Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 14: Bóng người ra đi, liệu có cô đơn như người ở lại?
Chương 14: Bóng người ra đi, liệu có cô đơn như người ở lại?
Nhất Tiểu Yến chống cằm, tức giận gõ gõ ngón tay lên bàn. Nàng nghiến răng ken két, thầm mắng Tôn Hoa Nghị 100 lần.
Xiêm y trắng muốt đáp xuống đất, thong thả đi vào trong, giọng nói sang sản trong trẻo vang lên, Bạch Tử Dạ vào thẳng vấn đề: “Tiểu Yến Tử, ngươi sắp tới có dự định gì?”
“Hở?” nàng chớp chớp mắt nhìn Bạch Tử Dạ: “Sao ngươi biết?” nàng còn chưa nói gì, tại sao hắn ta vừa tới đã biết chuyện?
“Là tên biến thái Tôn Hoa Nghị nhờ vả ta, hắn nói nàng sẽ đi, hắn sợ nàng không có nơi nương tựa, nên muốn ta thay hắn chăm sóc nàng.” Bạch Tử Dạ vừa nói vừa rót trà.
Nhất Tiểu Yến nghe xong chỉ muốn đập chết người mà nàng đã nhận là sư phụ, nàng cố kìm nén cơn tức giận, hỏi: “Hắn còn nói gì nữa không?”
Bạch Tử Dạ nhìn nàng, không nhanh không chậm nói: “Hắn nói trong gầm giường của hắn có một quyển y thuật, đó là tâm huyết hơn 20 năm của hắn, hắn muốn trao nó cho nàng. Hắn còn nói lúc hắn đi, chắc chắn nàng sẽ rất tức giận, nên hắn đã mua rất nhiều đồ ăn vặt ngon, để trong tủ, coi như quà chia ly.”
Bạch Tử Dạ vừa dứt lời đã thấy Nhất Tiểu Yến đứng dậy vận kinh công chạy về phía Trúc Nhân Viện.
“Này! Nàng phải đợi ta uống nước xong đã chứ!?”
Nhưng cô nàng nào đó không nghe, càng ngày càng đi xa.
Lúc Bạch Tử Dạ theo đến đã thấy nàng đang ngồi ngẩn ngơ nhìn quyển sách trên tay.
Hắn lại gần, nhìn thấy trên quyển sách có mấy chữ: “Tặng đồ nhi ngoan.” bên trong là những phương thuốc, cách phối thuốc và những ghi chép gì đó hắn không hiểu.
Nhất Tiểu Yến đứng dậy, đi đến chiếc tủ nhỏ nơi góc phòng, quả nhiên bên trong rất nhiều đồ ăn vặt. Nàng đưa tay lấy mấy túi giấy, mở ra, liên tục nhét đồ ăn vào miệng.
Bạch Tử Dạ bị hành động của nàng dọa sợ, vội chạy lại ngăn: “Tiểu Yến Tử, nàng ăn từ từ một chút, nhỡ nghẹn thì sao?”
Nàng không nói gì, bánh quế nhét đầy miệng, nhai nhai rồi lại nhét, nàng mặc kệ Bạch Tử Dạ ngăn, nàng mặc kệ mình có bị nghẹn hay không.
Tại sao lại không cho nàng đi? Tại sao lại bỏ nàng ở lại? Có phải sư phụ sợ nàng phiền phức nên không muốn nàng đi cùng không? Nàng hứa nàng sẽ ngoan mà, nàng sẽ không tùy hứng rồi cãi lại sư phụ nữa.
Nếu sư phụ đã không cho nàng đi cùng thì cũng thôi đi, nhưng tại sao đến cả lời chào tạm biệt cũng không cho nàng nói? Từ đầu nàng đã coi sư phụ là người thân trong nhà, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày sư phụ sẽ rời xa nàng, còn nàng lại chỉ biết ngồi một chỗ tức giận. Nàng muốn đi tìm sư phụ, lại chẳng biết phải tìm nơi nào…
Nước mắt to tròn như hạt đậu lăn xuống, thấm ướt những chiếc bánh hoa quế trên tay, nàng ngậm ngùi vừa ăn vừa khóc, Bạch Tử Dạ nhìn nàng mà đau lòng, cũng ngồi xổm xuống, đưa tay vỗ nhẹ lưng nàng.
Bóng người ra đi, liệu có cô đơn như người ở lại?
—-
Khóc chán, ăn chán, Nhất Tiểu Yến cuối cùng cũng dừng lại, nàng ôm gối, gục mặt xuống không nói lời nào.
Bạch Tử Dạ ngồi cạnh, im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Sau này nàng định đi đâu?”
Nhất Tiểu Yến cắn môi dưới, đi đâu bây giờ? Muốn về nhà cũng không được, nơi này cũng không thể ở lại, nàng biết đi đâu về đâu? Chẳng lẽ cũng như Phong Thần, chu du khắp nơi, mệt rồi sẽ dừng chân lại một nơi nào đó, coi đó là nhà?
Nếu đã không có nhà, chi bằng nàng đi tìm phu quân, tiện thể tìm luôn sư phụ. Nàng đương nhiên không quên mục đích mình xuyên không về đây là để làm gì.
Nghĩ nghĩ một lúc, nàng ngước lên, đôi mắt đỏ quạch sưng mọng nhìn Bạch Tử Dạ: “Ngươi có biết người nào tên là Triển Duật Hành không?”
Bạch Tử Dạ chớp mắt nhìn nàng, hỏi: “Có phải là một người thường hay mặc y phục màu xanh lam, thân cao tám thước, tóc đen không?”
“Đúng đúng! Chính là hắn.” Nhất Tiểu Yến gật gật đầu.
“Hắn là tướng quân, nàng tìm hắn làm gì?”
“Tướng quân à?” nàng vuốt cằm thô bỉ, không ngờ người mình ngắm đến lại là tướng quân. Hê hê.
Nhìn điệu cười của Nhất Tiểu Yến mà Bạch Tử Dạ khẽ run. Cô nàng này lại có ý nghĩ xấu xa gì đây?
Vuốt vuốt cằm một hồi, nàng vỗ tay đứng bật dậy, hoàn toàn quên mất chuyện sư phụ ra đi khiến nàng buồn phiền như thế nào.
“Được! Ta muốn tiến cung!”
Bạch Tử Dạ cười, nếu vào cung thì tiện hơn rồi, hắn có thể bảo vệ Tiểu Yến Tử.
“Ta có thân thích trong cung, nàng có thể vào dễ dàng.” nghĩ nghĩ một lúc, hắn lại hỏi dò: “Có muốn làm Vương Phi không?”
Nàng nghe vậy giật mình, vội xua tay: “Không! Không! Không! Ta muốn làm cung nữ.” đùa gì chứ? Bảo nàng làm Vương Phi? Cái tên Vương Gia kia nàng còn chưa thấy bao giờ, huống hồ nàng cũng đã có ý trung nhân.
Mà hắn có thân thích gì mà lại có thể cho nàng lên làm Vương Phi?
Nhất Tiểu Yến nhìn Bạch Tử Dạ từ đầu đến chân, từ chân lên đầu, không khỏi gật gật đầu.
Tên này tướng mạo rất hoàn mỹ, body cũng rất đẹp, quần là áo lụa trông rất sang trọng, còn nhiều lần rộng rãi đưa vàng cho nàng, chắc chắn thân thế không phải dạng vừa.
Nghe nàng nói không muốn làm Vương Phi mà muốn làm cung nữ, Bạch Tử Dạ không khỏi tươi cười, thầm tán dương con mắt nhìn người của mình. Cô nàng này phẩm chất rất tốt đẹp.
Trước khi gói gém đồ đạc để tiến cung, Nhất Tiểu Yến ôm một ít đồ ăn vặt, chạy tới chỗ Phong Thần.
Phong Thần thấy nàng đương nhiên rất vui vẻ, đôi mắt hoa đào nheo lại rất quyến rũ.
Nàng nhét mấy gói giấy vào tay Phong Thần rồi nói: “Sau này ta đi rồi, sẽ không có ai mua đồ ăn vặt cho huynh nữa. Không có ta, huynh ở lại phải vui vẻ đấy, thỉnh thoảng ta sẽ tới thăm huynh.”
Hạt dẻ bọc đường trên tay Phong Thần rơi xuống, hắn tròn mắt nhìn Nhất Tiểu Yến, bộ dạng ngạc nhiên như thấy ma.
Thấy bộ dạng hắn, Nhất Tiểu Yến không khỏi buồn cười: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Phong Thần cắn môi, mày nhíu chặt, con bướm màu đỏ trên đuôi mắt cũng nheo lại. Giọng nói trong trẻo thường ngày bay đâu mất, thay vào đó là chất giọng khàn khàn: “Đi…đâu?”
Nhất Tiểu Yến cười cười: “Tiến cung làm cung nữ.” thấy sắc mặt hắn không tốt, Nhất Tiểu Yến vỗ vỗ vai hắn: “Ta hứa sẽ về thăm huynh, yên tâm đi.”
Im lặng lúc lâu, Phong Thần mới mở miệng nói: “Ta cũng đi.”
Tiểu Yến Tử giật mình: “Không được! Huynh là nam nhân, vào cung sẽ phải làm thái giám, thái giám tức là phải cắt xoẹt xoẹt xoẹt ý, huynh hiểu không? Cho nên vì hạnh phúc nửa đời sau của huynh, huynh tuyệt đối đừng đi!” Nhất Tiểu Yến khua chân múa tay: “Với lại nếu huynh lỡ đâu bị lộ nguyên hình, ta sợ ta không cứu được huynh.”
Nắm đấm của Phong Thần siết chặt lại rồi lại từ từ thả ra, nếu nàng không muốn hắn đi, hắn sẽ ở đây đợi nàng về.
Nhất Tiểu Yến chăm chú quan sát Phong Thần, nụ cười trên môi trở nên nhạt màu, nhẹ giọng nói.
“Ta sẽ về thăm huynh, ta sẽ không bỏ huynh một mình đâu…”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!