Xuyên Không Làm Lớn Nhất - Hoàng Thượng Cũng Phải Sợ!
Chương 8: Y thuật của nàng !
TRƯỜNG LONG ĐIỆN!
“Hoàng Thượng, thức ăn đã được mang tới rồi ạ!” Hoa Công Công bên ngoài nói vào, ông là Tổng Quản Thái Giám chăm sóc hắn từ nhỏ.
“Mang vào đi!” Hắn ngồi trên ghế, tay cầm ly trà uống một hơi hết sạch.
Hoa Công Công bên ngoài đưa theo một vài cung nữ mang thức an vào bày trí trên bàn ăn.
“Lui xuống hết đi!” Hắn thấy họ đã xong nên lạnh giọng ra lệnh.
Những người ở đây đều đã quen nên rất thuần thục cùng nhau ra ngoài. Nàng ở bên trong bước ra, mặc một bộ y phục trắng tinh khiết, cúp ngực, phần bên trên nàng thiết kế lớp vải mỏng dài tay, mỏng tới nỗi có thể nhìn thấy lớp da trắng nõn của nàng, ống tay áo nàng cố ý làm rộng, khi hai tay để đan xen vào nhau thì có thể thấy được ống tay dài tới đầu gối, một dây lụa màu hồng phấn dài tới đầu gối chân quàng ra phía sau lưng rồi len hai cánh tay của nàng cuối cùng là xuống đầu gối bên cạnh. Trên tóc vẫn là kiểu đơn giản như cũ, mái dài che khuất chân mày, tóc phía sau dài tới đầu gối, hai bên tóc chỉ kẹp hai chiếc kẹp hình hai chú bướm màu trắng, phía dưới hai chú bướm là những hạt trai màu Ngọc lung linh đong đưa theo mỗi cử động của nàng.
“Có cơm rồi sao! Ta đói rồi, ăn thôi!” Nàng vui vẻ chạy lai bàn ăn và ngồi xuống. Mắt nhìn hắn cười thật tươi nói, tay cầm đũa bắt đầu ăn.
“Ăn chậm thôi, Trẫm không tranh ăn với nàng!” Hắn nhìn nàng nói. Mặc dù tướng ăn của nàng rất thục nữ nhưng nàng ăn rất nhanh, hắn lo nàng sẽ nghẹn.
“Không sao. Vết thương của anh sao rồi? Chút nữa ta thay băng cho anh!” Nàng ăn nhưng vẫn lo lắng nhìn hắn nói.
“Không cần đâu, ta bảo Ma Lạc Thần thay băng là được rồi!” Hắn nhìn nàng nói.
“Anh xem trọng cài anh họ Ma đó hơn ta sao?” Nàng giả vờ dỗi.
“Không có, chỉ là không muốn nàng cực!” Hắn nói.
“Không có gì. Ta là bác sỹ, đó là việc nén làm!” Nàng nghĩa khí nói.
“Bác sỹ?” Hắn nghi hoặc hỏi. Bác sỹ là gì? Cùng với vết thương của hắn có liên quan sao?
“À, Bắc sỹ chính là đại phu đó. Ở chỗ của ta đều gọi là bác sỹ!” Nàng giải thích.
“Đại Phu? Ở chỗ của nàng Phụ Thân nàng cho nàng học y sao? Không phải nữ nhi nên học cầm kỳ thi họa sao?” Hắn hỏi.
“Đã nói ở chỗ bọn ta không giống ở đây mà.” Nàng nói. Tay vẫn tiếp tục gắp thức ăn ăn.
“Ta biết rồi!” Hắn thật tò mò nơi như thế nào lại có thể dưỡng ra một cô nương như nàng, hắn thật muốn biết.
“Nè,anh chê thức ăn không ngon sao? Ăn đi!” Nàng thấy hắn không động đũa nên gắp thức ăn bỏ vào chén cho hắn.
Một khắc sau (15 phút)!
Cả hai đều dùng xong bữa trưa, đang ngồi trên ghế. Nàng bắt đầu mang hộp y tế của nàng ra, chuẩn bị băng bó lại cho hắn.
“Hoàng Thượng!” Ma Lạc Thần bên ngoài đi vào.
“Miễn lễ!” Hắn nói.
“Thần đến thay thuốc cho người!” Ma Lạc Thần cùng hắn và một vài người nữa đồng tuổi cùng nhau lớn lên nên có hơi thân thiết.
“Không cần!” Nàng nói.
“Cái gì mà không cần! Long thể Bệ Hạ là quan trọng, nàng đừng làm bừa.” Ma Lạc Thần nhìn nàng nói.
“Tên họ Ma, anh dám xem thường ta.” Nàng không vui, tiện tay cầm một hủ bột phấn rắt lên người Ma Lạc Thần.
“Nàng… Nàng vừa rắt gì lên người ta?” Ma Lạc Thần bất ngờ hỏi.
“Không phải anh y thuật cao minh sao? Tự lo nha!” Nàng nhìn Ma Lạc Thần khiêu khích.
Nàng không nói thêm lời nào nữa, xoay người lấy hộp y tế thay thuốc băng bó lại cho hắn. Ma Lạc Thần thì ở bên cạnh xem cử chỉ của nàng, tuy nhìn nàng rất tinh nghịch và ham vui, nhưng khi thay thuốc cho hắn nàng rất chăm chú và nghiêm túc, hoàn toàn xem mọi thứ xung quanh trở thành không khí không thể cản trở được nàng.
“5………..4……….3……..2……….”Nàng thay thuốc xong cho hắn, đứng thẳng dậy miệng nhỏ khẽ cười, bắt đầu đếm ngược.
Ma Lạc Thần và hắn không hiểu nàng muốn làm gì, chỉ thấy nàng đột nhiên đếm ngược nên chỉ nhìn nàng.
“1!” Hàng bỗng đếm số cuối cùng rồi cười tươi nhìn Ma Lạc Thần.
Hắn cũng theo hướng của nàng, nhìn Ma Lạc Thần. Chỉ thấy y bắt đầu gãi, gãi và cứ gãi mãi.,,,
“Nàng.,… Nàng rốt cuộc là đã làm gì? Trong bột đó là gì?” Ma Lạc Thần kinh ngạc nhìn nàng.
“Hahaa hahaa…….,. Cho anh dám xem thường ta nữa không? Hahahahahahaha………. ” Nàng vui vẻ cười lớn.
“Rốt cuộc là thứ gì?” Ma Lạc Thần vẫn nhìn nàng hỏi, tay vẫn điều đặn gãi toàn thân.
“Một chút mắt mèo thôi mà!” Nàng trả lời.
“Mắt mèo? Đó là thứ gì?” Ma Lạc Thần hỏi.
“Có nói anh cũng không biết. À, nói cho anh biết. Mắt mèo có đặc tính đặc biệt của nó, là khi đã dính lên người rồi thì càng gãi càng ngứa.” Nàng rất ư là tốt bụng nhắc nhở.
“Cái gì?” Ma Lạc Thần vẫn không thể ngừng gãi.
“Tiểu Nguyệt, đừng nghịch nữa. Ma Lạc Thần là Quan Nhất Phẩm đứng đầu Thái Y Viện, nàng làm như vậy hắn sau này làm sao?” Hắn nhìn nàng nói.
“Sau này không được xem thường ta!” Nàng nhìn Ma Lạc Thần nhắc nhở. Tay thì lấy một ít bột trong hủ khác rắt lên người Ma Lạc Thần.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!