[ Xuyên Không ] Quái Thủy Hạ Phàm
Chương 1: Địa Phủ Của Tôi
Em Là Ma
Không phải người
Nếu anh biết
Anh còn yêu em chăng?
Chương 1: Địa Phủ Của Tôi
Một sự trùng hợp ngẫu nhiên sao? Thứ 7 ngày 11 tháng 11 năm 2015 nhằm Âm lịch thứ 7 ngày 7 tháng 7 năm 2015. Đó thực sự là một ngày may mắn sao? Không! Tháng 7 là tháng cô hồn, tháng mà dưới Âm phủ thả cho các cô hồn về quê. Đúng vậy, người nào cũng có gia đình để thăm lại. Nhưng những người mồ côi không có thì sao? Họ sẽ đi đâu về đâu?
Trong nhân gian, hẳn cái ngày đó ai cũng phải sợ? Sợ vì các cô hồn chết oan sẽ bắt họ. Vì thế người người đều khép mình trong ngôi nhà ấm úng với gia đình, không dám ra khỏi nhà nữa bước.
Dưới âm phủ, đồng hồ của Diêm Vương vừa điểm 7h00. Tức là thời khắc mà cánh cổng của cõi âm mở ra, để các cô hồn được tự do đi lại, thả mình trong đêm lạnh trên nhân gian.
Cánh cổng nơi cõi âm suối vàng vừa mở ra, hàng ngàn, hàng vạn cô hồn trật tự xếp hàng lần lượt bước ra dưới sự kiểm soát chặt chẽ của cặp đôi tình tứ Gay: Hắc Bạch Vô Thường
Các phòng ở của cô hồn thật hoang vắng làm sao? Lặng lẽ đưa ánh mắt nhìn, 1 căn phòng còn sót lại ánh đền sáng. Ngó vào căn phòng đó, một cô gái có mái tóc màu đen mượt, thả xuông dài, ánh mắt đen huyền, sâu thẳm. Đôi môi chúm chím, mỏng tựa như cánh hoa đào mở nụ cười bi ẩn. Do vì tối lắm nên vẻ mặt cô có thể chưa lộ ra như thế nào?
Một nơi thật u ám, và lấy đi hết mọi ướt mơ.
Bước ra cánh cổng của âm phủ, sẽ là một bầu trời lấp lánh đầy ánh sao, mang bao ước mơ đẹp của con người phàm. Chan chứa đầy tình yêu thường, những cuộc đời bất hạnh đau thường, và những hồn ma u ám.
Và cũng có rất nhiều người muốn quay trở lại nhân gian. Họ đều muốn quay trở lại với thân phận hiện giờ của mình. Nhưng dù cho cố gắng nữa tháng hay 1 năm đi chăng nữa thì đều là cả 1 sự vô ích. Họ đều phải bỏ cuộc, và bắt đầu 1 cuộc sống tốt ở dưới suối vàng để có thể được đầu thai làm một con người nhỏ bé trên nhân gian.
Nhưng trong số đó, một cô gái khoảng chừng 16 tuổi không hề bỏ cuộc, cố vẫn cứ cố gắng nghiên cứu sách ” Lư Thư Thiên Mạng”. Mặc dù cô đã xuống dưới nơi này cách đây 2 năm, từ hồi là 1 đứa trẻ cấp 2. ” Lư Thư Thiên Mạng” là một cuốn sách cực kì khó tìm. Dưới địa phủ chỉ có duy nhất 2 cuốn. Một cuốn nằm trong tay Diêm Vương và cuốn còn lại thất lại dưới nơi này. May mắn thay, khi vừa xuống nơi đây, cô đã vô tình tìm thấy cuốn sách.
Diêm Vương cũng chẳng quan tâm đến cuốn sách đang bị lưu lạc nơi nào đó. Vì Người tin chắc rằng, không ai không ai có thể nghiên cứu cuốn sách này, trừ mình ra.
Cô gái nọ cứ chăm chú đọc cuốn sách, chăm chú kĩ. Cô hít thở một hơi thật dài, rồi cầm quyển sách cất vào trong người. Lại tiếp tục hít một hơi dài, nhẹ nhàng đặt chân ra cánh cổng thông trần gian, cánh cổng mà mỗi năm chỉ mở 1 lần. Cánh cổng đồ sộ đến nổi mà khi cô ngước lên nhìn không không thấy đỉnh của nó. Ngay cả Hắc Bạch vô thường cũng chỉ đứng tới chốt dưới của cửa. Kèm theo cánh cửa này rất nặng nên không ai có thể mở ra trừ Diêm Vương.
– Yo! Chào cô Tiểu Hi Hi – Hắc Bạch Vô Thường vừa nhìn thấy Nhã Hi bỗng nhiên vui vẻ ra mặt, vẫy tay chào chào cô
– Yo! Khỏe chứ? Hai người bạn thân của cháu! – Nhã Hi cũng cười rồi vẫy tay
– Mấy năm trước cô không lên trần giang, vậy năm nay cô có đi không? – Hắc Vô Thường nói
– Có chứ! Năm nay nhất định cháu phải lên thăm trại trẻ của cháu, cháu cũng nhớ họ lắm – Cô mỉn cười hạnh phúc, tưởng tượng ra những người thân của mình đã luôn sát cánh gắn bó từ thưở nhỏ.
– U hu hu! Tháng 7 này lại không có cô làm bạn cho chúng tôi rồi – Bỗng dưng nước mắt của Bạch Vô Thường cứ tuôn rơi lã chã nhìn đáng thương vô cùng – U hu hu! Tiểu Hi Hi
– U hu hu! – Bỗng dưng nước mắt của Hắc Vô Thường cũng tuôn theo Bạch Vô Thường.
Nhìn vẻ mặt của họ, bỗng dưng cô bật cười, hai khuôn mặt vừa trắng vừa đen, môi đỏ như con gái í, khóc nhìn thật mất cười quá đi!! Cái khuôn mặt đó dễ thương ghê lắm. Hắc Bạch Vô Thường thì lùn, miệng nhăn méo hết trơn, mũi hĩnh ra, môi dẫu ra. Còn Bạch Vô Thường thì như một đứa con gái đó, lấy tay lau nước mắt lấy để. Còn dẫu môi nói với Nhã Hi
– Nhớ quay lại sớm!
– Tôi cũng mong cô quay về sớm
– Ahahaha’ss !- Cô bật cười rồi lại dịu dàng nói tiếp – Nếu có thể!!!!
Trong đầu cô giờ chỉ nghĩ rằng: Nếu quay lại thì mình không thể, mình đã mất tận 2 năm đẻ chờ tới ngày này, không thể, nhất định mình phải quay lại làm người. Nhưng nhìn thấy Hắc Bạch Vo Thường khóc sướt mướt, cô cũng mũi lòng. Bèn lại gần, vỗ vai an ủi
– Nín đi nhé! Đừng khóc mà!
– Hức… ! – Cả Hắc Bạch Vô Thường cùng cố kìm chế nước mắt của mình.
– Ừ
Nói rồi cô bước ra khỏi cánh cổng khi cánh cổng sắp đóng lại, cô nhìn cười
– Chúc cô đi vui vẻ!
– Tôi cũng chúc cô cảm thấy hạnh phúc.
Nhã Hi cũng mỉm cười quay lại, cô cầm 1 bức tượng nhỏ với 3 gương mặt gồm có cô, và cả Hắc Bạch Vô Thường, đem dúi vào tay họ
– Tôi cũng mong vậy
Hắc Bạch Vô Thường cầm lấy nhìn mà trong lòng cảm thấy hạnh phúc, nhìn cô bước đi. Họ cầm lấy chiếc khăn tay như những những người con gái vậy. Nhìn ngộ ghê.
Trước khi cánh cổng của nơi Cực âm đóng lại, nếu Hắc Bạch Vô Thường không nghe lầm, thì đã nghe cô thốt ra một câu vô cùng lạ lùng.
” Hai người hãy tìm được 1 người bạn tốt nhé!”
Cả hai người bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau. Không hiểu cái mô tê gì sất. Sao cô ấy lại nói vậy? Rốt cuộc là sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!