Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 26: Thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù
Chương 26: Thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù
Đám ẩn vệ: “…….”
“Không ăn thì các ngươi đứng nhìn vậy!” Nhất Tiểu Yến bĩu môi nói.
Đám ẩn vệ nhìn nhau: “…..”
Lý Hạ Vân ngó ngang ngó dọc, chớp chớp mắt nhìn Nhất Tiểu Yến: “Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Nhất Tiểu Yến đưa một tay lên chỉ về mấy phía: “Kia, kia, kia, ta nói với bọn họ.”
Lý Hạ Vân lại ngó theo, nhưng chẳng thấy ai ngoài lùm cây um tùm cả. Đám ẩn vệ kinh hãi, bọn họ không ngờ rằng nàng lại có thể chỉ rõ chỗ bọn họ đang ẩn nấp, không sai không lệch đi một tí ti nào!
Nhất Tiểu Yến phi thân vào nhà lấy ra một ống nghiệm màu xanh dương, đổ lên thân gà, một lúc sau nước trong ống thí nghiệm ngấm vào, hai con gà cùng lúc chín tới, mùi thịt thơm nức, lớp da màu đồng sóng sánh mỡ, nhìn đặc biệt ngon mắt.
Đám thị vệ ai nấy cũng thầm nuốt nước bọt.
Nhất Tiểu Yến xé một miếng thịt từ con gà của mình, bỏ vào miệng, vui vẻ nhai, xong lại tấm tắc khen: “Ngon thật.” nói rồi lại nhìn về đám ẩn vệ: “Các ngươi nếu không ăn thì lủi đi chỗ khác đi! Ba người bọn ngươi ngồi nhìn như thế làm sao bọn ta ăn được? Còn nếu ăn thì xách dép ra đây.”
Trong bóng tối yên tĩnh một hồi, một tên thị vệ gầy nhom đột nhiên đi ra. Lý Hạ Vân nhất thời cả kinh, nàng không ngờ rằng trong bụi rậm kia lại có người.
Nhất Tiểu Yến thấy vậy cười rất tươi, còn vẫy vẫy tay: “Lại đây lại đây, mau nếm thử món gà của ta đi!”
Ẩn vệ gầy nhom kia đang đi tới thì một tên ẩn vệ tức giận gào ầm lên: “Cái tên chết tiệt kia! Ngươi làm gì đấy hả?”
“Nhưng…nhưng ta đói..” ẩn vệ kia ấm ức nói.
Một tên ẩn vệ khác hừ lạnh: “Ngươi không thấy vừa rồi nàng ta đổ thứ gì xanh xanh vào à? Ngươi không sợ có độc sao?”
Tên ẩn vệ kia mím môi không nói, Nhất Tiểu Yến nghe vậy trừng mắt: “Bà ngươi nữa chứ! Có độc mà bản cô nương ngồi ăn nãy giờ à?”
Ẩn vệ kia lại nói: “Ngươi có thuốc giải, lo gì không dám ăn?”
Nhất Tiểu Yến hừ lạnh một cái: “Người ta thường nói thêm một người bạn là bớt đi một kẻ thù, ta với các ngươi không thù không oán, hạ độc các ngươi làm gì? Không ăn thì biến chỗ khác cho người khác thưởng thức! Đừng làm mất bầu không khí của bọn ta.” nói rồi quay sang ẩn vệ kia: “Ngươi không sợ thì tới đây, nếu sợ thì xách dép trở về!”
Ẩn vệ kia e ngại nhưng vẫn đi tới, cầm một miếng gà Nhất Tiểu Yến đưa cho, bỏ vào miệng.
Đang nhai nhai, hắn tự dưng trợn tròn mắt, hai hốc mắt tự dưng trào nước. Nhất Tiểu Yến và Lý Hạ Vân chớp chớp mắt khó hiểu.
Thấy cảnh này, một tên thị vệ cười lạnh nói: “Hừ! Ngươi còn dám mạnh miệng nói là không có độc à?”
Nhất Tiểu Yến tức giận: “Ta có lòng tốt nướng gà cho các ngươi ăn, nếu sợ ta hạ độc thì khỏi ăn!”
Ẩn vệ kia vội vàng lau mặt, nói: “Ta nào có bị trúng độc, tại miếng thịt này ngon quá, làm ta nhớ tới hồi bé cha ta vẫn hay nướng gà cho ta, nhất thời xúc động nên mới…” nói rồi lại cười hì hì.
Hai ẩn vệ kia câm nín, Nhất Tiểu Yến đắc ý ra mặt: “Thế nào? Bản cô nương nói không sai chứ!?”
Một ẩn vệ hừ lạnh quay mặt đi, đúng lúc một bóng đen lao tới, hắn trợn tròn mắt, chưa kịp rút kiếm ra đã bị điểm huyệt, người đột nhiên cứng đờ.
Hắn bị lôi ra chỗ đống lửa, liếc nhìn bên cạnh, tên ẩn vệ kia cũng cùng chung số phận.
Nhất Tiểu Yến đưa tay giải huyệt cho bọn họ, bọn họ đều đồng loạt rút kiếm, nhảy bật lên.
“Ngươi..!!” hai người đồng thanh.
“Ta làm sao?” Nhất Tiểu Yến nhai nhai miếng gà, ngước lên hỏi.
Hai tên ẩn vệ kia đang tức giận thì nàng ném hai miếng gà tới, cả hai nhanh tay bắt lấy.
“Ăn đi.” nàng hừ mũi rồi tiếp tục gặm đùi gà của mình.
Ẩn vệ gầy nhom kia vừa nhai vừa gật đầu: “Ăn đi! Ngon lắm đó.”
Lý Hạ Vân ngồi bên cạnh cũng gật đầu: “Ngon lắm nha, mau ăn đi.”
Hai ẩn vệ kia nhìn nhau một lúc, lại quay sang nhìn Nhất Tiểu Yến đang mút ngón tay đầy mỡ, thấy nàng không có ác ý mới ngồi xuống, cắn miếng gà trên tay.
Cả hai đều tròn mắt, bọn họ chưa từng ăn miếng gà nào ngon như vậy!
Nhất Tiểu Yến thấy vậy cười đắc ý, thực ra nàng nướng gà cũng dừng ở trình độ bình thường thôi, chủ yếu là do ống nghiệm kia, mà đó lại là tiến sĩ điên sáng chế ra. Cũng chẳng có gì là to tát, chỉ là một ống nghiệm màu đầy đủ gia vị, chuyên dùng để nướng đồ ăn mà thôi.
Nhớ ngày trước mỗi nàng rất thích ăn thịt nướng, nên ba mẹ thường hay dành chủ nhật để nướng thịt cho nàng ăn, dần dần cũng thành quen, cứ mỗi chủ nhật nàng lại vui vẻ nhảy ra sân sau, thưởng thức từng miếng thịt ngon mềm.
Nhưng từ lúc tới đây, nàng đã chẳng thể được thưởng thức lại nữa rồi.
Nàng ngước mặt lên nhìn trời, bỗng nhiên thở dài một cái.
Nhớ nhà quá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!