Xuyên Không Về Năm 1965 - Chương 20: Tiền Tiêu Đi Đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
109


Xuyên Không Về Năm 1965


Chương 20: Tiền Tiêu Đi Đâu


nhóm dịch: bánh baoTôn Hòe Hoa nói: “Vậy cháu mau đi đi, hôm nay Đại Lực lái máy kéo giúp nông trường đưa gỗ vào thành, lúc cháu trở về có thể ngồi máy kéo của thằng bé.

”Cố Đại Lực là con trai của Tôn Hòe Hoa, năm nay hai mươi tuổi, đã nói chuyện hôn sự, lúc rảnh rỗi giúp nông trường mở máy kéo giao hàng.

“Cám ơn thím.

” Khương Vãn cũng không khách khí.

Điền Tang Chi chuẩn bị xong một đống lý do, nhìn thấy Khương Vãn dắt ba đứa nhỏ bụng tròn trịa trở về, trong lòng rất chua xót, thôi cứ để cô liền cầm tiền của Cố Bắc Xuyên chà đạp đi.

“Vợ thằng Ba, cô đứng lại, tôi có chuyện muốn nói với cô.

”“Hiện tại không rảnh, tôi muốn đi huyện mua đồ, còn phải đến bến xe mua vé xe nữa, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói sau.

”Khương Vãn trở lại phòng nguyên chủ tìm một vòng, cuối cùng từ trong rương gỗ dưới gầm giường lấy ra hộp sắt nhỏ giấu tiền.

Xác định tiền phiếu của nguyên chủ đều ở trong hộp này, mở ra đếm ra, bên trong có mười lăm tờ đại đoàn kết, còn có một ít phiếu rải rác, cộng lại tổng cộng hai trăm mười lăm đồng tám xu.

Nhưng trong năm năm qua, một nửa trợ cấp của Cố Bắc Xuyên đều gửi về, ít nhất phải tận hai ngàn, nguyên chủ không nên chỉ tích góp được hơn hai trăm tệ nha, thế cô tiêu tiền đi đâu rồi?Phiếu vải và phiếu lương thực ngược lại rất nhiều, đều là phiếu phổ thông trên toàn quốc, bất chấp suy nghĩ nhiều như vậy, Khương Vãn nhét tiền phiếu bỏ vào túi xách màu xanh lá cây, sau đó đeo lên vai.

“Tiểu Đao Tiểu Phong Tiểu Ngư, thím ra ngoài đây, các cháu đừng chạy loạn, hơn nữa không được đi trên đê phòng lũ, Tiểu Phong phải trông chừng các em đấy.

không được đi bắt cá nữa.

” Cô hiện tại sợ nhất bọn nhỏ đi bờ sông, dù sao ba bé con này đều vì trượt chân ngã xuống sông mà chết đuối.

“Thím, chúng cháu không đi bờ sông đâu.

” Tiểu Hắc Ngư vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo, “Ăn no, không đi bắt cá nữa.

”Khương Vãn cười cười, mang theo áo choàng mưa ra cửa, nửa đường quả nhiên lại bắt đầu mưa.

***.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN