Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 17: Nàng chê đồ ăn dở...dở như cơm cho chó
Chương 17: Nàng ấy chê đồ ăn dở…dở như cơm cho chó.
“Ngươi nói gì cơ?” Mộ Tịch Thi lườm nữ tỳ đang cúi gập người trước mặt.
“Hiền Phi nương nương, điều này…điều này là do chính nô tỳ tận mắt chứng kiến, ả cung nữ đó cả gan ôm tướng quân, còn…còn gọi tướng quân là…phu quân…” nữ tỳ kia run rẩy nói.
Mộ Tịch Thi nheo mắt, bàn tay siết chặt, ả phẩy tay áo đứng dậy, nghêng ngang dẫn đám nô tỳ đi tới Ngự Hoa Viên.
Nhất Tiểu Yến đang tám chuyện với Lý Hạ Vân thì thấy tiếng bước chân từ xa tới gần, vội chỉnh đốn lại rồi cung kính hành lễ.
“Nô tỳ tham kiến Hiền Phi nương nương.”
Mộ Tịch Thi nhìn Nhất Tiểu Yến từ đầu tới chân rồi lạnh giọng hỏi: “Ngươi là…Nhất Tiểu Yến?”
“Chính là nô tỳ ạ.” Nhất Tiểu Yến cung kính đáp.
“Ồ?” Mộ Tịch Thi nheo mắt nhìn nàng rồi lại nói: “Ta nghe nói giữa thanh thiên bạch nhật, ngươi cả gan ôm tướng quân trước mặt mọi người?”
Nhất Tiểu Yến hơi nhíu mày nhưng vẫn đáp: “Đúng như vậy ạ.”
“Hỗn xược! Một cung nữ cỏn con như ngươi lại dám thất kính với Tướng quân?” Mộ Tịch Thi trợn mắt, vung tay tát Nhất Tiểu Yến.
Nàng nhanh nhẹn tránh được rồi lại cúi đầu cung kính.
Cánh tay như ngọc của ả rơi vào không trung, ả điên tiết nghiến răng: “Ngươi…”
“Dám hỏi Hiền Phi nương nương, nô tỳ có tội gì mà người lại ra tay đánh nô tỳ ạ?” Nhất Tiểu Yến ngước lên, nheo mắt nhìn Mộ Tịch Thi.
Những tình tiết thế này nàng quá quen thuộc rồi, nếu cứ nhu nhược để mặc cho người ta chà đáp sẽ không có kết quả tốt, chi bằng bộc lộ bản thân và khả năng của mình, có khi lại khiến kẻ địch phải e ngại không dám tới gần.
“Ngươi còn dám hỏi ta ngươi tội gì?” Mộ Tịch Thi cười lạnh một tiếng.
“Ý nương nương nói là chuyện nô tỳ ôm Triển tướng quân ạ?” Nhất Tiểu Yến nhướng mày rồi đáp: “Chuyện ấy tướng quân đã không truy cứu thì nương nương truy cứu làm gì? Vương Gia lúc đấy cũng có mặt, nếu nô tỳ đáng phạt, Vương Gia đã phạt từ trước đó rồi ạ.”
Nhất Tiểu Yến nhếch môi: “Huống hồ nương nương là người của Hoàng thượng, quân tâm nhiều đến chuyện của Tướng quân thật không tốt chút nào.”
Mộ Tịch Thi nheo mắt nhìn vẻ mặt đắc ý của Nhất Tiểu Yến, biết mình nhất thời nóng giận không truy xét trước tình hình mà đã chạy thẳng đến đây nên chỉ hừ lạnh một cái rồi phất áo bỏ đi.
Nhất Tiểu Yến vui vẻ hành lễ: “Cung tiễn nương nương.”
Lý Hạ Vân bên cạnh mồ hôi đổ đầy đầu, chân run lẩy bẩy nhìn Nhất Tiểu Yến, 3 phần sợ hãi 7 phần kính phục.
Cô nàng này lại có thể miệng lưỡi sắc bén đến mức Hiền Phi nương nương cũng phải á khẩu?
Long bào đen trắng cũng bỏ đi, trên khóe môi vương chút ý cười.
—-
Nhất Tiểu Yến cầm lấy phần cơm của mình mà khóe môi không ngừng giật giật, gào lên: “Đây là cơm cho chó hay là cơm cho người vậy???”
Nàng thầm nghiến răng, có dở tệ thì cũng đừng nên dở tệ tới mức này chứ?
Cô nàng nào đó mặc dù quét tước cả sáng bụng đói sôi sùng sục nhưng vẫn không dám động đũa nên đành vứt sang một bên.
Lý Hạ Vân bên cạnh thấy nàng không ăn, chớp chớp mắt nhìn nàng: “Sao ngươi không ăn? Không ăn sẽ bị đói đấy.”
Khóe môi Nhất Tiểu Yến càng giật điên cuồng hơn: “Ngươi nói xem?”
Nàng sống với sư phụ mặc dù không phải sơn hào hải vị nhưng đồ ăn thức uống cũng không tới nỗi nào, giờ nhìn đống đồ ăn không biết nên gọi là gì kia mà bụng dạ khó chịu, chỉ muốn nôn hết sạch điểm tâm sáng nay ăn.
Lý Hạ Vân nghe vậy cười khổ: “Không ăn sẽ chết đói mất.”
Nàng nheo mắt, thầm mắng chửi tên Hoàng đế 100 lần, hắn nghèo tới mức phải để cho cung nữ ăn những thứ này sao?
Nàng nghiến răng nghiến lợi chạy vào lấy ra một ít tiền rồi đi ra ngoài, tới cửa liền quay đầu lại hỏi Lý Hạ Vân: “Ngươi thích ăn cái gì?”
Lý Hạ Vân thấy vậy chớp chớp mắt nhưng cũng đáp: “Kẹo hồ lô.”
“Được.” cô nàng nào đó vứt lại một câu rồi thi triển kinh công chạy đi.
Lý Hạ Vân tròn mắt trước tốc độ nhanh như chớp của nàng.
Tránh được vài đội nhân mã, Nhất Tiểu Yến thuận lợi trèo tường ra khỏi cung.
Trong Ngự Thư Phòng, người mặc long bào màu đen trắng nhướng mày nhìn ẩn vệ đang quỳ gối dưới đất: “Ngươi nói…nàng thi triển kinh công còn nhanh hơn cả ngươi?”
Ẩn vệ sợ sệt đáp: “Đúng vậy ạ.”
Mắt Âu Dương Kỳ Thiên nheo lại đầy sát khí: “Vô dụng, đi lĩnh 10 trượng lớn.”
“Thần tuân chỉ.” ẩn vệ kia cung kính rồi rồi ra ngoài.
“Hừ.” Âu Dương Kỳ Thiên chống tay hừ lạnh, một cung nữ nhỏ nhoi mà cả đám ẩn vệ không đuổi theo được, đúng là quá vô dụng.
“Nàng ấy xuất cung làm gì?” hắn lạnh giọng hỏi.
Nhã công công cung kính nói: “Nàng ấy chê đồ ăn dở…” Nhã công công nuốt nước bọt một cái rồi nói: “…dở như cơm cho chó.”
Khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên giật giật, dở tới mức nào mà có thể khiến nàng ta phải xuất cung đi mua đồ ăn?
Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Bảo đầu bếp, từ mai đổi hết đồ ăn trong cung Cảnh Nhân thành điểm tâm.”
Nhã công công vội vàng tiếp chỉ.
Nhất Tiểu Yến ôm bánh bao nhân thịt và kẹo hồ lô trở về, Lý Hạ Vân ngạc nhiên nhận kẹo từ tay Nhất Tiểu Yến, hồn phách lên mây.
Nàng…nàng trốn cung ra ngoài? Đây chẳng phải là tội chém đầu hay sao!?
Thấy mấy chữ lo lắng và sợ hãi trên khuôn mặt Lý Hạ Vân, Nhất Tiểu Yến vỗ vỗ vai nàng rồi cười nói: “Yên tâm ăn, không sao đâu.”
Lý Hạ Vân nhìn mấy chiếc kẹo hồ lô kia một lúc rồi cũng cầm một cây lên ăn, nàng khẽ nheo mắt thưởng thức, hương vị này đã hơn 10 năm nàng chưa ăn rồi, đúng là vẫn rất ngon.
Thấy Lý Hạ Vân ngoan ngoãn ăn, trên mặt còn lộ ra chút hoài niệm và nét cười khiến tâm tình Nhất Tiểu Yến cũng vì thế mà trở nên rất tốt.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!