Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 45: Bôi lên rồi mai sẽ không còn sưng nữa.
Chương 45: Bôi lên rồi mai sẽ không còn sưng nữa.
Cung nữ bê đồ ăn lên, Âu Dương Kỳ Thiên vén bào ngồi xuống, Nhất Tiểu Yến cũng rất tự nhiên ngồi xuống theo.
Lúc sau ngước lên nhìn hắn: “Hoàng Thượng, tại sao nô tì lại không có đũa?”
Âu Dương Kỳ Thiên thấy chỗ nàng trống không, quay sang nhìn cung nữ đứng bên cạnh.
Nàng ta giật mình, vội vàng lui ra lấy thêm đũa.
Nhất Tiểu Yến nhìn đồ ăn trên bàn mà không kìm được nước miếng, thấy vậy Âu Dương Kỳ Thiên đẩy đũa của mình về phía nàng.
Nàng nói đa tạ một câu rồi không thèm để ý đến hắn nữa, vùi đầu vào ăn.
Lúc sau cung nữ kia quay lại, nhìn thấy Nhất Tiểu Yến đã có đũa, không khỏi thắc mắc liền quay sang nhìn Hoàng thượng.
Khi thấy trên tay Hoàng Thượng trống không, nàng ta vội vàng tiến tới đặt đũa xuống bàn.
Nhận được ánh mắt ra lệnh lui xuống của Hoàng thượng, nàng khẽ liếc Nhất Tiểu Yến.
Cô nương này thực sự rất xinh đẹp, nhìn có vẻ là một người năng động, nhưng nói gì thì nói, tướng ăn của nàng cũng quá xấu đi!!
Nhất Tiểu Yến một mình ăn hết gần nửa bàn mới buông đũa, rất vui vẻ ôm cái bụng no căng mà cười hề hề.
Phi vụ này thực sự rất có hời, vừa có tiền vừa có thể ăn ngon mà lại không tốn tí sức nào.
Nhất Tiểu Yến cầm cốc trà lên, rất từ tốn thưởng trà.
“Trà ngon trà ngon.” nàng tấm tắc khen.
Âu Dương Kỳ Thiên thấy vậy liền nói: “Ngày mai trẫm sẽ sai người đem tới chỗ ngươi một bình.”
Nhất Tiểu Yến nghe vậy mắt liền sáng rực, tâm trạng tốt khiến nàng cảm thấy Hoàng Thượng hôm nay vô cùng đẹp trai.
Âu Dương Kỳ Thiên ngước mắt: “Ngươi nhìn trẫm làm gì?”
Nhất Tiểu Yến bỗng dưng cười: “Hoàng Thượng, tự dưng nô tì thấy người rất đẹp trai aa.”
Khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên giật giật.
Tự dưng thấy?
Hắn ngước lên nhìn Nhất Tiểu Yến, nàng đang nhắm mắt thưởng trà. Trong lòng hắn bỗng hiện lên hình ảnh của Triển Duật Hành, không khỏi có chút muốn đem ra so sánh.
“Ngươi nói xem, trẫm tới Triển Tướng quân, rốt cuộc thì ai đẹp hơn?”
Nhưng câu hỏi hỏi ra lại không có câu trả lời, Âu Dương Kỳ Thiên ngước lên, Nhất Tiểu Yến người đung đưa đầu lắc lư, hắn tưởng nàng đang thưởng trà, hóa ra lại là đang ngủ gật.
Khóe môi khẽ giật hai cái, hắn đỡ trán.
Tại sao nàng lúc nào cũng là một bộ không phòng bị như vậy? Nếu đối diện nàng là một…
“Rầm!”
Âu Dương Kỳ Thiên giật mình ngước lên.
Thì thấy tiếng động vừa rồi là do Nhất Tiểu Yến gây ra, nàng đập nguyên cái trán xuống bàn.
Nhìn cô nàng vẫn đang nằm im trên bàn, khóe môi Âu Dương Kỳ Thiên càng giật mạnh, nàng thế mà lại có thể ngủ ngon sau cú đập đó?
Bất lực thở dài, hắn vén bào đứng dậy, cẩn thận vòng tay qua bế nàng lên.
Đem nàng đặt trên giường, cẩn thận kéo chăn cho nàng. Nhìn cái trán u một cục to đùng, Âu Dương Kỳ Thiên nhíu mày, sai cung nữ lấy dầu.
Bàn tay khớp xương nhẹ chạm trên trán Nhất Tiểu Yến, đôi mắt ôn nhu nhìn nàng.
Bôi lên rồi mai sẽ không còn sưng nữa.
—-
Nhất Tiểu Yến bị đánh thức bởi tiếng chim hót bên ngoài.
Nàng ngồi dậy, vươn vai, đưa mắt nhìn xung quanh.
Đây là… Dưỡng Tâm Điện?
Nhất Tiểu Yến đỡ trán, nàng hôm qua lại ngủ quên ở đây à?
Vén chăn ra, nàng cẩn thận đi hài vào, vừa ngáp vừa đi ra ngoài.
Vừa mới bước chân ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, nàng đã đụng mặt Triển Duật Hành đang đi tuần.
Thấy nàng đi từ bên trong ra liền nhíu mày.
Nhất Tiểu Yến thấy y liền giật mình, bay luôn cơn buồn ngủ.
Thôi thôi thế toang, Triển Duật Hành nhìn thấy nàng đi ra từ Dưỡng Tâm Điện, không biết sẽ nghĩ nàng thế nào nữa.
Nàng đảo mắt, đang định mở miệng ra giải thích liền thấy Âu Dương Kỳ Thiên phía sau đang đi tới.
Có cần đúng lúc vậy không hả???
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!