Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 3: Gặp cướp!!
Chương 3: Gặp cướp!!
Nhất Tiểu Yến vừa ăn vừa đi tìm khách điếm. Thế nhưng đi mãi vẫn không thấy khách điếm nào.
Trời dần tối, trăng cũng lên cao, Nhất Tiểu Yến vừa thở hồng hộc vừa vác cái balo bự chà bá của mình.
“Hắt xì!” nàng khịt khịt mũi, lạnh thật đấy!
Đi được một đoạn, chân nàng mỏi rã rời, lúc tưởng chừng sắp gục xuống thì một tia hi vọng xuất hiện.
Ở phía trước có một đám lửa, nàng vui mừng chạy lại.
Vừa chạy đến, nụ cười trên môi nàng bỗng méo xệch. Động tác cũng ngưng luôn.
Đám người trước mặt có ba người, một tên to béo lùn tịt, một tên lực lưỡng cơ bắp cuồn cuộn, một tên gầy nhòm như bị thiếu dịnh dưỡng. Bọn họ đều mặc y phục màu đen, diện mạo xấu xí, cả ba người đều có sẹo dài và sâu. Nhìn là biết không phải người tốt lành gì.
Mà ba người kia nhìn chằm chằm Nhất Tiểu Yến, là một tiểu tử gầy, mặc y phục đỏ đen, cao tầm 1m45-1m50, ngũ quan xinh xắn, mắt to đẹp, làn sa trắng, tóc đen dài buộc gọn. Bọn họ lại nhìn cái balo to đùng của cô, ánh mắt tham lam.
Nhất Tiểu Yến biết mình gặp cướp, quên mất mình mang đai đen nhất đẳng (taekwondo), cô hét lên một tiếng, quên luôn cái chân mỏi nhừ, liều mạng ôm balo chạy đi.
“Cứu mạng aaaaa!!! Có cướp!!”
Mẹ ơi! Sao con lại xui xẻo như vây?? Nàng thầm kêu gào trong lòng.
“Tiểu tử! Biết điều thì mau đứng lại!!”
Đám người kia cũng vận công chạy theo, chẳng mắt chốc đã bắt kịp nàng, nàng rút từ trong balo ra bình xịt cay, quay lại xịt vào mặt tên béo ú đang chuẩn bị bắt lấy mình.
“Áaaaaa!!” hắn ôm mắt kêu thảm thiết.
“Nhóc con chết tiệt!” hai người còn lại lao lên.
Nàng nhanh tay rút khẩu súng lục Tiến sĩ điên chế tạo, bắn bừa hai phát.
“Đoàng! Đoàng!” cả hai phát đều bắn trúng chân phải bọn họ.
Thấy cả ba người đều đau đớn ngồi thụp xuống, Nhất Tiểu Yến mới an lòng cất súng rồi chạy đi.
Một lúc lâu sau, khi đã đi xa bọn họ, nàng mới dừng lại chống tay thở dốc.
“Nguy hiểm quá!” nàng đưa tay lau mồ hôi trên trán, trong lòng vẫn sợ hãi. Cũng may mà mang đồ phòng thân đi.
“Haha! Đúng là nguy hiểm thật!” một giọng nói lanh lảnh vang lên khiến nàng sởn tóc gáy.
“Ai đó?” nàng run run hỏi, vội vàng nhìn quanh.
“Tiểu huynh đệ, cần gì phải sợ hãi như vậy? Không phải ngươi vừa can đảm lắm à?” giọng nói truyền đến gần, một thân xiêm y trắng muốt đáp xuống trước mặt cô.
“Ngươi là ai?” nàng nghi hoặc nhìn hắn, tên này có một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, toàn thân y phục trắng, trên tay cầm một chiếc quạt thủy mặc.
Hắn ta không trả lời câu hỏi của nàng mà phe phẩy quạt cười nói: “Vừa nãy tại hạ đã thấy tiểu huynh đệ ra tay, tại hạ muốn xem thử xem đó là món đồ gì mà lại thần kì như vậy.”
Nhất Tiểu Yến nhìn hắn ta một lúc, xác định hắn không có ý đồ xấu xa mới lôi bình xịt cay và súng ra.
“Đây là bình xịt xay, còn đây là súng lục.” nàng giới thiệu.
“Ồ!” hắn ta quan sát hai thứ kia một lúc rồi gập quạt: “Tại hạ chưa nhìn thấy những thứ này bao giờ, đúng là rất mới lạ.”
Nhất Tiểu Yến nhìn hắn một lúc rồi đưa bình xịt cay cho hắn ta: “Nhìn thấy người thích như vậy, ta cho ngươi.”
Hắn ta hơi ngạc nhiên nhìn nàng, không quen không biết gì lại cho hắn thứ này, tiểu tử này không có ý đồ gì chứ?
Như nhìn thấy suy nghĩ của hắn, nàng phẩy tay ngồi xuống: “Cho thì là cho, cần gì phải nghĩ dông dài như vậy?”
Hắn ta nhìn nàng cười rồi cũng ngồi xuống bên cạnh, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp kia, tóc đen theo gió bay bay, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt.
Mà kẻ mê trai kia bây giờ đã mệt tới mức không cả buồn để ý xung quanh nữa rồi, nhắm mắt lại bắt đầu đi gặp Chu Công.
Tiếng gáy nhè nhẹ vang lên bên cạnh, Bạch Tử Dạ quay đầu nhìn nàng rồi cũng an tĩnh nhắm mắt lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!