăn này ra, chắc chắn sẽ chết chìm vì nặng.Nhanh chóng trút bỏ quần áo, chỉ còn lại lớp trong cùng, than ôi lần đầu tiên trong đời nàng không mặc nội y, thay vào đó là lớp vải lụa quấn vài vòng quanh hông cùng chiếc áo yếm mỏng tang đủ che hai bầu ngực, nếu bỏ nốt lớp này ra thì chẳng còn ra thể thống gì nữa.
Dốc hết sức, cuối cùng cũng bơi về đến cầu cảng. Tay ôm lấy cột đỡ chân cầu thở hổn hển, bây giờ Triệu Huyên mới có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh. Đây là một bến cảng thô xơ với cầu cảng làm bằng gỗ, xung quanh thuyền lớn bé xếp hang dàn,tất cả đều bằng gỗ tốt với kĩ thuật đóng tuy không tân tiến hiện đại nhưng rất chắc chắn, tỉ mỉ. Đáng chú ý nhất là chiếc thuyền rồng lớn đậu cạnh đó với các đường chạm khắc thủ công tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật đỉnh cao và được phủ sơn màu đỏ rực rỡ tuyệt đẹp.
Trên chiếc thuyền rồng kiệt tác có vẻ là một khung cảnh hỗn độn khi mà tiếng ngượi chạy qua chạy lại dồn dập đan xen lẫn cả tiếng khóc nức nở của các cô gái. Còn phía trên cầu cảng là một đoàn người đứng xếp hang ngay ngắn nhưng ai cũng có vẻ mặt căng thẳng và y phục khoác trên người cũng hết sức kì lạ, giống như phục trang thời cổ đại.
Triệu Huyên còn đang ngơ ngác không hiểu gì thì cũng bắt gặp một gương mặt từ trên cầu cảng cũng trong trạng thái không hiểu gì đang nhìn chằm chằm vào mình.
Đó là gương mặt và ánh mắt của một soái ca chính hiệu, đẹp trai rạng ngời, các đường nét tuấn tú không tì vết. Trên mình anh chàng khoác cẩm bào sắc trắng tao nhã thêu hoa văn bằng các sợi vàng tinh xảo, đai lưng cẩn ngọc khiến diện mạo toát lên khí chất cao sang vương giả. Mái tóc dài ngang thắt lưng đen óng khẽ lất phất trong gió tạo nên một cảnh tượng vô cùng tuyệt mỹ.
“ Đây chắc chắn là một diễn viên điện ảnh nào đó đang thực hiện cảnh quay trong một bộ phim cổ trang.” _ Triệu Huyên thầm nghĩ.
-Này anh! Làm ơn kéo tôi lên! _ Nàng biết mình không thể nào trèo nổi lên thành cầu bèn mở lời yêu cầu sự trợ giúp từ phía mỹ nam.
Mỹ nam cổ trang đứng hình một lát rồi cũng nhận ra cô gái dưới nước mặt mũi tím tái vì lạnh kia đang cần sự giúp đỡ bèn ra tay tương trợ. Soái ca đưa bao kiếm đeo bên mình xuổng ra hiệu cho Triệu Huyên nắm lấy. Chỉ trong một thoáng, nàng còn chưa kịp cảm nhận gì đã được kéo lên khỏi mặt nước một cách nhẹ nhàng và rồi đôi bàn tay chắc chắn của soái ca giữ lấy eo nàng, từ từ đặt nàng xuống mặt đất.
Cảnh tượng anh hung cứu mỹ nhân tuyệt đẹp.
Không phải, đây là cảnh tượng mỹ nam cứu quái nữ, bởi vì khi nàng vừa đặt chân lên bờ là có vô số ánh mắt khó hiểu xung quanh hướng lên mình nàng. Giữa một dàn người vận trang phục chỉnh tề, lớp trong lớp ngoài kín đáo và ấm áp, riêng mình nàng đầu tóc tơi tả, mặt mũi tái nhợt, cả thân mình chỉ quấn độc một mảnh và và đeo chiếc áo yếm mỏng manh.
Triệu Huyên cũng nhận thấy được ánh mắt của mọi người và sự khác biệt của bản thân. Nàng dự định sẽ lặng lẽ đi ra khỏi đoàn làm phim này, dù sao sự xuất hiện của nàng cũng đang làm phiền đến cảnh quay của họ. Chưa kịp rời đi bỗng đâu phía thuyền rồng có một cô gái nhỏ khoảng mười lăm tuổi ăn mặc giản dị hơn những người khác chạy lại. Cô bé vừa đến nơi liền quỳ sụp xuống chân Triệu Huyên khóc nức nở :
-Công chúa! Tạ ơn trời phật người vẫn còn sống!
“Công chúa??. Gì cơ, nhầm ta với nữ diễn viên nào rồi, diễn sâu gớm.! “ _ Triệu Huyên chưa kịp giải thích về sự nhầm lẫn này thì tiểu nữ kia lại tiếp tục khóc to hơn.
-Công chúa! Sao người lại làm chuyện dại dột như vậy, người làm chúng nô tỳ sợ chết mất! _ Cô gái nhỏ nức nở ôm lấy chân Triệu Huyên.
-Này cô bé nhầm rồi, tôi không phải là diễn viên trong bộ phim của mấy người đâu, không phải là công chúa! _Nàng nói.
-Đây chính là quý công chúa của Triệu quốc sao? _ Đến giờ soái ca, nam thần cổ trang mới lên tiếng, ánh mắt không khỏi ngờ vực.
“ Đến cả soái ca mà cũng mắc bệnh hoang tưởng”
-Vâng, thưa đây chính là trưởng công chúa của Triệu quốc, Vĩnh Hiền công chúa Triệu Phi Linh. _ một người đàn ông trung niên mặc quan phục cung kính trả lời soái ca.
-Vậy công chúa tôn quý, tại sao nàng lại xuất hiện ở dưới nước? _ Soái ca điềm tĩnh hỏi, nhìn nàng bằng ánh mắt ôn nhu nhưng lại gây căng thẳng một cách khó tả.
-Tôi…. Tại thời tiết nóng bức, tôi xuống biển tắm cho mát!…Ắt xì!!!…! _ Triệu Huyên cũng tự cảm thấy sái cho câu trả lời ngây ngô của mình, rõ ràng thời tiết ở đây đang khá lạnh và dòng nước thì buốt giá kinh hồn, để bơi được từ ngoài đó vào bờ chắc chắn đã tổn hại nhiều phần nguyên khí vậy mà nàng lại có nhã hứng xuống tắm cho mát, quả là dị thường.
Có điều gì đó không đúng ở đây. Nàng nhớ rõ mình đã tẩu thoát khỏi đám cảnh vệ truy đuổi mình bằng moto nước trên sông lúc đêm khuya. Tiếng nổ đinh tai của chiếc moto dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, tại sao giờ đây nàng lại lạc vào khoảng thời gian, không gian cùng hoàn cảnh, con người không hề ăn khớp chút nào. Chẳng lẽ….
-Công chúa là cành vàng lá ngọc tôn quý, hãy bảo trọng thân thể. _ Soái ca cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng bằng một thanh âm nhẹ nhàng, tay gỡ áo choàng trên người khoác lên mình nàng, không quên mỉm cười hòa nhã. Hắn cũng đồng thời nhắc nhở hạ nhân đưa nàng đi điểm trang chỉnh tề lại y phục.
Tiểu nữ vừa khóc lóc dưới chân nàng có vẻ là một cung nữ thân cận của công chúa, nàng ta đỡ lấy tay Triệu Huyên dìu đi khiến cho nàng nổi cơn thịnh nộ.
-Bỏ ra! Ta không phải công chúa của các người, các người bị điên cả rồi!
Nàng dữ dội giằng tay khỏi tiểu cung nữ và xô ngã nàng ta cùng vài người đứng gần đó toan định chạy thoát thì bắt gặp ánh mắt liếc nhìn của soái ca. Ngay lập tức nàng bị bốn tên lính có vẻ là cấp dưới của soái ca giữ lại. Bọn họ dùng cánh tay cứng rắn, thô bạo bế thốc nàng lên và khiêng nàng trở lại thuyền rồng mặc cho nàng vùng vẫy gào thét.
“ Cái gì thế này, đây không phải là cảnh trong phim rồi, làm gì có thước phim nào kéo dài và vô lý như thế này! Phải chăng mình đã xuyên không, xuyên không về thời quá khứ giống như tình tiết trong phim truyện và tiểu thuyết viễn tưởng? “
Ý nghĩ trong đầu kết hợp với tình cảnh trước mắt khiến Triệu Huyên cảm thấy ớn lạnh. Một nhà buôn cổ vật kiêm kẻ trộm mộ ở hiện đại như nàng xuyên không về thời phong kiến, trở thành công chúa tôn quý của một quốc gia chắc chắn không phải là sự việc tốt đẹp gì….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!