Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên - Chương 11: Chuẩn Bị Bỏ Trốn… Đã Đến Kinh Thành…
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
104


Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên


Chương 11: Chuẩn Bị Bỏ Trốn… Đã Đến Kinh Thành…


Lời tác giả: viết chap này dài dài chút, đền bù :)) .

Nàng nhanh chóng soạn thảo kế hoạch bỏ trốn.

Hắc hắc… mấy tháng rồi chưa làm những vụ bỉ ổi như thế này… à không, không, nghiêm túc, là nghiêm túc.

Sau khi suy nghĩ xong kế hoạch.

Nàng tâm trạng vui vẻ nằm lên giường chuẩn bị đánh cờ với chu công.

Mấy ngày nay hoạt động của nàng vẫn diễn ra bình thường không thay đổi, mặc kệ có đôi mắt vẫn nhìn theo nàng.

Với lại nàng phát hiện dường như có một người khác có chung mục đích với tên kia.

Như thế nàng càng thêm quyết tâm phải bỏ trốn cho bằng được.

Nàng không phải là con mèo có chín mạng đâu a, nàng có một mạng thôi, ô ô…

Một tháng lại trôi qua.

Trừ giành ra một chút thời gian ra ngoài mua đồ ăn thì những lúc còn lại nàng đều ở trong nhà.

Nàng thừa biết dù nàng làm gì, xuất hiện ở đâu thì đều có sự giám sát của người khác, nên thà ở không hưởng phước cho sướng cái bản thân.

Ngôi thành nhỏ này cũng chẳng có chỗ nào để chơi, chán òm…

Nàng không bỏ trốn ngay lập tức, là vì…

Một là bỏ trốn thì cần một quãng thời gian nhất thời để chuẩn bị đồ ăn thức uống, sắp xếp những vị trí đồ đạc cần thiết có trong kế hoạch, không thể vì tức thời mà phá hỏng đại sự.

Hai là đi đâu thì đi nhưng quần áo cũng rất quan trọng, nàng không thể mang một đống trang phục sặc sỡ đi nơi rừng hoang đất quạnh, lỡ bị sơn tặc bắt về làm áp trại phu nhân thì sao, không, không được, vậy thì thà nàng khỏi trốn cho rồi.

(mm: :/ tự kỷ quá )

Những bộ trang phục nàng đặt kỳ trước ở Y Doanh Các đều là những bộ đồ trang phục bình thường, thậm chí còn có một số làm theo kiểu thôn nữ.

Nàng không nỡ bỏ a, tiền, tiền đó.

Một lúc sau, nàng bước ra khỏi căn nhà đi đến cửa hàng bán quần áo để nhận hàng đã đặt tháng trước.

Lấy xong, cứ như mọi ngày nàng về nhà, khép cánh cửa lại, khuôn mặt nàng cười rạng rỡ.

Chuẩn bị sẵn sàng!!!

Đêm tối mù sương.

Nửa đêm thanh vắng.

Sau khi nằm trên giường giả vờ ngủ khoảng nửa canh giờ với trực giác nhạy bén của người luyện kiếm từ nhỏ nàng có thể cảm giác được đám người theo dõi đã biến mất.

Hơn một tháng nay, theo nàng quan sát cứ khoảng nửa đêm vào giờ này thì họ rút đi và đến bốn giờ sáng họ mới trở lại thay ca.

Như vậy nàng chỉ có bốn tiếng đồng hồ để rút đi khỏi đây và biến mất đi xa khỏi nơi này một chút để tránh bị phát hiện.

Nàng nhanh chóng thay bộ quần áo thường dân, đến bên cạnh bàn trang điểm ở góc trong cùng bên trái của giường.

Ngồi xổm người xuống, lần lượt gỡ ra hai miếng gạch to.

Xuất hiện trước mặt nàng là một tấm ván bằng gỗ đủ một người lớn lọt vào.

ngón tay cầm nhẹ lên chỗ một góc lõm vào như tay cầm nhấc nó lên.

Một thông đạo nho nhỏ bằng đất với dấu hiệu như mới đào xuất hiện trước mặt nàng.

Nhanh chóng cầm túi nhỏ đựng đồ gác lên vai, nàng nhảy một cái bước vào thông đạo.

Bước trên một cầu thang được cắt xẻ sơ sài bằng đất nhưng đủ để nàng đứng chắc chắn.

Bước lên cầu thang cao nhất, lúc này nửa thân người nàng dưới hố nửa thân người thì ở trên mặt đất.

Cẩn thận khuỵa người xuống, hạ hẹp tấm gỗ xuống một chút, đặt hai viên ngói một cách chỉnh chu lên tấm ván gỗ, canh góc độ một chút, lúc này nàng hạ xuống hoàn toàn tấm ván gỗ xuống.

Cạch cạch…

Âm thanh liên tục vang lên một cách hoàn hảo, tấm ván gỗ đã yên tâm nằm lại vị trí cũ, hai tấm ngói cũng trọn vẹn nằm khít vào nhau một cách kỳ diệu.

Lúc này căn phòng trở lại bình thường như chưa từng có chuyện gì xãy ra, chỉ khác một điều là chủ nhân của căn nhà đã hoàn toàn biến mất…

Cùng lúc đó, dưới tầng hầm.

Nàng bước xuống cầu thang gồm khoảng năm, sáu bậc rồi đứng trên một thông đạo rộng khoảng sáu mươi cm, cao chừng một mét.

(mm: nói chung là đủ một người đi ạ, khà khà.)

Nói đến tồn tại của cái thông đạo này thì phải nhớ đến một tháng trước.

Một tháng trước, trong một lần đi mua chút đồ ăn.

Trong lúc nàng ghé mua đồ, khi nàng đưa túi tiền để thanh toán món đồ thì khẽ nháy mắt một cái với lão bản bán đồ ở cửa hiệu bán đồ ăn nổi tiếng nhất thành rồi xoay người bước đi.

Lão bản nghi hoặc nhìn nàng, rồi lắc lắc đầu, mở túi kiểm tra số tiền thì giật nảy mình.

Thật ra là nàng chỉ mua một túi đồ ăn vặt thôi, nếu theo bình thường thì người ta chỉ cần móc vài lượng bạc trong túi tiền rồi đưa cho người bán hàng.

Nhưng nàng lại có dụng ý khác khi đưa nguyên một túi tiền nho nhỏ cho hắn ta.

Dù thế người khác cũng chẳng nghi ngờ mấy vì dù sao thì nhìn lướt qua túi tiền cũng chẳng được mấy đồng.

Nhưng vì sao lão bản lại giật nảy mình như thế.

Đó cũng chẳng phải bí mật gì mà che giấu cả.

Trong túi đồ chỉ có ba vật nho nhỏ tròn tròn thôi, đó là ba viên ngọc trai tự nhiên nhỏ bằng ngón út.

Đừng xem thường giá trị của nó, tuy nó không phải hàng cống phẩm nộp cho hoàng thất nhưng cũng thuộc họ hàng với cống phẩm.

Hàng năm những viên ngọc trai tự nhiên to bằng ngón cái luôn được đứng trong danh sách hàng đầu nộp cho triều đình.

Mà cống phẩm cái nào chẳng giá trị ngàn vàng khó cầu.

Nói chi là họ hàng của nó.

Ông chủ tuy chỉ bán thức ăn nhưng cũng có bạn bè làm trong giới buôn trang sức nên ông cũng hiểu biết một chút, chỉ cần liếc cũng biết viên ngọc trai này là gì.

Thật ra ba viên ngọc trai đó chính là một trong những bảo vật tích trữ trong cái hộp nhỏ của chủ nhân cũ thân thể này, nàng chỉ tiện tay xài thôi mà, hắc hắc…

Ông chủ lúc này bỗng chú ý thấy mặt trong của túi tiền có ghi vài dòng chữ, ông ta vội lật ra xem xét.

Hóa ra vị cô nương kia muốn nhờ ông ta tìm một nhóm người đào cho nàng ta một đường hầm phải hoàn thành trong một tháng còn kèm theo vị trí cần đào, với lại thuê cho nàng ta một xe ngựa và người phu xe chỉ còn một thân một mình (mm : @,@ muốn hấp diêm người ta giữa đường hay sao mà chọn trai mồ côi thế), số tiền còn dư lại thì coi như tiền nàng gửi ông ta uống trà một dạo kèm theo giữ bí mật chuyện này.

Tuy ông ấy khá nghi ngại, nhưng thương nhân mà, có lợi thì sẽ bất chấp thủ đoạn để đạt được.

Ông ta ngồi tính toán một chút rồi uy một cái.

Lần này làm ăn lời lắm nhé.

Trừ đi tiền nhân công đào đất, thuê xe đến mướn xa phu thì quá lắm chỉ tốn nửa viên ngọc trai đó thôi.

(mm : nhân tiện nói luôn, mỗi viên đáng giá 1000 lượng ạ.)

Vậy hai cái rưỡi còn lại là của ông à, ông cười hắc hắc vui vẻ, giơ một ngón tay về phương hướng cô gái vừa đi.

Thành giao.

ở một nơi nào đó, có cô gái đang vui vẻ cầm túi bánh về nhà thì bỗng hắc xì một cái.

Lấy ngón tay chùi chùi mũi, đang muốn mắng bậy một câu thì chợt nhận ra điều gì đó.

Môi nhỏ nhắn khẽ mỉm cười, lén giơ một ngón tay trong tay áo.

Thành giao.

Nàng thuận lợi bước ra khỏi thông đạo.

Miệng khẽ cười.

Ông chủ làm ăn thật nhanh nhẹn.

Khung cảnh ngoài thông đạo lúc này là một bìa rừng nho nhỏ khuất người ở ngoại ô.

(mm : nhà tỷ ấy ở sát cạnh cổng thành nên chỉ cần đào thông đạo chừng tám chục hoặc trăm mét là được.

Nàng nhanh chóng bước ra khỏi bìa rừng, cách đó chừng mấy mét nàng có thể nhìn thấy có một xe ngựa đang chờ sẵn ở đó.

Bước lại gần mỉm cười nhìn phu xe, lại phi thân một cái ngồi lên xe ngựa.

Khuôn mặt xinh đẹp gắn sẵn khăn chùm mặt khẽ nói :

– chở ta đến kinh thành diệp quốc.

Người phu xe cao to hiền lành cười ngốc gật đầu một cái.

Hắn lâu lâu mới có khách mướn nha, dù hắn có kỹ thuật phu xe rất tốt, rất giỏi phân biệt phương hướng nhưng vì hắn không cha không mẹ không ai chăm sóc nên có nhiều người đều tránh mặt mướn hắn, sợ này sợ kia, hắn nhiều lúc rất tủi, cho nên hắn rất cám ơn vị cô nương này.

Bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp lấy từ trong tay áo ra một đỉnh bạc đưa cho hắn.

Hắn cả kinh, lắc lắc đầu từ chối :

– đừng cô nương, tại hạ không dám, tại hạ nhận bạc rồi.

Nàng cười cười, càng thêm có hảo cảm với tráng hán này, dúi đỉnh bạc vào tay hắn, nàng ngắn gọn nói :

– coi như là ta tặng ngươi đi.

Thấy nàng ta cố chấp như vậy, hắn mặt mỏng ửng đỏ gật gật đầu :

– đa tạ cô nương.

Nàng phóng khoáng lấy tay đập nhẹ vào sau lưng hắn :

– vậy đi thôi.

Hắn liền hơi nghiêm chỉnh nhưng khuôn mặt vẫn hơi đỏ mặt ngượng ngùng, đáp trả một câu :

– vâng.

Hắn dẫn ngựa bắt đầu di chuyển.

Chiếc xe ngựa dần dần đi xa khỏi thành rồi biến mất hẳn khỏi tầm mắt.

(mm : xin thông báo lúc này là 12h15’)

Sáng hôm sau, hai chàng trai trẻ đang nằm nghỉ ngơi ở hai nơi khác nhau.

Họ đều nghi hoặc thì thấy thuộc hạ quay về.

– sao về sớm thế ? ta kêu ngươi đi canh chừng vị cô nương kia mà ! hắn thâm trầm nhìn người trước mặt.

tên thuộc hạ đang đứng một bên để báo cáo bỗng rùng mình, nhưng vẫn nghiêm cẩn trả lời :

– công tử, có chuyện !

hắn nghiêm mặt nhìn nhìn lá trà trong ly nước , thản nhiên nói :

– nói.

Trong lòng hơi phân vân chút nhưng ngay lập tức trả lời :

– vị cô nương kia biến mất rồi ạ.

Đôi mắt đang nhìn lá trà bỗng khựng lại, mấy giây sau dùng đôi mắt tỏa khí đen nhìn hắn, la hoảng lên :

– CÁI GÌ !!!???

Kèm theo tiếng la tức giận của hai người chính là đám chim đang đậu trong nóc nhà của hai người bỗng hoảng sợ bay tán loạn tìm đường trốn khỏi tula đang nổi giận phía dưới.

Hai tháng sau.

Kinh thành diệp quốc.

Một chiếc xe ngựa nhàn tản bước qua cổng kinh thành diệp quốc.

Đến một đoạn đường thì chiếc xe dừng lại.

Một đôi tay thon nhỏ hé mở tấm màn.

Một cô gái mang khăn trùm mặt ló đầu ra.

Xa phu nhảy xuống lấy một khối cầu thang nhỏ để ở nên vừa vặn cho nữ nhân trên xe bước xuống.

Đôi tay to lớn đầy vết chai do lao động nhiều năm nâng đỡ đôi bàn tay của thiếu nữ để nàng đi xuống.

Bước xuống cầu thang nàng mỉm cười sáng lạn vui vẻ.

Kinh thành, nhược kỳ ninh ta đến rồi đây, hắc hắc hắc…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN