Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp! - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Xuyên không! Hoa khôi tin học làm thiếp!


Chương 24


3 năm sau,

Thịnh Thế Đế Quốc

Triệu Ngọc An – Triệu tướng quân, danh tiếng lừng lẫy, đi đến đâu ai cũng đều tung hô nàng, ví nàng chính là “Chiến Thần”. Nhắc đến vị nữ tướng ấy, ta lại không thể không nhắc tới vị ca ca của nàng – Triệu Phong Vân – vị quân sư đa mưu túc trí. Nếu ví Triệu tướng quân là “Chiến Thần” thì Triệu quân sư chính là “Kẻ sử dụng Chiến Thần” ấy!

Hai người – một cái sư huynh, một cái biểu muội, không thể tách rời. Bởi lẽ, hai vị huynh muội nhà này là tổ hợp của sự hoàn mĩ. Có võ dũng, cũng có mưu lược, cái này bù lại cho cái kia.

Triệu Phong Vân nói không có võ dũng thì thực không đúng đắn, ngài có thể thắng cái vị biểu muội kia một cách dễ dàng. Mà Triệu Ngọc An mới là kẻ sắc sảo, nắm bắt đúng thời cơ, bày ra mưu lược. Hai vị ấy mà đã tham gia chiến trường thì chắc chắn “bách trận bách thắng”.

Khởi binh dẹp loạn đã xong. Đất nước thái bình. Dân chúng cũng nhờ thế ấy mà hạnh phúc, ấm no, làm ăn phát đạt, không còn cần lo nghĩ đến việc binh đao nữa. Cũng vì thế mà việc khai thác dầu mỏ, khoáng sản càng ngày càng được nâng cao. Một phần cũng là nhờ vị mẫu thân của hai chiến thần – Hoàng Mi Vân đã chế tạo ra rất nhiều công cụ tân tiến cho nông nghiệp và khai thác khoáng sản. Trong thời kì này, Mi Vân cũng đang cố gắng phát triển ngành chế biến khoáng sản. Công việc này thực không dễ. Khắp dân chúng chỉ có thể ca ngợi cái “Đại Gia” này luôn miệng!

*Đại Gia: gia ở đây chỉ gia đình, ý nói là đại gia đình nhà Thất vương phủ thật có phúc, đâu đâu cũng là người tài cho đất nước.

Nói đến vấn đề hôn nhân của Ngọc An, Triệu tướng quân chính là đang tuyển chọn, nhưng tìm mãi mà vẫn chưa thấy được cái gọi là “chân phương” đích thực của đời mình. Mẫu thân nàng cũng đã đề cập đến vấn đề này, nương nàng nói nàng phải chọn được người yêu thích mình thật lòng, nếu không sẽ không có được cuộc sống hạnh phúc. Triệu Ngọc An lúc đó nghe nương nói vậy, mắt sáng làm theo, phấn đấu đi tìm nửa còn lại ấy. Nhưng đến bây giờ thì Triệu tướng quân lại thở dài ngao ngán cho số phận hẩm hiu. Đúng là kẻ đến ứng vị trí phu quân của nàng không ít, có thể sắp một hàng dài từ trong Vương phủ đến khắp cả kinh thành. Nhưng chẳng có kẻ nào là vừa lọt mắt xanh nàng cả.

Nhắc đến một chuyện khác, Tiểu Thụ Quốc (khụ khụ….cái này là ta cố ý ^^) đã đưa cống nạp đến cùng với Nhị hoàng tử làm con tin. Nhị hoàng tử này biết đến là một con người yếu đuối, vô năng, vô sắc, nói chung chỉ là kẻ bỏ đi. Nghe đâu, Nhị hoàng tử còn thích nam nhân. Dân chúng khắp Tiểu Thụ Quốc đều chê bai, sỉ vả hắn, nói hắn chính là phế nhân. Mà hoàng thượng và mẫu thân cũng xa lánh hắn, xấu hổ vì có hoàng nhi như hắn. Lần này, Hoàng thượng bên Tiểu Thụ Quốc phái hắn đến Thịnh Thế Đế Quốc e là muốn hắn chết quách cho rồi.

Nhưng đời mà, cái gì đến cũng phải đến, duyên chưa tới cũng sẽ phải tới, phận đã là do trời định, không thể thay đổi được.

Hôm ấy là ngày hội của Thịnh Thế Đế Quốc. Dân chúng khắp nơi đều thi nhau trẩy hội. Cả kinh thành đều chật ních người, đông vui, nhộn nhịp, bao tiếng trống, chiêng, tiếng kèn còn có tiếng người ríu rít như yến anh vang lên, phá tan đi sự trầm lặng của ngày thường.

Triệu Ngọc An cũng hòa theo nhịp điệu của mọi người, nàng vui vẻ, hớn hở rồi từ đâu nảy ra cái ý nghĩ “nữ phẫn nam trang”, biến bản thân thành một vị hoa hoa công tử, người gặp người mê. Nói đến dung nhan của nàng, càng lớn càng xinh đẹp, thân thể cứ như trồi non mới lớn, xanh mơn mởn, vút thẳng, kiều diễm mà tỏa ra khí chất. Nhưng không thể ngờ rằng, vị nữ tướng quân ấy cũng có thể trở thành một mỹ nam, khiến bao nhiêu cô nương ngoài kia say mê.

Triệu Ngọc An vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt lục bảo đều đều, mắt ngắm nghía mọi thứ xung quanh kinh thành mấy năm gần đây. Dừng chân tại một tửu lầu, nơi này được đặt cách khá là đẹp. Triệu Ngọc An cố giả giọng trầm xuống, hô to một tiếng:

– Tiểu nhị!

Tức thì một tiểu nhị bước ra, cung kính hỏi:

– Khách quan muốn dùng gì ?

– Cho một Nước mắt Cô Long, Tịch tà kiếm phổ, còn có Bát thảo tầm xà và Tiểu long nữ.

Tiểu nhị nghe xong, hỏi tiếp:

– Khách quan có dùng thêm rượu không thưa ngài ?

– Cho một nữ nhi hồng!

– Vâng thưa ngài, xin ngài đợi một chút.

Nơi mà Ngọc An chọn ngồi là gần với cửa sổ của tửu lầu này. Nàng muốn ngắm nghía xung quanh được nhiều hơn. Quay vào trong tửu lầu, lại có gì đó hình như nhộn nhịp lắm. Hình như là có cả ca kỹ nữa thì phải. Triệu Ngọc An hứng thú quan sát mấy cô nương. Chợt nàng liền đứng tim trước một cô nương mang sắc áo hồng y. Nàng ấy…thật sự đẹp như thiên thần vậy! Sự yếu đuối, nhu nhược này thật khiến người khác muốn bao bọc mà che chở lấy! Ngọc An chợt bừng tỉnh: “Nàng vậy mà lại đi yêu thích nữ nhân sao ?”. Ngọc An bồn chồn, lo lắng suy nghĩ: “Nhỡ đâu nàng ấy lại chê ta là kẻ đoạn tụ ? Người người phỉ nhổ. E rằng mối tình cảm này chỉ có thể giữ trong lòng mà kết thành bằng hữu.

————————-
Xin lỗi mọi người vì thời gian qua đã bắt mọi người phải chờ đợi rồi! Bây giờ tác giả chính thức đăng truyện trở lại. Mong mọi người vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ mình

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN