Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi
Chương 12: Tiểu Bạch Hổ
” Nha đầu, bên kia bên kia , làm thử ta xem “. Huyết Ảnh một tay cầm đùi gà nhiều dầu mỡ, ngoạm roàm roạm. Một tay chống nạnh, một tay cầm đùi gà chỉ đông chỉ tây đứng xem đồ đệ mới nạp luyện nội lực.
Huyết Ảnh nhìn Tử Hạ, gật gù; tay tiếp tục chỉ trỏ:
” Đúng. Đúng. Đúng, bên đó bên đó. “
Bùm . Bùm. Bùm. Hàng loạt tiếng nổ vang lên, dội lại từ các mỏm đá, nước bắn lên tung tóe. Tử Hạ điên cuồng liên tiếp đánh các chưởng nội lực về phía thác nước.
” Nha đầu, làm rất tốt ! “.
Trán nàng đã chảy từng tầng mồ hôi, y phục trắng tinh đã thấm ướt một mảng sau lưng. Giống như không chịu được nữa, nàng dùng sức đánh về phía cái lão già chết tiệt đang thong dong ăn gà đằng kia một chưởng:
Bùm. Bùm. Hai tảng đá bên cạnh đã nổ tung, nhưng người thì chẳng thấy đâu, hiển nhiên đã bay lên ngọn cây gần đó, Huyết Ảnh khoa trương làm một cái mặt quỷ với nàng. Tử Hạ có chút bực mình; Huyết Ảnh mang danh nghĩa là ` sư phụ ´ của nàng, ấy vậy mà hai người một ngày phải có ít nhất là ba đến bốn trận cãi cọ. Huyết Ảnh mặt mày bí xị, râu dài xụ xuống nhìn nàng, ánh mắt tràn đầy ủy khuất:
” Nha đầu, ngươi là đang ghen tức với một người tài hoa hơn người như ta hở, nên muốn ám sát sư phụ vĩ đại của ngươi ? “.
Khóe mắt nàng giật giật một cái , nàng phất phất tay , quay đầu, không thèm nhìn lão một cái, từ kẽ răng phun ra sáu chữ:
” Ở lại chơi, tôi đi tắm “. Vô cùng ngắn gọn mà súc tích.
Huyết Ảnh chán nản bay đi, chạy dọc theo từng tán cây, đi tìm thú để săn cũng là một cách để giết thời gian a~
[…]
Tiếng nước chảy róc rách, khe suối, làn nước trong lành từng đợt chảy xuống. Nữ tử da trắng nõn nà, thân hình hoàn mỹ, cổ tay đeo chiếc vòng sứ màu trúc, khắc một chữ hán: Tuyết. Lông mi cong dài khẽ động như cánh bướm, mắt Phượng dài đẹp, ẩn chứa trong mắt luôn là sự lạnh lùng khó đoán. Mái tóc đen dài rủ xuống nước, tạo thành một bức tranh thủy mặc đẹp đẽ.
Tử Hạ bận rộn suy nghĩ, nàng tới đây đã đã hai tháng, nội lực nhờ sự rèn dũa thúc ép của sư phụ mà tăng lên nhanh chóng. Chỉ là… Nếu một mình nàng gặp sự cố đó thì không sao, đằng này là cả ba người Sở Dạ Nguyệt, Diệp Vân Du cùng Lăng Thiên Ân đều gặp tai nạn, điều này nằm ngoài dự đoán của nàng. Bọn họ có thể tránh theo nhiều cách, vì sao không sử dụng những vật dụng trên người, vì cái gì mà trước khi rơi xuống lại ôm chặt lấy nàng mà quên rằng bản thân có thể thoát chết, biết rằng bản thân sẽ chết mà vẫn còn làm như vậy? Vì cái gì? Tâm nàng gào thét vạn lần. Trái tim co rút một hồi.
Một giọt nước trong suốt chảy thanh lệ ra từ khóe mắt nàng.
Vân Du, Dạ Nguyệt, Thiên Ân. Bọn họ sẽ không sao! Nàng sẽ làm mọi cách, sau khi ra khỏi đảo Bạch Linh Sương này, nàng sẽ dùng thế lực của mình để tìm bọn họ, bằng mọi giá. Nàng đã mất hết người thân, bọn họ là người thân duy nhất của nàng.
Trong lòng nàng đã hạ quyết tâm, quyết tâm mãnh liệt, là vì tình bạn của bốn người không thể chia cắt !
Loạt xoạt. Loạt xoạt.
Tiếng động làm nàng thoát ra khỏi suy nghĩ yếu đuối. Chưa đầy ba giây, thân hình nàng đã ở trên bờ, trên người khoác tạm chiếc áo , tiếp tục từ từ mặc thêm những chiếc còn lại. Tiện tay rút từ trong áo ra một thanh chủy thủ sáng loáng, bước chân tiến dần về phía lùm cây phát ra tiếng động.
Nàng rẽ tán cây, thở phào một cái, mạnh mẽ đi lên. Phía trước là một con bạch hổ to, thân mình quằn quại đau đớn, cái bụng to nhấp nhô không ngừng. Nàng chợt hiểu ra, thì ra là hổ mẹ sắp sinh ! Tử Hạ ngồi xổm, bàn tay đặt lên bụng con hổ, sờ sờ một chút, cảm nhận được sinh mệnh bên trong cựa quậy mạnh mẽ đang nóng lòng muốn ra ngoài. Thanh chủy thủ mà nàng luôn giắt theo bên mình lấy ra lần nữa, rạch một đường dọc từ ngực nó kéo xuống dưới. Tay nàng vì động tác này mà có chút run rẩy. Từ trước tới giờ, khi giết người, chỉ cần một viên đạn đã làm cho kẻ địch ngã xuống, không đau đớn. Trong nhóm bốn người các nàng , mỗi một người đều có phong cách giết người của riêng mình. Nàng – ra tay nhanh gọn, đối thủ chết dưới tay nàng là chết không kịp ngáp. Vân Du – chất hóa học mà nàng ấy sử dụng làm kẻ địch chết từ từ. Thiên Ân giết người giống một trò chơi, vờn ngang vờn dọc rồi mới ra tay. Cuối cùng, Dạ Nguyệt – vô số cách giết người từ nàng ấy làm đối thủ đau đớn, giống như là ` chết không toàn thây ´, hành hạ là cách giết của Tiểu Nguyệt, đặc biệt nếu kẻ địch là nam nhân, thủ đoạn độc ác gấp đôi bình thường .
Bây giờ, trước mắt nàng là một sinh mệnh vô tội đang nhìn nàng đầy đau đớn. Thấy rồi, nàng thấy rồi, đầu hổ con đã thò ra, nàng cẩn thận lấy nó ra ngoài, cẩn thận đặt nó vào bên cạnh hổ mẹ. Giống như vẫn chưa hết đau , hổ mẹ tiếp tục quằn quại. Nàng ngạc nhiên một chút, hít một hơi thật sâu:
” Không lẽ bên trong vẫn còn ? “. Bàn tay nàng tiếp tục đưa vào trong bụng hổ mẹ, nàng sờ thấy góc cạnh của một vật nào đó bằng gỗ, cầm lấy nó, từ từ rút ra ngoài.
Trời ạ! Một hộp gỗ hình chữ nhật , dài ba mươi xen – ti – mét, rộng bảy xen – ti – mét, chiếc hộp làm bằng gỗ thông. Nàng xem đi xem lại, chiếc hộp này đặt bên trong bụng con hổ lâu như vậy mà con hổ còn có thể sống đến ngày hôm nay, ảo diệu quá đi !
Lúc này, hổ mẹ nằm im làm cho nàng có chút lo lắng. Hổ mẹ hết nhìn sang hổ con, lại nhìn nàng, từ từ nhắm mắt lại, ánh mắt ấy, thật sinh động, giống như một sự giao phó ủy thác. Nàng nhìn đến hổ con bên cạnh, nàng đã hiểu !
[…]
Sau khi chôn cất hổ mẹ xong, nàng một tay ôm Tiểu Bạch Hổ, tay còn lại cầm chiếc hộp làm bằng gỗ thông kia, đi về hướng cửa động.
[…]
Huyết Ảnh mở nắp chiếc hộp gỗ kia ra, bên trong là một cây tiêu làm bằng ngọc trắng được mài tinh tế, Huyết Ảnh kêu một tiếng:
” Tiêu ngọc trong truyền thuyết. ! “. Rồi quăng qua cho Tử Hạ. Huyết Ảnh tiếp tục lôi ra từ trong hộp:
” Ngũ Bảo Đại Sát? Sách hướng dẫn à ? “. Lão ném cuốn sách lên bàn, thở dài:
” Aiii, chẳng có gì dùng được. Nha đầu, cây sáo đó nhớ giữ cho cẩn thận ! “.
Nàng ngồi xuống ghế đá, một tay ôm Tiểu Bạch Hổ, tay kia lật sách, chưa đầy ba phút lại gấp lại. Chữ kiểu này nàng không hiểu là tất nhiên ! May ra Vân Du mới hiểu.
” Sư phụ, người nói Ngũ Bảo Đại Sát gồm những gì ? “. Ánh mắt nàng nhàn nhạt quét về phía sư phụ.
Huyết Ảnh gật gù, râu dài cũng ngọ nguậy:
” Ờ. Gồm năm bảo vật: Thất Huyền Cầm, Vòng Cẩm Thạch, Ngọc Tiêu mà ngươi đang cầm , Lụa Câu Phách và Vô Song Kiếm. “
Huyết Ảnh chống cằm, hết nhìn nàng rồi nhìn Tiểu Bạch Hổ:
” Nha đầu, ngươi tính nuôi nó hả ? “.
Tử Hạ gật đầu vẻ đương nhiên, nhìn Tiểu Bạch Hổ đang dụi dụi trong lòng nàng, miệng hơi khẽ cười:
” Sư phụ, Tiểu Bạch đói rồi ! “.
Huyết Ảnh bĩu môi; tay chỉ vào Tiểu Hổ:
” Ngươi chỉ biết nó, mà này, ta nghĩ sau này ngươi nên cười nhiều một chút. ! “
Hai người bắt đầu cãi nhau:
” Hừm, đó là chuyện của tôi ! “.
” Nhưng ngươi…”
Cãi nhau…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!