“Bệ hạ, tiểu hoàng tử bắt Tiểu Cảnh đi rồi.”
Văn Phương đang phê tấu chương nghe như vậy tay đột nhiên khựng lại, ánh mắt đăm chiêu.
Thằng bé này rất ghét Hiểu Nguyệt, đây là điều hắn khó mà thay đổi được.
Hắn tách Lệ Nhiên và con cô ta ra cũng là không muốn để mấy lời xấu xa của Lệ Nhiên tiếp tục ảnh hưởng xấu đến thằng bé.
Nhưng có vẻ như mọi chuyện lại càng tệ hơn.
Hắn cũng không thể không cho hai mẫu tử họ gặp nhau.
Bây giờ một tháng gặp nhau hai lần mà Tử Hằng đã kích động như vậy.
Nếu kéo dài thêm hoặc cấm hẳn luôn thì không biết thằng bé còn phát rồ đến mức nào.
Hắn hiện tại đang rất đau đầu không biết nên làm gì với thằng nhóc con ngỗ nghịch này.
Tiểu Cảnh Tử bị bắt, chỉ cần chưa bị giết thì không có gì nghiêm trọng.
Chẳng phải tên thái giám đó thông minh lắm sao? Cái gì cũng làm được hết mà? Vậy cứ để y cho Tử Hằng chơi một chút.
Chơi xong nếu chưa chết thì đón về.
“Chắc Hiểu Nguyệt cũng sắp phát hiện ra Tiểu Cảnh mất tích rồi.
Ngươi đi bảo với con bé không cần lo lắng.
Đợi khi nào xong việc trẫm sẽ trả người về.”
“Vâng.”
Đường Sâm nhận lệnh rời đi.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho Tiểu Cảnh vượt qua kiếp nạn.
Cũng không biết tên này bị hoàng thượng chú ý như vậy là hên hay xui nữa.
——
Cảnh Thần ngồi thần người dựa vào tường.
Lúc mới bị bắt đi hắn bị sốc quá nên không suy nghĩ được cẩn thận.
Giờ bình tĩnh lại hắn lại càng lo lắng hơn.
Hoàng thượng phái người theo dõi hắn ngày đêm.
Hắn bị bắt đến đây chắc chắn là hoàng thượng biết.
Vậy mà hai canh giờ trôi qua chẳng có chút động tĩnh nào.
Còn không phải là tên muội muội khống đó quăng hắn cho nhi tử của mình chơi sao? Tên đó chắc chắn sẽ không để hắn chết nhưng sống kiểu này còn muốn nổi điên hơn.
Hôm nay ra cửa hắn bước bằng chân nào mà xui quá vậy?
Có tiếng mở cửa.
Một tên thị vệ bước vào lôi hắn ra.
Cảnh Thần bị kéo đến trước mặt Tử Hẳng bắt quỳ xuống.
Tử Hằng lúc này đang ngồi trên thư án luyện chữ.
Biết Cảnh Thần quỳ dưới đất cũng không có bất cứ động thái gì.
Cứ như vậy qua một tuần trà, Cảnh Thần quỳ muốn đau đầu gối mà vẫn không cảm thấy mình có cơ hội được đứng.
Hắn đoán thằng nhóc này đang muốn chơi hắn.
Được.
Muốn chơi ta đây chơi với ngươi.
Hắn lục trong người lôi ra một tờ giấy trải xuống đất rồi rất tự nhiên ngồi bệt xuống.
Tên thái giám đứng cạnh đó la lên: “Hỗn láo! Ai cho ngươi ngồi?! Quỳ lên cho ta!”
Cảnh Thần quắc mắt lớn tiếng quát lại: “Ngươi mới hỗn láo.
Điện hạ còn chưa nói gì, ngươi la cái gì hả?”
“Ngươi …!” tên thái giám phẫn nộ trợn mắt, quay qua nói với Tử Hằng: “Điện hạ, hắn dám …”
Tử Hằng lườm một phát y sợ hãi cúi đầu im bặt.
Đoạn nó liếc sang nhìn Cảnh Thần, ánh mắt ngạc nhiên và có vẻ không hài lòng: “Ngươi lớn gan quá nhỉ, hay cho rằng bản hoàng tử không dám giết ngươi?”
“Điện hạ, nô tài nào dám nghĩ như vậy.
Nhưng điện hạ cho người gọi nô tài đến đây mà không nói cho nô tài biết điện hạ muốn làm gì nên nô tài bạo gan phỏng đoán.
Điện hạ đang buồn chán và muốn nô tài bày trò chơi cho điện hạ.
Nên giờ nô tài đang làm đây.”,
Tử Hằng nhìn xuống tờ giấy trắng Cảnh Thần trải ra trước mặt, khó hiểu nhìn hắn: “Ngươi nói là thứ này?”
“Vâng.
Điện hạ có biết một tờ giấy trắng này có thể làm được những gì không?”
“Không phải chỉ để viết sao?”
“Dĩ nhiên là không.
Nó còn rất nhiều công dụng khác.
Để nô tài làm thử cho điện hạ xem.”
Cảnh Thần cầm tờ giấy cắt thành hình vuông rồi ngồi thoăn thoắt gấp chim hạc, sau đó tháo ra lại gấp thành hình con ếch, rồi chiếc thuyền, quạt, con mèo, …bất cứ cái gì nghĩ ra được hắn đều gấp hết.
Tính sơ sơ phải đến mười loại khác nhau.
Ban đầu Tử Hằng còn ở trên cao nhìn xuống, không biết từ lúc nào đã đến ngồi ngay cạnh Tiểu Cảnh.
Không chỉ Tử Hằng, mấy thái giám, cung nữ cũng quây lại xem.
Cảnh Thần thầm thở phào một hơi.
May quá, con nít vẫn là con nít.
Từ lúc sinh ra cho đến giờ Tử Hẳng được tặng bao nhiêu là trò chơi thú vị nhưng nó chơi hoài cũng thấy chán.
Bởi lặp đi lặp lại cũng chỉ có cách chơi như thế.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy có một trò chơi kì lạ như thế này.
Chỉ có một tờ giấy trắng đơn giản mà có thể biến đổi thành muôn hình vạn trạng.
Nó nhìn thấy Cảnh Thần gấp thoăn thoắt mắt muốn hoa lên nhưng thành quả hiện ra thì đúng là thần kì.
“Điện hạ còn muốn xem nữa không?”
Tử Hằng ngay lập tức gật đầu một cách rất thành thật, ánh mắt lấp lánh chờ mong.
Chưa bao giờ đám cung nhân của Bạch Vân Cung lại thấy chủ tử của mình ngoan ngoãn như vậy trước mặt một người nào khác ngoại trừ Lệ phi nương nương.
Mà thực sự những thứ tên thái giám kia làm ra vô cùng thu hút.
Cảnh Thần nhìn ánh mắt ngây thơ chờ mong đó của thằng nhóc trong đầu đột nhiên liên tưởng đến hình ảnh Văn Phương cũng có vẻ mặt y như thế.
Hắn vội vàng lắc đầu xua tan đi ý nghĩ vớ vẩn đó.
Thằng cha đó có nằm mơ cũng sẽ không bao giờ biểu lộ vẻ mặt đó đâu.
Cảnh Thần mượn cây bút rồi bắt đầu vẽ một bức tranh 3D trên nền giấy trắng.
Không giống với cách vẽ mà hắn dạy cho Chính Phong, bức vẽ mà hắn cho Tử Hằng xem là loại tranh có thể khiến người xem hoa cả mắt đến mức không thể nhìn vào nó quá lâu.
Tử Hằng nhìn bức tranh, chống cằm suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên quay qua hỏi: “Vị cao nhân đã chỉ điểm cho Ninh Vương vẽ bức tranh đó là ngươi?”
Cảnh Thần day trán.
Không nên xem thường trí thông minh của trẻ con a.
Hắn mìm cười trả lời một cách rất tự nhiên: “Nô tài nào có tài giỏi như thế.
Cái này là do Ninh Vương dạy cho nô tài vẽ đấy ạ.”
Tử Hằng có vẻ không tin lắm: “Không phải của ngươi? Vậy ngươi lấy lòng cô cô của ta bằng cách nào?”
“Nô tài biết gấp giấy.
Trò này là nô tài tự nghĩ ra.”
“Thật sự?”
“Dĩ nhiên là thật.”
“Thế vị bằng hữu gì đó dạy cô cô làm món quà sinh thần kia có quan hệ gì với ngươi?”
“Không có quan hệ gì đâu.
Nô tài thậm chí còn chưa từng gặp mặt.”
Tử Hằng có vẻ vẫn chưa thực sự tin lắm.
Cảnh Thần muốn toát cả mồ hôi.
Nếu thằng nhóc này còn tiếp tục hỏi nữa thì phiền chết được.
“Ngươi còn trò gì nữa? Làm tiếp đi!”
“Điện hạ, có mệt chưa? Hay ngài dùng bữa trước đi rồi nô tài lại tiếp tục chơi với ngài?”
“Ta không mệt.”
Thằng nhóc nhà ngươi ngồi xem thì không mệt nhưng ta hoạt động nãy giờ tay đã muốn rã rời ra rồi.
Cảnh Thần cố nặn ra một nụ cười, thuyết phục: “Điện hạ, nô tài kém cỏi nhất thời chỉ mới nghĩ ra được mấy trò này mua vui với điện hạ.
Giờ đã cạn vốn rồi.
Hay là chúng ta nghỉ ngơi một chút.
Điện hạ cho nô tài thêm thời gian suy nghĩ thêm trò mới, rồi lát biểu diễn cho điện hạ xem.
Được không?”
Tử Hằng nghe có lý liền gật đầu, quyết định ra bên ngoài dùng bữa.
Thằng nhóc vừa đi khuất, Cảnh Thần liền nằm dài ra nền nhà thư giãn.
Mấy tên thái giám vẫn còn đứng lại ở đó nhìn thấy nhưng không dám nhắc nhở.
Cứ nhìn tấm gương cái kẻ bị lườm trước đó ai mà dám chứ.
Cảnh Thần có hơi căng thẳng.
Không biết Văn Phương muốn để hắn ở lại đây đến khi nào.
Kể ra thì Châu Tử Hằng cũng rất đáng thương.
Còn nhỏ như nó đáng ra phải được trải qua những ngày tháng vui vẻ, vô tư đúng nghĩa của một đứa trẻ đáng được hưởng.
Nhưng số phận để nó sinh ra trong gia đình đế vương, để nó chứng kiến cha mẹ mình bất hòa, nghe những lời xấu xa của kẻ khác.
Hắn có thể làm được gì cho thằng bé đây?
—–
“Sao lại nằm? Ngươi mệt rồi?” Tử Hằng ngồi xổm nhìn xuống Cảnh Thần
So với lúc đầu chạm mặt Tử Hằng bây giờ đã bớt đi sự lạnh lùng, băng giá, ngược lại đã mang chút dáng vẻ ngây thơ của một đứa trẻ.
Cảnh Thần mỉm cười, cảm thấy hạnh phúc vì đạt được ít thành tựu.
“Điện hạ có muốn ăn chút gì đó lành lạnh không?”
“Lành lạnh ư?”
Cảnh Thần ngồi dậy, nắm bàn tay Tử Hằng kéo nó cùng đứng lên.
Hắn nói: “ Phải.
Trời này ăn đồ lạnh mới sướng.
Dễ lắm.
Điện hạ cũng có thể làm được.
Có muốn xuống bếp cùng nô tài không?”
“ Ngươi phạm thượng! Bếp là nơi bẩn thỉu như thế nào chứ? Sao ngươi dám đưa chủ tử đến đó? Nếu chẳng may chủ tử sinh bệnh hay gặp phải chuyện gì thì sao?”
Tử Hằng lạnh mặt quay qua nhìn tên thái giám nhiều chuyện kia, phất tay một cái ra lệnh: “ Lôi hắn ra ngoài! Đánh!”
Tên thái giám đó kinh hoảng, không hiểu mình làm sai chuyện gì lại bị đánh.
Tiếng la hét thảm thương xin tha mạng khiến Cảnh Thần cũng thấy rét run.
Lỡ như hắn làm gì khiến thằng nhóc này không hài lòng chắc chắn sẽ bị lôi ra đánh như thế.
Cái bản mặt của thằng nhóc khi ra lệnh y chang cha của nó lúc lệnh cho ngươi đánh hắn hải mươi trượng.
Cảnh Thần nghĩ đến vẫn còn rùng mình.
“ Đi xuống Thiện phòng nào.”
Vừa mới lạnh mặt ra lệnh đánh người đã quay sang tỉnh bơ nói với hắn như thế.
Cảnh Thần cảm thấy nhân sinh quan của mình bị đảo lộn liên tục.
Hết lần này đến lần khác hắn bị vẻ mặt thay đổi liên tục của thằng nhóc này doạ cho sắp phát điên vì căng thẳng.
Không được.
Phải bình tĩnh.
Nếu muốn được trở về cạnh Hiểu Nguyệt, hắn chỉ có thể dựa vào bản thân thôi.
Tử Hằng kéo Cảnh Thần đến Thiện phòng.
Theo phía sau còn có một người nữa.
Đó là một người đàn ông mặc đồ đen, trên gương mặt có một vết sẹo giống như bị kiếm chém, kéo dài từ mang tai xuống gầm cổ.
Vết sẹo nằm hơi khuất nên nếu nhìn từ xa sẽ không phát hiện ra.
Sau khi đến Thiện phòng, Cảnh Thần nói Tử Hằng đứng đợi ở cửa để mình vào chuẩn bị nguyên liệu nấu.
Đợi sau khi Cảnh Thần bước sâu vào bên trong tìm đồ, thị vệ đứng cạnh nói nhỏ với Tử Hằng: “ Điện hạ, Đường Sâm tới rồi.”
Đôi mắt chớp nhẹ.
Đồng tử hơi rung chỉ trong thoáng chốc.
Lồng ngực cứ cảm thấy khó chịu không yên.
Sao vậy nhỉ? Luyến tiếc ư? Tử Hằng cảm thấy thật buồn cười.
Ban đầu ý định của nó khi bắt tên thái giám này về chỉ đơn giản là muốn chọc tức vị cô cô kia, nhân tiện tò mò muốn xem “ tên nội gián” mà mẫu thân cài vào bên cạnh cô cô có đáng tin hay không.
Vậy mà tiếp xúc với y chưa bao lâu nó lại bất tri bất giác mà xán lại gần thêm.
Nó có vẻ như đã hiểu tại sao cô cô lại thích tên thái giám này như vậy.
Đến cả phụ hoàng cũng thay cô cô đến đòi người.
“ Ta biết rồi.
Nói với hắn cho ta thêm một tuần trà nữa.
Sau một tuần trà ta nhất định sẽ thả người.”
“ Điện hạ, ngài đối với kẻ kia …?
“ Không có gì.
Chẳng qua buồn chán trong thời gian quá dài nên khi gặp đồ lạ có chút hứng thú thôi.”
“ Ra thế.
Vậy khi người chơi chán rồi thì nên trả lại.
Thứ đồ hoàng thượng đã để mắt thì không nên giữ lại lâu.”
“ Không phải ta mới nói sẽ trả sao? Lục Ly, ngươi nghĩ ngờ ta?”
Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh như muốn giết người của Tử Hằng, Lục Ly vội cúi đầu nói: “ Thuộc hạ không dám.
Thuộc hạ đi ngay.”
Lục Ly biến mất rất nhanh, cũng vưà lúc Cảnh Thần soạn đồ xong và gọi Tử Hằng vào.
Gương mặt thằng nhóc trở nên hoà hoãn hơn nhiều, nụ cười trông cũng có thần hơn chút.
Nó nhìn những nguyên liệu hết sức phổ thông trên bàn, nào là ấm trà pha sẵn, sữa dê, bột năng, đường, …rồi lại nhìn Cảnh Thần, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa có chút thất vọng.
Nó cứ nghĩ phải có gì đặc biệt hơn cơ.
Mấy thứ này thì có thể làm ra thứ gì hay ho chứ.
“ Điện hạ đừng vội thất vọng.
Để nô tài làm thử cho điện hạ uống xem nhé.
Bảo đảm người sẽ mê cho xem.”
“ Ngươi nói được phải làm được đó.”
“ Ha ha.
Tuy nguyên liệu không quá hoàn hảo nhưng thế này cũng tạm được đi.
Nô tài định pha trà sữa.
Điện hạ nghe bao giờ chưa?”
“ Trà sữa? Đó là cái gì?”
“ Là trà có pha sữa đó.
Điện hạ cứ hiểu nôm na là vậy đi.”
“ Pha trà với sữa cũng uống được sao?”
“ Được chứ.
Rất ngon đó.
Ở quê thuộc hạ thức uống này thịnh hành lắm.”
——
Hoa Thiên Vũ nhìn Văn Phương đang bình tĩnh ngồi đọc tấu chương, chau mày trách: “ Ngươi bất lực với con trai ngươi nên ném cho Tiểu Cảnh nhỏ y giúp? Sao ngươi cứ tự ý làm mà không chịu nói rõ với y?”
“ Người cũng đã đem đi rồi, ta có nói cũng đâu kịp.
Ta đã bảo Đường Sâm đi đón y rồi.
Mới vừa nãy ta nhận được tin Tử Hằng nói muốn giữ Tiểu Cảnh thêm một tuần trà.
Xong việc nhất định sẽ thả người.
Ngươi hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”
Thiên Vũ nghe vậy liền mỉm cười.
Cảnh Thần quả nhiên rất giỏi, chỉ trong một buổi đã chinh phục được thằng nhóc khó chiều đó.
Trong tâm Thiên Vũ chợt nảy ra một ý nghĩ ích kỷ: hắn muốn đưa Cảnh Thần rời khỏi hoàng cung, giữ y lại làm việc trong y quán của hắn, không muốn giao y cho bất kì ai nữa.
Cứ mỗi lần y rời khỏi tầm mắt là hắn lại lo lắng không yên.
Hắn chỉ sợ y gặp chuyện.
Giờ biết y không sao hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Châu Tử Hằng đã để ý đến Cảnh Thần rồi, liệu có giành Cảnh Thần với hắn nữa không?.